Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 71. TRỜI TỐI ĐƯỜNG TRƠN QUỶ KHÓ ĐI

Chương 71. TRỜI TỐI ĐƯỜNG TRƠN QUỶ KHÓ ĐI


[[ ]]
Màn đêm đen kịt trong chớp mắt che hết tầm nhìn!
Tiếng sủa của ngao sói mới nghe giống như tiếng chó sủa, nhưng lại kèm theo tiếng tru kéo dài, nghe vô cùng thảm thiết.
Đây đâu phải là chó, rõ ràng là sói mà!
Mà còn là loại sói cô độc trong rừng già!
Cùng với đó, một thứ mùi xác thối cực kì nồng nặc xộc lên mặt, khiến tôi lập tức ọe luôn một tiếng...
Bên cạnh là tiếng khóc đầy hốt hoảng của Hoa Cô, và tiếng ho khèng khẹc của Trần mù.
Cùng với một tiếng phịch, cũng chẳng biết là thứ gì rơi xuống đất nữa.
Màn đêm mang đến cho con người, chỉ toàn là sự khiếp hãi không biên giới.
“Đèn... đèn ở đâu?” Tôi cắn răng, khàn giọng hỏi một câu.
“Đèn hỏng rồi...” Tiếng nấc sụt sùi của Hoa Cô, vẫn còn đầy hoảng hốt.
Tiếp đó là một đốm sáng xuất hiện, hóa ra là Trần mù vừa bật lửa lên soi.
Tôi vốn đã sợ mất vía, nay lại bị Trần mù làm cho càng sợ hết hồn.
Bộ dạng của lão vốn đã khủng khiếp, đôi mắt trông vô cùng ghê người.
Giờ dưới ánh lửa cả khuôn mặt lão còn ánh lên màu xanh lét.
Ngay sau đó, Hoa Cô cũng trấn tĩnh hơn chút, chẳng biết mò cây nến ở đâu ra thắp lên, trong nhà cuối cùng cũng hồi phục ánh sáng.
Cảnh tượng trước mắt, khiến tôi kinh hồn bạt vía.
Lão Đinh lúc trước còn mang bộ dạng nanh ác, quyết phải giết người cho hả giận!
Thế mà giờ, lão trông như một đống thịt thối nằm vật trên sàn nhà.
Ngửa mặt dạng thẳng cẳng, tay cong cong queo queo, rõ ràng là gãy rồi.
Đôi mắt chết cũng không nhắm trợn trừng nhìn lên trần nhà, da thịt trên mặt cũng rữa nát hết quá nửa, dày đặc đốm xác chết.
Da đầu tôi tê rần, khắp người nổi đầy da gà.
Một tay của lão Đinh, vẫn còn túm lấy cố của Phùng Hướng Tiền.
Đương nhiên, lúc này không còn là bóp siết nữa, mà đã buông thõng xuống.
Phùng Hướng Tiền nằm co giật trên nền đất, hít thở một cách khó khăn, có điều cuối cùng cũng giữ được cái mạng.
Tôi nhìn thấy ngao sói không biết từ lúc nào đã bước đến cửa nhà, rồi nó vào trong nhà, đến cạnh xác lão Đinh ngửi ngửi.
Dưới ánh nến trong đêm, ngao sói cho tôi cảm giác không phải là thứ sát khí kinh khủng như lúc trước.
Mà ngược lại là cảm giác trấn tĩnh an tâm...
“Bố!” Hoa Cô run rẩy khóc, quỳ sụp dưới đất, cô ta định nhào lên người lão Đinh, nhưng bị Trần mù túm lấy bả vai ngăn lại.
“Hoa Cô, bố mày đã chết rồi, đốm xác chết trên người lão quá nhiều, có độc xác chết, đừng có chạm vào.” Còn sót lại, chỉ là tiếng khóc thê thảm của Hoa Cô.
Mập mập mờ mờ, tôi lại cảm giác phía lão Đinh ngã xuống, khuôn mặt lão dường như có hơi quay về phía tôi.
Lão tuy đã tắt thở, nhưng cho tôi một cảm giác giống như là lão không còn nhìn trần nhà nữa, mà là đang nhìn tôi!
Tôi vô thức rùng mình một cái, trời xui đất khiến thế nào mà nói một câu: “Lão Đinh chú cứ yên tâm, La Thập Lục cháu nói được làm được. Chú bị người ta hại chết, cháu giúp chú tìm người phá án, đòi lại công bằng cho chú!”
“Còn Hoa Cô, cháu tìm cách sắp xếp cho cô ấy, không để cô ấy bị người ta ức hiếp nữa!”
Vừa mới dứt lời, thì cái cảm giác bị nhìn chằm chằm kia lập tức biến mất.
Tôi dường như còn nghe thấy một tiếng thở dài, rất nhanh chìm vào tĩnh lặng.
Trên nền đất, Phùng Hướng Tiền run rẩy bò dậy, gã rõ là vẫn chưa hết sợ hãi nhìn xác chết lão Đinh một cái, chửi một câu xúi quẩy, hất bỏ tay cái xác của lão Đinh.
Vụt đứng dậy định bỏ chạy, kết quả vừa mới quay đầu đã đụng ngay dính cái đầu ngao của ngao sói!
Gã sợ quá hét lên một tiếng thảm thiết, rồi cứ thế đứng thẳng cứng người đổ uỳnh xuống đất, xong chẳng thấy động đậy gì nữa...
“Ngao sói tuy chỉ nhìn quỷ quái, nhưng có kẻ tuy là người sống, nhưng chẳng khác gì quỷ quái, nhìn một cái, đương nhiên không chịu nổi sát khí, bị dọa cho ngất luôn.”
Trần mù lạnh nhạt giải thích một câu.
“Thập Lục, cõng xác chết lên, ra xe, đưa lão Đinh qua lò hỏa thiêu.” Trần mù nhìn về phía tôi.
“Tới.... tới ngay, chú Trần, chờ cháu hai phút.”
Tôi vốn định báo cảnh sát luôn.
Nhưng nhớ đến nữ cảnh sát Từ Thi Vũ add wechat của tôi hôm trước.
Bây giờ mà báo cảnh sát, sợ là lại bị lôi đi viết tường trình cả đêm, tôi bèn gửi một tin nhắn wechat cho Từ Thi Vũ.
Kết quả cô ta trả lời tôi ngay tắp lự!
Tôi đem chuyện của lão Đinh và Hoa Cô kể nhanh một lượt cho cô ta nghe.
Cô ta nói rằng sẽ lập tức điều động cảnh sát.
Lúc này tôi mới thở phào, bảo Hoa Cô tìm một sợi dây thừng, tôi ra trói gô cổ Phùng Hướng Tiền lại, vứt gã vào một góc.
Xong rồi mới cắn răng cắn cỏ ra cõng xác lão Đinh.
Lão lại không giống tý nào so với các xác chết tôi từng gặp trước đây!
Xác chết khác đều cứng ngắc, toàn tỏa ra cái lạnh thấu tim thấu gan.
Còn lão Đinh thì mềm oặt, giống như sắp nát bấy ra vậy.
Tôi chỉ sợ sơ sảy cái là chân tay lão rụng ra luôn...
Khó khăn lắm mới đưa được lão lên xe ba bánh, tôi thực không nhịn nổi nữa, chạy qua một bên nôn ọe.
Lần này ngao sói không lên xe, mà lững thững đi phía trước ghi đông, giống như nó là kẻ dẫn đường vậy.
Hoa Cô đưa giấy và khăn mặt cho tôi.
Tôi lau mồm, dặn cô ta rằng cảnh sát sẽ tới ngay, bảo cô ta tới lúc đó kể rõ ngọn ngành cho bọn họ.
Thiên hạ bây giờ đều theo pháp luật, không phải sợ kẻ ác, bọn chúng có ác đến đâu cũng phải tuân thủ luật pháp.
Hoa Cô thì cứ nước mắt lã chã, liên tục gật đầu nói cảm ơn.
Tôi quay người đi qua lề đường, Trần mù ra hiệu cho tôi lên xe.
Lão đạp xe dẫn mở đường, xe không tôi còn đạp được, giờ đưa theo đương sự tôi không đạp được, nếu không sẽ có chuyện.
Lần này tôi cũng không gượng sức, ngoan ngoãn ngồi lên đầu sàn xe.
Trần mù xoa xoa tay, nắm lấy ghi đông, trong họng khẹc khẹc, rồi bất thình lình hô một tràng.
“Người chết qua quan không chạm đất, người sống đi đêm chớ quay đầu!”
“Giờ tý sắp đến, thằng mù dẫn âm! Ngao sói dẫn đường! Bách quỷ tránh đường!”
Ngao sói chầm chậm bước lên trước.
Trần mù vẫn cứ thong thả đạp xe như cũ.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu rõ ràng.
Đây không phải là Trần mù đạp xe chậm!
Mà là lão đang chở mạng của tôi, chở mạng của xác chết, trong này có rất nhiều vấn đề, nếu đổi người khác, sợ là nửa vòng cũng không đạp nổi!
Hơn nữa đương sự xác sống này, rõ ràng là nghiêm trọng hơn chút so với con bé Manh Manh chết đổ lần trước vớt ở sông Dương lên.
Chứ không thì Trần mù sao phải lôi thêm ngao sói đi?
Thậm chí mấy câu hò của lão cũng có thay đổi, bây giờ chưa đến giờ nên thành giờ tý sắp đến, còn thêm câu ngao sói dẫn đường, tiểu quỷ tránh đường đổi thành bách quỷ tránh đường!
Lại đi trên con đường chính dẫn ra lò hỏa thiêu, bên lề đường thôn tôi nhìn thấy rất nhiều người, có kẻ trên tay xách đèn lồng trắng, đôi mắt thất thần nhìn tôi và Trần mù.
Có kẻ loanh quanh tại chỗ, mồm lẩm bẩm gì đó tôi nghe không rõ.
Đi được non nửa đường, thậm chí còn có kẻ quỳ ở lề đường, vái lạy Trần mù.
“Lão mù, ông làm ơn làm phúc, đưa tôi qua lò hỏa thiêu, tháng ngày chịu đựng thế này không có hồi kết à!”
“Đúng đấy lão mù, lần trước ông đi qua đây đã là mười mấy năm về trước rồi, thôi làm ơn làm phúc, đưa bọn tôi qua lò hỏa thiêu đi, tiền bạc tôi tích cóp được cho ông hết! Tất cả cho ông hết có được không?”
Trong đám người ấy, có bà cụ đầu tóc bạc trắng, mang khuôn mặt không còn gì lưu luyến, liên tục cầu xin.
Có người thanh niên tầm hai mươi tuổi, gầy đến mức da bọc xương, đầu rũ xuống.
Còn có một người đàn ông, dắt theo một đứa bé gái.
Đứa bé gái ngẩn ngẩn ngơ ngơ đứng yên bất động, tay nhét vào mồm mút không ngừng.
Người đàn ông đó cứ khóc liên tục.
Cái cảm giác ấy rất khó chịu, rất bức bối, giống như bị hắn ta ảnh hưởng vậy, khiến tôi rùng mình.
“Có thể cho tôi ít tiền, để tôi đi mua chút đồ ăn được không? Con bé đã không được ăn bao nhiêu năm nay rồi.”
Bất thình lình, bên tai tôi dường như nghe thấy một tiếng cầu xin yếu ớt.
Tôi vô thức muốn trả lời.
Trần mù đột ngột nhìn tôi một cái, nói một câu: “Thập Lục, đừng quên lời chú Trần dặn mày.”
Tôi giật mình, toàn thân đầy mồ hôi.
Suýt chút nữa... suýt chút nữa thì tôi lại gật đầu nói đồng ý... Thậm chí cũng suýt chút nữa trả lời ở trong đầu.
Nếu như đồng ý thật, thì chẳng phải lại dính thêm vào chuyện rắc rối sao?
Cũng vào lúc này, ngao sói lại sủa một tràng!
Hơn nữa đương sự xác sống này, rõ ràng là nghiêm trọng hơn chút so với con bé Manh Manh chết đổ lần trước vớt ở sông Dương lên.
Tiếng tru rất có sức xuyên thấu ấy, vô cớ đem lại cho người ta chút cảm giác ấm áp.
Bên đường đột nhiên có sương mù, những người đi bên đường kia lại lững thững lùi về trong màn sương mù.
Chỉ có điều bên tai vẫn nghe thấy tiếng chửi bới chói tai.
“Mày cái thằng mù chết tiệt! Mày máu lạnh! Mày lại có thể trơ mắt nhìn người ta chịu khổ! Bọn tao hết chịu đựng nổi rồi!”
“Mày dẫn đường âm, đi đường quỷ, nhưng lại không chịu đưa bọn tao một chặng! Mày không có tim! Mày là đồ súc sinh!”
“Rồi cũng sẽ có một ngày mày phải chết, phải bước lên con đường này! Mạng mày cứng như thế, để rồi xem có ai dám tiễn mày chặng đường đó!”
“Loại người máu lạnh không có lương tâm, nhất định sẽ không được chết tử tế!”
Tôi nghe mà trong lòng không ngừng run rẩy, đối với sự thay đổi thái độ đột ngột của những người này, cũng cảm thấy rất khó chịu....
Nếu muốn giúp đỡ thật, thì đấy cũng chỉ là tình cảm, chứ không phải bổn phận.
Hơn nữa, có những chuyện, chúng tôi cũng không giúp nổi...
Ba dặm đường dài dằng dặc, cuối cùng, phía trước cũng đã nhìn thấy lò hỏa thiêu.
Trong lòng tôi có chút vui mừng, màn sương mù bên đường cuối cùng cũng tiêu tan chút ít.
Rất kì lạ là, cái mùi xác thối và dầu mỡ tỏa ra từ lò hỏa thiêu, giờ lại không khiến tôi cảm thấy buồn nôn nữa, mà ngược lại thấy ấm áp vô cùng.
“Thập Lục, mày là bà đỡ âm linh, không phù hợp đi vào trong lò hỏa thiêu, chú đưa lão Đinh vào trong, mày ở cổng đợi chú.” Trần mù bất chợt nói một câu.
Tôi gật đầu lia lịa, rồi nhảy từ trên xe xuống.
Gác cổng là một người đàn ông bảo vệ quá trung niên tầm tuổi lão Đinh, lão mở cổng cho Trần mù, vẻ mặt có phần hơi ngạc nhiên.
“Trần mù, ông lại đến đưa xác à! Chuyện tốt, chuyện tốt!”
Lão còn châm cho Trần mù một điếu thuốc.
Kết quả lúc lão nhìn thấy xác chết trên xe xong, mặt liền co giật mấy phát, rồi thở dài một tiếng.
“Hóa ra người ông đưa đến là lão Đinh... Lão Đinh thảm thật, mới hơn năm mươi đã mất rồi... Tôi nghe nói thằng con rể lão là thứ không ra gì.”
Người bảo vệ đưa Trần mù vào trong.
Ngao sói cũng đi vào trong với Trần mù.
Tôi xoa xoa tay, đứng bên lề đường đợi, mò điện thoại ra nghịch lung tung.
Trong đầu đột nhiên nhớ đến Cố Nhược Lâm, hôm nay cô ta thế nào rồi?
Chuyện nhà họ Cố không được xây nhà phong thủy, lại còn phải chuyển đi, Cố lão gia liệu có đồng ý không?
Nghĩ đến đây tôi có hơi lo lắng, nhà họ Cố cố chấp không tỉnh ngộ, thế thì Cố Nhược Lâm khả năng cũng sẽ có chuyện... Dù gì phong thủy cũng liên quan đến tính mạng của cả dòng họ.
Tôi đang chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình cho Cố Nhược Lâm.
Thì đột nhiên, phía trước cảm giác có một cơn gió lạnh thổi tới, còn có cả một cảm giác bị chèn ép.
Tôi ngẩng đầu lên theo bản năng.
Kết quả một khuôn mặt trắng xanh, đang ghé sát vào mặt tôi! Gần như hôn luôn vào mặt tôi rồi!
Đó là một khuôn mặt ngựa, mắt một mí, sống mũi cao, má đánh phấn hồng rất giả tạo, trông như lớp hóa trang trên mặt người chết vậy!
Trông rợn người hết chỗ nói!
Đây chẳng phải là mụ đàn bà ban nãy ở bên đường hỏi chuyện tôi rồi tôi có trả lời đó sao!
Không đúng... Tôi cũng không dám chắc, mụ rốt cục có phải người hay không!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất