Chương 88. SÔNG NGUY HIỂM, KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN GẦN
[[ ]]
“Tôi định hỏi anh, chắc vẫn còn nhớ Đường Hải chứ? Đêm qua anh ta chết rồi!”
“Nhà vườn của anh ta bị thiêu hủy, nhân viên làm việc trong đó cũng mất mạng, số người chết không ít! Giờ chúng tôi gặp một vấn đề khó, đây chắc chắn không phải do anh ta tự sát! Chuỗi bằng chứng và manh mối lại rất ít, nên muốn gặp anh tìm hiểu một số manh mối.”
“Đêm ngày hôm kia, chắc anh là người cuối cùng nhìn thấy anh ta đúng không?” Mặt tôi ngay lúc đó có hơi biến sắc.
Đường Hải chết rồi?
Vô thức, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh, gã lột quần vợ gã ra, còn chửi cô ta là con đĩ!
Đương nhiên, điều khiến tim tôi đập thình thịch là, luồng khí mà vợ gã phả ra trước khi bị thiêu xác! Trần mù nói rằng đó là oán khí xác chết! Đường Hải hít vào, thì chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Tôi vô thức trả lời luôn: “Anh ta nhặt cái áo không được phép nhặt ở trên sông, sau khi lên bờ lại động đến xác chết của vợ anh ta, hít phải oán khí của xác chết.”
“Lúc đó đã dặn dò anh ta... Khả năng sẽ có nguy hiểm... Không ngờ, anh ta vẫn không thoát được kiếp nạn này...” Kỳ thực trong lòng tôi có chút khó chịu, vì dù gì cũng nghe chuyện chết người.
Mà người này còn từng tiếp xúc với chúng tôi.
Sắc mặt Từ Thi Vũ thì khá khó coi, cô ta nói: “La Thập Lục, mong anh phối hợp một chút, đây là án mạng, lần trước thấy anh phân biệt cũng khá rõ, còn biết đường báo cảnh sát, mà giờ lại nói mấy thứ linh tinh thế này.”
“Nếu không thì tôi phải đưa anh về hỏi cung, thậm chí sẽ khiến người ta nghi ngờ, anh có liên quan đến cái chết của Đường Hải!”
Tôi: “.....”
Trầm ngâm một lát, tôi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi không hề nói linh tinh với cô, mà đây là sự thật. Trên đời này có rất nhiều thứ, mà sự tồn tại đều có cái lý của nó, cảnh sát Từ cô cũng không thể phủ nhận chắc nịch như thế.”
Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên căng thẳng nghiêm trọng.
Sắc mặt Từ Thi Vũ rõ ràng có vài phần giận dữ.
Cố Nhược Lâm vội dàn hòa, nói: “Anh Thập Lục, cảnh sát Từ, hai người đừng nóng. Hay là cảnh sát Từ cô cứ hỏi thẳng vấn đề cô muốn biết được không? Dù gì anh Thập Lục cũng là người làm nghề này, chắc chắn cũng có cách nhìn của bản thân...”
Sắc mặt của Từ Thi Vũ rõ ràng lạnh đi nhiều, cô ta lấy ra một quyển sổ nhỏ, bộ dạng rõ là định xử lý theo quy định công việc.
“Theo như anh biết, Đường Hải, có thù oán với ai không? Theo như chúng tôi tìm hiểu trong nền tảng quan hệ xã hội của anh ta, thì người này bình thường không tiếp xúc với bạn bè, cũng không có mối quan hệ xã hội xấu nào, không tồn tại việc đắc tội với người nào đó.”
“Sau khi vợ anh ta chết, thì anh ta càng quái gở, gần như chỉ còn mỗi việc kinh doanh khu nhà vườn. Ngoài chỗ đó ra, thì chỉ còn việc tìm anh và Lưu Văn Tam vớt xác.”
“Tình cảm giữa anh ta với vợ rất sâu đậm, đây là thông tin duy nhất chúng tôi có thể tìm hiểu được.”
Từ Thi Vũ lạnh lùng nhanh chóng hỏi tôi, sau đó nói một tràng.
Tôi đang định trả lời không biết, tiếp đó trong lòng chợt giật thót.
“Quan hệ giữa anh ta và vợ, có thật là tốt đẹp như người ngoài vẫn biết hay không?” Tôi hít sâu một hơi, nói thẳng.
Tiếp sau đó, tôi lắc lắc đầu, nói: “Sau khi chúng tôi xuống sông Dương xong, chính bởi vì anh ta làm một số việc, mà khiến chúng tôi suýt nữa thì không lên được bờ, sau đó chú Văn Tam cũng phải mạo hiểm tính mạng xuống nước giải quyết hậu hoạn.”
“Nguyên nhân trong chuyện này, chính là bởi vì Đường Hải chỉ giả nhân giả nghĩa mời chúng tôi đi vớt xác, trên thực tế là muốn lấy một món đồ trên người vợ anh ta.”
“Hơn nữa, vợ anh ta ngoại tình, đứa bé trong bụng không phải con anh ta! Anh ta đã biết chuyện này từ lâu, cắn răng nhịn không nói ra, hàng ngày đều bảo vợ anh ta bến tàu, là vì mong cô ta gặp chuyện!”
Những lời này của tôi vừa dứt, đồng tử của Từ Thi Vũ lập tức co mạnh lại.
Mặt cô ta hơi biến sắc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Anh chắc chứ? Anh còn biết gì khác nữa không?! Ví dụ như người mà vợ anh ta ngoại tình là ai?”
Tôi lắc lắc đầu, ra hiệu ngoài chuyện này ra, tôi chẳng biết gì khác nữa.
Đồng thời, trong lòng tôi cũng có nghi ngờ.
Đường Hải, rốt cục chết vì quỷ quái hay là có người lấy mạng gã?
Đây thì đúng là chuyện tôi chẳng thể biết được!
Từ Thi Vũ lại hỏi tôi một số vấn đề, đều không phải là chuyện tôi biết, cuối cùng cô ta nhìn tôi chăm chú, nói: “La Thập Lục, hôm nay cảm ơn sự hợp tác của anh, nếu không có những thông tin này của anh, có khi vụ án này không có khả năng phá án được.”
Từ Thi Vũ rời đi xong, Lưu Văn Tam mới bước vào phòng bệnh.
“Dương sai đến nhà, sợ là chẳng có chuyện hay ho gì, Thập Lục, mày làm gì mà dây dưa vào thế?”
Rõ ràng, Lưu Văn Tam không biết đã phát sinh chuyện gì.
Tôi đơn giản thuật lại vài câu, lão có vẻ nghĩ ngợi, đương nhiên cũng chẳng truy hỏi gì thêm, mà bảo với tôi mấy ngày này cứ ở lại viện nghỉ ngơi.
Nứt xương tuy không phải là thương tích gì nghiêm trọng, nhưng nếu chuyển biến xấu thì cũng là vấn đề không nhỏ.
Đợi khi nào có thể xuất viện thì về thôn Liễu Hà ở, nếu không có gì khác phát sinh, thì giai đoạn này đều không được xuống sông Dương nữa.
Tôi bất an hỏi một câu, có phải nguyên nhân là vì vụ vợ của Đường Hải không?
Lưu Văn Tam gật đầu: “Gần đây thụ thi đều bị kinh động rồi, hôm qua chú có đi xem, ngư dân đều chẳng đánh được tôm cá gì, thả lưới kéo lên là dính chết đổ, lũ chết đổ này đều muốn tìm người thay chúng kêu oan, cũng may là kéo lên lúc ban ngày. Chứ nếu mà là buổi tối thì không phải chuyện vừa, không chừng còn có cả xác nổi với xác chìm đến tìm người chết thay.”
Tôi im lặng một lát, sự bất an trong lòng càng nhiều lên.
“Thế liệu có liên lụy khiến ngư dân gặp chuyện không?” Tôi lại hỏi tiếp.
Dù gì cũng do chúng tôi đi, nên mới gây ra hậu quả như thế này, nếu như hại chết người thì cũng là trách nhiệm của chúng tôi.
Lưu Văn Tam lắc đầu: “Bọn ngư dân đấy thông minh lắm, mày cứ yên tâm đi, lưới đánh cá dính xác chết, bọn nó đến lưới cũng vứt luôn.”
Tôi nghe vậy mới thở phào.
Sau đó tôi nằm viện thêm ba ngày nữa, Lưu Văn Tam có dẫn bà chủ thiếu phụ của quán đồ sông đến một lần.
Lúc này tôi mới biết, bà ta đúng là vợ của Lưu Văn Tam, tên là Hà Thái Nhi, cũng coi là cái tên khá thanh nhã.
Bà ta mang canh sườn hầm cho tôi, bảo là để bồi bổ cơ thể.
Sau đó, dưới sự xúi giục và dụ dỗ của Lưu Văn Tam, bảo tôi gọi một câu mẹ nuôi, khiến Hà Thái Nhi vui mừng cười không ngậm miệng.
Cố Nhược Lâm không rời khỏi viện lần nào, phòng bệnh là phòng riêng lẻ, nên cô ta bèn ngủ ở cái giường bệnh cạnh giường tôi.
Chúng tôi nói chuyện cũng tương đối ít.
Phần lớn thời gian, cô ta đau buồn nhìn điện thoại, hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian yên tĩnh, tôi liền đọc mấy quyển sách kia, thông qua chuyện ở núi Nội Dương, tôi có một cách lý giải sâu hơn một bậc đối với Trạch kinh! Tuy là không đỡ âm linh, nhưng tôi cũng nghiên cứu Âm sinh cửu thuật một cách tỉ mỉ hơn, dù gì bổ âm tán Lưu Văn Tam cũng dùng đến.
Cốt tướng đọc có vẻ rất huyền bí, tôi xem sơ qua chút, tuy nói là cao thủ trong nghề này có thể nhìn cái là đoán được phúc họa hung cát, nhưng đó cũng chỉ là trên bề mặt mà thôi.
Sâu hơn một bậc nữa thì phải mò cốt, muốn thử lý giải, thì phải kiếm một cái đầu lâu về sờ.
Tôi đi đâu để kiếm cái thứ này chứ...
Buổi chiều ngày thứ ba, bác sĩ đến gỡ thạch cao cho tôi, nói rằng tôi có thể xuất viện.
Trong lòng tôi vui vẻ hẳn lên.
Tâm trạng của Cố Nhược Lâm, dường như cũng hồi phục chút hoạt bát.
Tôi rất muốn an ủi cô ta, rời khỏi bệnh viện, bèn định bảo chúng tôi đi núi Nội Dương một chuyến, xem phong thủy lần nữa, tiện thể nhìn khu nhà chính nhà họ Cố chút.
Kết quả vừa ra đến cổng viện, tim tôi đã treo cả lên.
Vị trí cổng chính, có một chiếc xe ba bánh cũ nát đỗ ở đó, trần mù ngồi trên ghi đông xe hút thuốc, ngao sói nằm gà gật trên tấm sàn gỗ.
Trong phòng bảo vệ chen chúc bảy tám người bảo vệ, cổng bệnh viện còn có năm sáu người đứng, đều trong bộ dạng vũ trang toàn thân, cảnh giác nhìn ngao sói.
Người bệnh ra vào bệnh viện, đều bị dọa sợ chết khiếp...
Bọn họ đương nhiên là không biết mắt của ngao sói chỉ nhìn quỷ quái, một con chó to như thế, ai mà không sợ?
Tôi dẫn theo Cố Nhược Lâm, bước nhanh đến bên cạnh Trần mù.
“Chú Trần, sao chú lại đến đây thế?” Tôi mất tự nhiên hỏi.
Trần mù thì chăm chú nhìn tôi, rồi nói một câu: “Chú đợi mày hai hôm rồi, Lưu Văn Tam bảo chú đợi mày ra viện, chứ đừng có vào trong.”
“Chú muốn mày đi ra sông Dương với chú một chuyến nữa.”
Tim tôi đập đánh thịch một cái, mí mặt giật điên cuồng, khó khăn nói: “Chú Trần.... Sông Dương giai đoạn này không được đi... Chú Văn Tam vừa nói với cháu xong, dưới đó giờ quá nguy hiểm....”
Tôi rất hiểu cho tâm trạng của Trần mù, tối hôm đó lão vốn đã hẹn trước là sẽ đi xem con gái lão, sau đó lại chỉ còn cách đi về.
Bây giờ lão lại đến tìm tôi... Chắc chắn cũng là vì chuyện này!
Chúng tôi chắc chắn không thể biết rõ có nguy hiểm mà vẫn cứ đi, như thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Có điều, câu nói tiếp theo của Trần mù, khiến tôi như muốn nghẹt thở.