Chương 91. ĐỢI MÀ VỚT XÁC LÃO
[[ ]]
Cái tiếng hét chói tai ấy, đúng là khiến màng nhĩ tôi bùng nhùng cả lên!
Tôi vô thức quay đầu lại nhìn một cái.
Phía bến tàu bên kia, chẳng phải chính là Hà Thái Nhi đó sao?
Chỉ có điều lúc này chỉ có mỗi mình bà ta, Lưu Văn Tam không thấy đi cùng!
Trong lòng tôi nổi lên một cảm giác bất an và nguy hiểm vô cùng mãnh liệt, đợi lúc tôi quay đầu nhìn lại, Trần mù đã chẳng thấy đâu nữa...
Tùm một tiếng vang lên, lão đã rơi thẳng xuống lòng sông!
Sợi dây thừng kia soàn soạt tuột dần xuống dưới nước!
“Chú Trần!” Tôi cũng gào lên một tiếng, cổ họng đau rát, nhưng mặt nước vẫn chẳng thấy có phản ứng gì...
Vốn dĩ ban nãy Trần mù nói chuyện đã như trăng trối, làm một loạt động tác như đang tế lễ, thêm việc chén rượu bị đổ, nén hương đột ngột bốc cháy đã khiến tôi rất hoảng loạn rồi.
Hà Thái Nhi đột nhiên hét một câu như thế, càng khiến tôi hoảng như kiến bò trên chảo lửa! Bứt rứt không yên!
Con đập Giang Đê không hề nhỏ, đợi Hà Thái Nhi chạy lên đến nơi, đã là mấy phút sau rồi...
Bà ta mặc một bộ quần áo gió, chẳng còn cho người ta thứ cảm giác yểu điệu chất phác như khi bận bịu ở trong quán đồ sông nữa, mà ngược lại là một vẻ đẹp quyến rũ khác.
Tóc tai rối bời, đầu mày nhíu chặt, sắc mặt tối sầm.
“Dì Thái... Chú Văn Tam đâu?” Tôi căng thẳng nhìn sau lưng bà ta một cái.
Sau lưng bà ta chẳng có bóng người, tôi có thể xác định là Lưu Văn Tam không theo đến đây...
Hà Thái Nhi lắc lắc đầu: “Lão ấy không đến được, dì sợ lão mù làm chuyện dại dột gì, nên qua đây xem xem.” Trong lúc nói, Hà Thái Nhi đã bước đến tới chỗ lan can bên rìa đập mà ban nãy Trần mù nhảy xuống.
Cúi đầu nhìn chén rượu đổ trên mặt đất, rồi đạp nén hương chỉ con trơ chân hương được cắm vào khe gạch một phát.
Cuối cùng lại nhìn sang sợi dây thừng buộc ở lan can.
“Cái lão Trần mù này, tuổi có còn trẻ nữa đâu, bình thường thì chả sao, giờ lên cơn cái, đến mạng sống cũng không cần nữa.”
Hà Thái Nhi lắc lắc đầu, lại thở dài một tiếng.
“La Thập Lục, đợi mà vớt xác cho Trần mù thôi.”
Câu nói này của bà ta, khiến mặt tôi lập tức biến sắc.
“Dì Thái... Sao lại ăn nói như thế được... Chú Trần chưa chắc sẽ có chuyện đúng không?”
Mồ hôi trên trán tôi rớt xuống từng giọt to đùng, lúc nói câu này, trong lòng tôi thực chất cũng chẳng có chút tự tin nào.
“Thần sông không ăn hương lão thắp, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, lão là thằng mù dẫn đường âm ở trên bờ, mạng cứng như lửa, xuống dưới sông, chẳng biết có bao nhiêu xác chìm muốn lôi lão xuống làm quỷ chết thay, nguyên cả con sông Dương đều không được an sinh.”
“Hơn nữa nước sông đã phạm tới nước giếng, thì chưa chắc đã có được kết quả một sống một chết.”
“Thần sông của sông Dương, chẳng phải thứ tốt đẹp gì, mong chờ nó mở lòng từ bi? Sợ là đợi đến lúc sông Dương khô hết đi, nó cũng không chịu.” Hà Thái Nhi lại dùng chân đá bay hai chén rượu kia đi.
“Trần mù lại còn cắt máu rót rượu, thần sông không thèm tiếp nhận, còn thổi đổ luôn chén, hương cũng chẳng phải nó ăn mà là thổi bay ra sông, để cho lũ xác chìm xác nổi với chết đổ kia hít.”
“Như thế rồi mà vẫn còn xuống sông, chẳng phải muốn chết sao?”
Nghe hết những lời này, trong lòng tôi càng ngột ngạt, ngẩn người đứng bên cạnh chỗ lan can đó.
Thế nhưng trong lòng tôi vẫn còn một tia hy vọng, nếu mạng Trần mù đã cứng như vậy, thì không thể có chuyện chết chìm một cách âm thầm không động tĩnh gì...
Thời gian, trôi qua rất nhanh.
Từ lúc Hà Thái Nhi tới đây, đã hơn mười phút trôi qua...
Gợn sóng trên mặt sông nhiều hơn chút, tôi cũng chẳng biết Trần mù có ngoi lên lần nào chưa, chung quy là tôi chẳng nhìn thấy lão...
Dưới ánh trăng, đầu kia của con đập, ngao sói đột nhiên chạy về phía này, Cố Nhược Lâm thì chạy theo phía sau nó.
Như thế mới đúng là khiến tôi phát hoảng thật.
Ngao sói thông tính người, nó sau khi đến bên cạnh tôi xong, quét đuôi một phát hất chỗ chân hương với chén rượu còn sót lại xuống dưới sông, sau đó hướng xuống mặt nước sủa liền ba tiếng!
Âm thanh đó vang vọng trên mặt sông, hình thành hồi âm liên miên không dứt!
Cố Nhược Lâm dừng lại, ôm lấy ngực thở dốc.
Thần sắc của cô ta có chút hoảng loạn: “Anh Thập Lục, con chó đen này cứ nhất định chạy ra đây... em...” Tôi cố nhịn việc mí mắt giật liên hồi, nói một câu không sao.
Hà Thái Nhi thì nhìn Cố Nhược Lâm một cái, sau đó giơ tay khoác lấy tay Cố Nhược Lâm, thở dài một tiếng nói cô ta không phải sợ, ở trên bờ, thì không xảy ra chuyện gì được.
Sau khi ngao sói sủa liền ba tiếng, vốn dĩ trên mặt sông có không ít xác nổi... Lúc này không ngờ đều biến đi đâu hết...
Duy nhất chỉ có một cái xác, trôi về hướng chân đập phía này!
Đồng tử mắt tôi co mạnh, tốc độ trôi của cái xác nổi đó không hề chậm.
Hơn nữa lúc này tôi cũng mới phát hiện, đập Giang Đê ở vị trí mà chúng tôi đang đứng, đúng là có một cái xoáy nước rất lớn, dòng chảy rất xiết!
Sau khi cự ly được rút ngắn, da đầu tôi càng tê dại đi mấy phần.
Đó đích xác là một cái xác nữ, ngửa mặt lên trời mà trôi!
Tôi cũng đã có thể nhìn rõ mặt cô ta, đấy chẳng phải chính là con gái của Trần mù sao?
Cô ta trông giống hệt như trong ảnh!
Dưới ánh trăng, gương mặt cô ta thanh tú, trông hệt như còn sống.
Cô ta trôi dần tới gần đập Giang Đê, cách chỗ cái xoáy nước, chỉ còn có hơn hai mươi mét nữa!
Mặt tôi lại biến sắc lần nữa, Trần mù nhảy xuống nước liệu có hơi sớm chút không nữa... Lão xuống sông lâu như vậy rồi... Mà lúc này con gái lão mới trôi đến!
Cùng lúc này, đột nhiên trên mặt sông, xuất hiện một số chấm gợn sóng.
Trời ạ, hóa ra đúng lúc này, trời bắt đầu đổ mưa.
Trên đỉnh đầu gió lạnh từng đợt, phát ra tiếng u u, càng kì dị hơn là trời đã đổ mưa rồi, mà trăng vẫn không ẩn đi, ngược lại ánh trăng chiếu xuống càng lạnh lẽo hơn!
Cơn mưa này lúc đầu hạt mưa còn nhỏ, nhưng chỉ chớp mắt, đã chuyển thành hạt mưa to như hạt đậu! Tí tách không ngừng!
Hà Thái Nhi như đã dự đoán được từ trước, lôi ra một cái ô, che lên trên đầu, vừa hay cũng giúp Cố Nhược Lâm che mưa.
Trong lòng tôi thì như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, có thứ cảm giác như không thể thở nổi.
“Trời mưa bão, kể cả là Lưu Văn Tam xuống nước, trong tình trạng như thế này cũng khó mà lên bờ được, Thập Lục, qua đây tránh mưa đi, đợi thêm nửa tiếng nữa, thì chúng ta đi về.” Hà Thái Nhi gọi tôi một tiếng.
Tôi lắc lắc đầu, mặt tái đi, nhìn chằm chằm xuống mặt sông.
“Cháu không về! Chú Trần chưa lên bờ, cháu chắc chắn sẽ không đi đâu cả! Chú ấy là Trần mù dẫn đường âm, mạng cứng như lửa thiêu! Kể cả chú ấy phải chết! Thì tuyệt đối cũng sẽ không chết một cách lặng lẽ như thế được!” Tôi khàn giọng nói, cũng nắm chặt nắm đấm.
Cố Nhược Lâm vốn dĩ định nói gì đó, nhưng lại mím chặt môi, im lặng không lên tiếng.
Cũng vào lúc này, trên mặt sông, đột nhiên một cột nước bắn lên!
Khi cái xác như kia lại gần chỉ còn cách xoáy nước hơn hai mét, thì bất chợt một bóng người từ dưới nước nhô cả nửa người lên! Ôm chặt lấy cái xác nữ!
Mưa vẫn rơi tí tách không ngừng! Gió vẫn thổi lạnh buốt!
Người đó, chẳng phải chính là Trần mù đây sao?
Hóa ra lão ẩn phía dưới mặt nước chờ đợi, chỉ để đợi con gái lão lại gần!
Tôi lập tức vui mừng, hét to một câu: “Chú Trần, mau lên bờ!”
Đùng!
Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, rồi thì ánh sét xẹt qua, sáng chói vô cùng...
Lại nhìn xuống mặt nước, thì cái xoáy nước kia bất ngờ to hơn rất nhiều, cuốn lấy Trần mù và xác con gái lão!
Lúc này, đôi mắt của Trần mù vô cùng hung hãn, con ngươi màu trắng xám đã sắp chuyển thành màu đỏ!
Lão bơi thục mạng hướng ra ngoài, nhưng dòng chảy đó ngày càng xiết mạnh!
Tôi trơ mắt nhìn lão ngày càng chìm dần xuống...
“Lão, không lên được nữa rồi...” Sau lưng, bất chợt vang lên tiếng thở dài của Hà Thái Nhi.
Tôi trợn tròn con mắt, vụt quay đầu lại, gằn giọng nói: “Tuyệt đối không có chuyện đó!”
Ngay sau đó, tôi vụt bước lên trước hai bước, vượt luôn qua lan can.
Giọng nói của Hà Thái Nhi cũng trở nên vô cùng kinh hoàng.
“La Thập Lục, mày đừng có làm càn! Mày không được xuống nước!”
Cố Nhược Lâm cũng sợ chết khiếp, hoảng hốt hét lên: “Anh Thập Lục, anh đừng kích động, kéo lấy dây thừng đã! Kéo lấy dây thừng!”
Lúc này, tim tôi chợt đập lỗi mất nửa nhịp.
Trần mù chẳng phải có buộc dây thừng à? cái đầu lừa này của tôi! Làm sao lại quên chuyện này được chứ!