Chương 101: Tu La Kiếm Thánh
“Phế vật!”
Ở trong phủ đệ xa hoa nọ, một người trung niên phúc hậu chính miệng phát ra hai từ vừa rồi, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Đường đường là nhất phẩm lại bị một tên nhị phẩm đánh chết ngay tại chỗ.
Làm xấu hết mặt mũi của nội vệ.
Bên trong bóng tối phía sau hắn, một âm thanh lành lạnh truyền tới: “Bọn họ sẽ nhanh chóng đến Nhạn Đông hồ, có cần phái hai người còn lại tới chặn đầu không?”
Lần này, nội vệ phái ba người đầu bảng đến, Hình Côn chết rồi, nhưng vẫn còn lại hai người, nếu bọn họ cùng động thủ thì chắc chắn sẽ ngăn cản được.
Mí mắt Trang công công rủ xuống, suy nghĩ một hồi, nín lại cơn giận, lắc đầu nói: “Kẻ này tuyệt đối không đơn giản, không nên kéo thêm kẻ địch cho nương nương. Cứ bí mật quan sát, thăm dò thái độ rồi quyết định tiếp.”
Một cường giả nhị phẩm có thể giết chết cường giả nhất phẩm ngay tại chỗ, đây là chuyện quái quỷ gì vậy.
Trang công công hiểu rõ thực lực của Hình Côn, chính bởi như vậy, hắn càng phải tìm hiểu rõ thanh niên mang tên Cố Dương này, rốt cuộc thực lực của hắn đáng sợ đến mức nào.
Bất kỳ ai cũng phải kinh sợ, thiên tài võ đạo đáng sợ như vậy, rốt cuộc là đến từ đâu?
Ánh mắt hắn đăm chiêu: “Điều động hết nhân lực, điều tra kẻ này. Ta muốn biết mọi thứ về hắn.”
“Rõ.”
Người trong bóng tối đáp, sau đó không thấy tăm hơi nữa.
…
Nhạn Đông hồ là thắng cảnh của Trung châu thành, chẳng qua không biết từ khi nào, nơi đây trở thành cấm địa, không ai dám tự ý lại gần.
Tất cả mọi người ở Trung châu đều biết, ở đây có một vị Kiếm Thánh, còn là Thần Thông cảnh, cường giả tuyệt đỉnh.
Lúc này, dưới sự chỉ dẫn của Tiền Hi Vân, Cố Dương đã đến Nhạn Đông hồ, trên đường không gặp bất kỳ kẻ địch nào.
Cuối cùng Cố Dương cũng biết, Tiên Hi Vân lấy đâu ra tự tin đoạt lại Tứ Hải tiền trang với con riêng bỗng dưng xuất hiện của Tiền gia.
Hoá ra nàng cũng quen biết vị Kiếm Thánh này.
Tu La Kiếm Thánh, hơn hai trăm năm trước là sát thần tiếng tăm lừng lẫy. Trong truyền thuyết, vị Kiếm Thánh này hễ xuất chiêu là đầu rơi máu chảy, giết người mọi lúc mọi nơi, cũng vì vậy mà có không biết bao nhiêu kẻ địch. Đây cũng là lí do nàng được người đời gọi là Tu La.
Nghe nói, nàng còn từng giết một nhân vật quan trọng của Thẩm gia, bị Thần Thông cảnh của Thẩm gia truy sát khắp nơi.
Về sau, nàng bước vào Thần Thông cảnh, giao chiến mấy trận với Thần Thông cảnh của Thẩm gia. Sau khi cho Thẩm gia “ăn” mấy đòn, bọn họ mới không dám tìm nàng tính toán nữa.
Sau khi đột phá Thần Thông cảnh, Tu La Kiếm Thánh lập tức bế quan, những câu chuyện về nàng cũng dần trở thành truyền thuyết.
Cố Dương không ngờ rằng Thần Thông cảnh của Tiền gia lại là một Kiếm Thánh giết người nổi danh.
Cũng không hiểu sao Tiền gia lại có quan hệ với nàng.
Nhưng mà Cố Dương cảm thấy nếu như Tiền Hi Vân định nhờ vả vị Kiếm Thánh này, vậy thì có lẽ sẽ phải thất vọng.
Nếu như vị Kiếm Thánh này đáng tin thật, làm sao Tiền gia lại rơi vào tình thế như ngày hôm nay?
Tiền Hi Vân bên cạnh hồ, quỳ cái “bịch”, hai tay dâng một miếng ngọc bội cổ lên, cung kính hô lớn: “Hậu nhân Tiền gia, cầu kiến Kiếm Thánh!”
Một lúc sau, chỉ nhìn thấy trên mặt hồ có một người mặc đồ trắng bay tới giống như đi trên không trung vậy, nhoáng một cái đã bay qua mấy chục mét, nhẹ nhàng đáp xuống bờ hồ.
Nữ tử mặc đồ trắng kia thoạt nhìn thì rất trẻ, chẳng qua sắc mặt lạnh lùng, cả người như khối băng, toát ra khí tức ớn lạnh.
Ánh mắt nàng đổ dồn về phía miếng ngọc bội Tiền Hi Vân cầm trên tay, sau đó lạnh nhạt nói: “Năm đó sư tôn bị thương nặng, nhận được sự cứu giúp của tổ tiên Tiền thị, mới có thể biến nguy thành an. Sư tôn tặng tấm ngọc bội này cho ân nhân cứu mạng, có căn dặn về sau có thể thỉnh cầu nàng ba điều, đến tận ngày này chỉ còn lại một điều, hãy nói ra thỉnh cầu của ngươi.”
Lúc này Cố Dương mới biết, mối quan hệ của Tiền gia và Tu La Kiếm Thánh còn có sự việc này.
Càng không ngờ là, vị Kiếm Thánh giết người nổi danh này lại có ơn tất báo như vậy.
Tiền Hi Vân nói: “Tiểu nữ muốn thỉnh cầu Kiếm Thánh đoạt lại cơ nghiệp của Tiền gia.”
Sắc mặt của nữ tử bạch y không có bất kỳ thay đổi nào. Nàng nói “Chuyện này sư tôn cũng bất lực.”
Sắc mặt Tiền Hi Vân trắng nhợt, lại đổi một yêu câu khác: “Vậy xin Kiếm Thánh hãy giúp đỡ ta.”
Nữ nhân áo trắng nhìn nàng một lúc, nói: “Một năm, ta có thể bảo vệ ngươi trong vòng một năm.”
“Đa tạ.”
Tiền Hi Vân cắn răng đồng ý.
Nàng cũng không dám hy vọng quá nhiều.
Tuy rằng thời gian một năm ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để làm nhiều việc.
Tiếp đến, nữ tử bạch y quay sang nhìn Cố Dương, ánh mắt sắc lạnh, đột nhiên có chuyển biến: “Ngươi rất mạnh.”
Cố Dương khiêm tốn đáp: “Cô nương quá khen rồi.”
Nữ tử này là đệ tử của Tu La Kiếm Thánh, chỉ là đứng tại chỗ cũng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm.
Thực lực của nàng cao hơn rất nhiều cường giả nhất phẩm vừa rồi.
Nữ tử bạch y nói: “Sư tôn muốn gặp ngươi.”
Cố Dương sửng sốt, không ngờ rằng vị Tu La Kiếm Thánh này lại muốn gặp hắn.
“Xin mời.”
Nữ tử bạch y nói xong thì nhảy lên một cái, mũi chân chạm trên mặt hồ, nhẹ nhàng lướt về một hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Cố Dương không chút do dự đi theo.
Là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì muốn tránh cũng không được.
Nếu như cường giả Thần Thông cảnh thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, hắn chạy cũng không thoát.
…
Trên hòn đảo có một thôn trang, nhìn kiến trúc thì vô cùng cổ kính.
Cố Dương đi theo phía sau nữ tử bạch y, hướng về kiến trúc lớn nhất trong đó, trong lòng vô cùng thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một cường giả Thần Thông cảnh.
Trong mô phỏng, mỗi lần gặp Thần Thông cảnh đều không phải là chuyện tốt, hầu hết đều không thấy mặt của đối phương là đã ngỏm luôn.
Nữ tử bạch y dừng lại trước một căn phòng, cung kính bẩm báo: “Sư tôn, người đã dẫn đến rồi.”
“Cho hắn vào.”
Bên trong vang lên giọng nói già nua.
Tiếng cửa đẩy “cót két” vang lên, nữ tử bạch y nói: “Xin mời.”
Bên trong gian phòng không có lấy một tia sáng.
Khi bước vào, Cố Dương cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo.
Cuối cùng hắn cũng có thể nhìn rõ người trong phòng là một lão bà đầu tóc bạc phơ, cơ thể gầy yếu xanh xao, đôi mắt đục ngầu, còn có khí tức yếu ớt toát ra từ thân thể, không cần nói cũng biết, sinh mệnh của người trước mắt sắp đến hồi kết.
Cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì Cố Dương cũng không thấy mối liên hệ giữa lão bà sắp gần đất xa trời này với vị Tu La Kiếm Thánh nổi danh kia.
Điều này khiến hắn khá sốc, trong lòng kinh ngạc không nói lên lời.
Cho dù là cường giả Thần Thông cảnh từng tung hoành giang hồ, để thiên hạ phải kính cẩn nghiêng mình, cũng không tránh khỏi sức mạnh của thời gian.
Lão bà nhìn thấu sự kinh ngạc của hắn, lạnh nhạt nói: “Thần Thông cảnh cũng chỉ là người phàm, đến được Pháp Lực cảnh cũng chỉ có ba trăm tuổi mà thôi.”
Cố Dương cũng định thần lại, thi lễ: “Vãn bối Cố Dương, bái kiến tiền bối.”
Tuy rằng lão bà này sớm muộn gì cũng chết, nhưng chí ít vẫn là cường giả Thần Thông cảnh, hắn không dám thất lễ.
Đến lúc này, hắn cũng hiểu ra nhiều chuyện.
Tại sao Tiền gia lại lâm vào cảnh này, đó là bởi vì Tu La Kiếm Thánh sắp chết, không thể bảo vệ Tiền gia được nữa.
“Ngươi không phải là người của Thẩm gia?”
Cố Dương giật mình: “Vãn bối họ Cố, đương nhiên không phải người nhà Thẩm gia.”
“Ta chỉ là tò mò và thắc mắc rốt cuộc kẻ nào có thể luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” đến nhị phẩm đỉnh cấp.”
Lão bà chế nhạo: “Thẩm gia coi môn công pháp này như bảo bối, mỗi thế hệ đều chọn ra đệ tử xuất chúng nhất luyện công pháp này, đến tận bây giờ vẫn không có kẻ nào đạt nhất phẩm.”
“Nếu như cái lão già Thẩm gia kia biết sự tồn tại của ngươi, chắc tức đến hộc máu.”
Cố Dương sớm đã dự liệu, công pháp của mình sớm muộn cũng có người phát hiện ra.
May thay, vị Kiếm Thánh trước mắt này có thù oán với Thẩm gia, nếu không thì rắc rối to.
Hắn chắp tay nói: “Kính mong tiền bối vì vãn bối mà giữ kín chuyện này.”
Lão bà đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta muốn gặp ngươi không?”
“Xin tiền bối chỉ điểm.”
“Ta muốn làm một giao dịch với ngươi.”
Lão bà không đợi hắn hỏi đã nói luôn: “Ta sắp chết rồi, chỉ có một điều không yên tâm, chính là tiểu đồ đệ của ta. Ta muốn cho nàng đi cùng ngươi, để ngươi bảo vệ nàng. Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ truyền lại bí pháp thần công cho ngươi.”
Cố Dương cảm thấy kỳ lạ: “Nữ đệ tử bên ngoài kia của tiền bối thực lực hơn xa vãn bối, vì sao không giao phó cho nàng ta?”
“Nàng sắp bị cuốn vào thế sự của Tiền gia, thập tử nhất sinh, ở bên cạnh nàng càng không an toàn.”
Vậy cũng không chắc.
Rắc rối của Cố Dương cũng không ít hơn Tiền Hi Vân là bao.
Hắn lại hỏi: “Vì sao lại là vãn bối?”
Lão bà nói: “Ngươi chắc chắn cũng vì chuyện của Tiền Hi Vân, giết người của nội vụ, có thể thấy người là ngươi giữ chữ tín.”
Không hổ danh là Kiếm Thánh, quả là có mắt nhìn.
Cố Dương ngầm tán thưởng.
Lão bà lại nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý, không cần biết ngươi muốn gì, chỉ cần ta có, người cũng có được.”
Cố Dương thốt lên: “Ta cần tiền!”