Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 118: Diệt Thần thức

Chương 118: Diệt Thần thức
Giữa trưa, hai ngựa sánh bước đi, trên ngựa là hai người một béo một gầy, béo là một nam tử trung niên trắng trẻo, gầy là người trẻ tuổi vừa đen vừa gầy kia.
Ngựa hai người cưỡi đều rất gầy, chạy cũng rất chậm.
Người trẻ tuổi lau mồ hôi, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, còn bao xa mới đến thành Tĩnh châu?”
Người đàn ông trung niên trả lời: “Sắp rồi sắp rồi, đi thêm một ngày nữa là đến.”
“Ta nói này sư phụ, sinh nhật của Tĩnh Hải vương phi thì liên quan gì đến chúng ta? Tại sao phải đi quãng đường xa xôi như vậy đến tặng quà cho nàng?”
“Ngu ngốc, đó là Tĩnh Hải vương phi, chỉ cần có thể nịnh bợ được nàng, chẳng phải sau này sẽ được ăn ngon uống say hay sao?”
“Ngọc Môn Phái chúng ta đã lụi bại thành thế này rồi, lấy cái gì để nịnh bợ vương phi người ta? Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi bán nốt tòa nhà của tông môn để lại mới gom góp được phí đi đường.”
“Ngươi thì biết cái gì, lần này là vi sư lấy chí bảo môn phái để lại ra, nghe nói vương phi kia say mê gươm kiếm, tặng thanh kiếm này cho nàng, chắc chắn có thể khiến nàng vui vẻ.”
Chính là thanh kiếm sắt gỉ sét này? Người ta để ý đến mới lạ đó.
Phùng Thiên Tứ không nhịn được phỉ nhổ trong lòng.
Khỏi phải nói bây giờ hắn hối hận nhường nào, khi còn nhỏ nghe lời hoang đường của nam tử này, bái hắn làm sư phụ.
Từ trên xuống dưới Ngọc Môn Phái này nghèo rớt mồng tơi, đừng nói ăn ngon uống say, bình thường hắn còn phải ra ngoài kiếm tiền nuôi sống cả một môn phái.
Chỉ có thể trách bản thân năm đó quá ngây thơ.
“Lỡ như, ta nói là lỡ như, vương phi chướng mắt thanh kiếm này thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy ngươi đến bến đò làm khuân vác, tranh thủ kiếm lại phí đi đường đã tiêu.”
Phùng Thiên Tứ nhìn thấy dáng vẻ đương nhiên này của sư phụ, trong lòng mắng chửi hắn một trăm lần.
Một lát sau.
Cuối cùng hắn vẫn cảm thấy buồn phiền, hỏi: “Rốt cuộc vương phi này là loại người gì?”
Tinh thần nam tử trung niên tên Cao Phàm lập tức tỉnh táo hẳn lên: “Vương phi này thật sự không đơn giản, trước đây đứng thứ năm trong Tiềm Long bảng, bây giờ là thứ sáu…”
“Chờ một chút.”
Phùng Thiên Tứ nghe vậy thì cảm thấy không đúng: “Nàng vẫn chưa đến ba mươi?”
“Đó là đương nhiên, nếu không thì có thể leo lên Tiềm Long bảng à?”
“Tĩnh Hải vương lên làm Tĩnh Hải vương sắp ba mươi năm rồi?”
“Chuyện này ngươi không biết đâu, vị vương phi này là thiếp của Tĩnh Hải vương, nói đến chuyện này, không thể không nhắc đến Ô Hành Vân đứng thứ hai trong Tiềm Long bảng, không đúng, bây giờ là thứ ba rồi.”
Nhắc đến loại chuyện đào hoa nam nữ này, Cao Phàm lập tức nói liên tục không ngớt.
“Mẫu thân của Ô Hành Vân vốn là thị nữ của Tĩnh Hải vương, về sau chính thất của Tĩnh Hải vương qua đời. Khi đó, Ô Hành Vân đã lộ rõ thiên phú tuyệt vời, theo lý thuyết, Tĩnh Hải vương nên đưa mẫu thân hắn lên làm chính thất.”
“Ai ngờ Tĩnh Hải vương lại cưới vị vương phi mới còn nhỏ tuổi hơn Ô Hành Vân này. Sau đó không lâu, mẫu thân Ô Hành Vân qua đời, từ đó về sau, hắn đoạn tuyệt với Tĩnh Hải vương, một mình đi đến Thần Đô, gia nhập võ viện.”
Phùng Thiên Tứ nghe vậy thì trợn mắt há hốc miệng.
Dù thế nào cũng không ngờ trong chuyện này còn có chuyện xưa máu chó như vậy.
Càng máu chó hơn chính là, hai “mẫu tử” này còn đồng thời leo lên Tiềm Long bảng, nhi tử xếp ở phía trước kế mẫu.
Cao Phàm nói: “Người đời đều nói, Tĩnh Hải vương vì một nữ tử mà đoạn tuyệt với nhi tử có thiên tư trác tuyệt, làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.”
Phùng Thiên Tứ hỏi: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Cao Phàm lắc đầu: “Từ xưa tới nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vương phi kia đứng trong Hồng Nhan bảng, Hồng Lâu đã có lời bình rằng trời sinh quyến rũ. Hơn nữa phụ thân nàng là bạn chí cốt của Tĩnh Hải vương. Nhân vật như Tĩnh Hải vương có thể không màng ánh mắt thế gian, dứt khoát thu nàng làm vợ, có thể thấy sức quyến rũ của nàng…”
“…”
Vẫn là lần đầu tiên Phùng Thiên Tứ nghe thấy chuyện phong lưu của Tĩnh Hải vương, trong lúc nhất thời, cách nhìn về vị cường giả đứng đầu Nhất Phẩm bảng này trở nên cực kém.
Trầm mê sắc đẹp, nào có thể được xưng là anh hùng?
“Ồ?”
Cao Phàm đột nhiên phát ra tiếng ồ ngạc nhiên.
“Sao vậy?”
Phùng Thiên Tứ nhìn theo ánh mắt của hắn, lập tức khiếp sợ trợn mắt há hốc miệng, chỉ thấy trên một ngọn núi cách đó không xa xuất hiện một vùng sáng chói xông thẳng lên trên trời cao.
Hắn lắp bắp hỏi: “Đó… là cái gì?”
Cao Phàm nghiêm túc lắc đầu.
Nhưng vào lúc này, mặt đất rung động, chỉ thấy đỉnh núi kia bắt đầu sụp đổ, tan nát toàn bộ.
Con ngựa hai người cưỡi sợ hãi, suýt nữa hất họ ngã xuống.
Khó khăn lắm mới khống chế được ngựa, Phùng Thiên Tứ gian nan nuốt nước miếng: “Sư… sư phụ…”
“Đừng nói gì, chạy.”
Cao Phàm quyết đoán kéo dây cương, điều khiển ngựa quay đầu rồi chạy.
Phùng Thiên Tứ vội vàng đuổi theo.

Chạy chưa được bao xa, hai con ngựa đột nhiên loạng choạng hai chân, ngã quỵ xuống đất, miệng sùi bọt mép, mắt không nhìn được đường nữa.
Hai sư đồ không một lời thừa thãi, bỏ ngựa chạy đi.
Họ vừa chui vào rừng rậm bên cạnh thì nghe thấy tiếng xé gió ở trên đầu.
“Giao thần kiếm ra đây!”
Một âm thanh khiến cho lòng người rét lạnh vang lên.
Phùng Thiên Tứ tỏ ra sợ hãi, từ khí thế mạnh mẽ trên người hai người bên ngoài, hắn có thể đoán được thực lực người bên ngoài mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, không những thế còn dính dáng đến thần kiếm gì đó.
Nếu như bị bọn họ phát hiện, chắc chắn hai người bọn họ sẽ bị diệt khẩu.
Cao Phàm dựng ngón tay lên môi, ra hiệu hắn đừng lên tiếng.
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng giễu cợt, chỉ thấy một người bị chém ngang thành hai đoạn, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.
Vù…
Đảo mắt, lại có một người xuất hiện ôm lấy thiếu niên đang hôn mê, mà rõ ràng trong tay thiếu niên cầm một thanh kiếm. Chỉ là cách xa nên nhìn không rõ ràng lắm.
Giọng nói không lưu loát khó nghe kia lại vang lên lần nữa: “Sao ngươi phải xen vào việc của người khác?”
Nam tử ôm lấy thiếu niên nói: “Hết cách rồi, nợ nhân tình của người ta.”
“Dối trá, cho dù ngươi có mục đích gì, dám ngăn cản ta, chết!”

“Mạnh Bình, thanh thần kiếm trên sườn núi kia…”
Phùng Thiên Tứ nghe thấy tiếng lẩm bẩm của sư phụ, trái tim nhảy lên tận cổ họng, sợ bị hai cường giả bên ngoài phát hiện.
Lại nghe thấy nam tử kia nói: “Đúng lúc lấy ngươi ra thử một đao này của ta.”
Còn dưa dứt lời, Phùng Thiên Tứ đã cảm thấy thời gian như ngừng lại, ý thức trở nên vô cùng chậm chạp.
Trong tầm mắt của hắn, con ngươi của sư phụ dần to lên, biểu cảm trên mặt thay đổi cũng cực kỳ chậm chạp, bờ môi từ từ mở ra: “Diệt… Thần… thức…”
Khi nghe thấy chữ “thức” này, đầu hắn ong lên một tiếng, hai mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Cao Phàm đỡ lấy đồ đệ, nhìn nam tử bên ngoài kia, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Thế mà thức cuối cùng của Diệt Thần Cửu Thức đã xuất hiện lại trên thế gian.
Một lát sau, hắn lại thở dài nhẹ nhõm.
May mà không phải là “Thiên Nguyên Trảm Thần Quyết”, nếu không…

Thứ mà Cố Dương vừa sử dụng chính là Diệt Thần thức - thức cuối cùng trong Diệt Thần Cửu Thức.
Đây là chiêu thức mà hắn vừa nắm giữ được trong mấy ngày nay, thật ra trước đó hắn đã lĩnh ngộ được thức này rồi, chỉ là giới hạn ở tu vi, không cách nào sử dụng.
Bây giờ công lực của hắn đã tăng lên, cuối cùng có thể sử dụng thức này.
Đúng lúc lấy Mạnh Bình ra thử uy lực của chiêu này.
Đây cũng là sức mạnh mà hắn theo đuổi.
Một luồng đao ý quỷ dị khó mà hình dung được bộc phát ra ngoài, kẻ đứng mũi chịu sào chính là Mạnh Bình.
Không ngờ sắc mặt sớm đã cứng ngắc của hắn lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Đây là…”
Mạnh Bình há to miệng, chỉ mới nói hai chữ, cả người đã cứng lại ở đó, thời gian giống như ngừng lại.
Đôi mắt hắn trở nên đờ đẫn, ánh sáng trong mắt cũng dần dần mờ nhạt.

“Tiểu Long…”
Đột nhiên, một bóng người cách đó không xa bay đến, kèm theo đó là tiếng gọi đầy lo lắng.
Cuối cùng, nàng nhìn thấy thiếu niên trong ngực nam tử ở cách đó không xa, nhanh chóng vọt thẳng đến.
Tốc độ của nàng cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã đến gần phạm vi ba mươi mét.
Bỗng nhiên, trong lòng nàng cảm thấy hồi hộp, dường như suy nghĩ cũng ngưng trệ lại.
Bên trong suy nghĩ, một thanh đao vô cùng lớn từ trên trời chém xuống.
Trước mặt cây đao này, nàng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao rơi xuống người.
Ánh mắt nàng lập tức mất đi ý thức, bịch một tiếng, từ trên không trung rơi xuống.

“Nguy rồi!”
Khi Cố Dương nhìn thấy bóng người màu trắng kia thì biết tình hình không ổn rồi.
Hắn chỉ vừa mới nắm giữ một đao này, vẫn chưa đạt đến cảnh giới thu phát tự nhiên.
Nếu như cưỡng ép thu hồi lại, cho dù hắn không chết cũng bị trọng thương.
Cố Dương không chút do dự chém xuống.
Ánh mắt của Mạnh Bình cách gần nhất hoàn toàn tối lại, cơ thể hắn ngã xuống đất.
Thần trí của hắn đã bị một đao kia xóa sạch hoàn toàn, cơ thể trở thành một cái xác không hồn, chết đến không thể chết thêm nữa.Chương 119: Chí tình chí nghĩa
Cố Dương nhìn nơi Mạnh Bình đã mất hết hơi thở sinh mạng ngã xuống, trong lòng hơi khiếp sợ.
Một đao kia, vô cùng ngang ngược, không nói đến chiêu thức không liên quan gì đến sức mạnh, mà nó còn im hơi lặng tiếng, dễ dàng chém vỡ nguyên thần của đối phương, tiêu diệt tính mạng của đối phương trong vô hình.
Đao pháp thế này, dưới Thần Thông cảnh, ai có thể chống đỡ?
Ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy hai mắt sầm lại, ý thức dường như như bị rút đi một phần, loại đau đớn kịch liệt đến từ linh hồn khiến hắn không cách nào kiềm chế nổi mà run lẩy bẩy.
Một lát sau Cố Dương mới từ từ tỉnh lại từ trong cơn đau nhức kịch liệt này, nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng.
“Tại sao lại như vậy?”
Hắn nhìn Phượng Vũ đao trong tay, đáy lòng vô cùng khiếp sợ.
Cảm giác vừa rồi giống như linh hồn của mình bị một thứ gì đó không biết tên cướp mất một phần.
Môn đao pháp này có vấn đề!
Ngày sau nhất định phải tìm Lăng Linh hỏi rõ ràng mới được.
Lòng hắn vẫn còn sợ hãi mà thầm nghĩ.
Trước lúc đó, tuyệt đối không thể sử dụng môn đao pháp này nữa.
Một lát sau, cuối cùng Cố Dương khôi phục lại, nhìn thế tử Tĩnh Hải vương trong tay, vừa nhìn lông mày đã không nhịn được nhăn lại.
Tình huống của tiểu tử này hơi không ổn, dường như chìm vào trong một loại trạng thái kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể cực cao, nhịp tim đập cực nhanh, nếu người bình thường có biểu hiện giống hắn, chắc chắn cách cái chết không còn xa.
Nhưng mà sinh mệnh của hắn lại cực kỳ dồi dào.
Mà dường như tất cả biến hóa này đều là do thanh thần kiếm trong tay hắn đưa đến.
Cố Dương không dám tùy tiện lấy thần kiếm trong tay hắn đi, lỡ như biến khéo thành vụng, ơn cứu mạng vẻ vang lại biến thành thù giết nhi tử rồi.
“Còn một người.”
Hắn lắc mình một cái, lướt đến bên cạnh nữ tử bị Diệt Thần thức liên lụy kia, thoạt nhìn tình trạng của nàng còn kém hơn, nhịp tim và hô hấp đã sắp không còn, chỉ lát nữa là chết rồi.
Cố Dương thầm nói một tiếng: “Đúng là xui xẻo.”
Chắc hẳn nữ nhân này đến tìm thế tử Tĩnh Hải vương, từ xưng hô của nàng có thể thấy được, chắc chắn thân phận hai người không tầm thường.
Nhìn tuổi tác của nàng cũng không lớn, còn nhỏ hơn Ô Hành Vân một chút, chắc hẳn là tỷ tỷ của thế tử.
“Hầy, lần này còn thêm mối thù giết nữ nhi này nữa.”
Cố Dương ngồi xổm xuống, đầu ngón tay điểm lên thiên trung của nàng, đưa một luồng chân nguyên vào bên trong.
Ngay lập tức, trái tim nàng đập mạnh hơn một chút.
Đây là phương pháp cấp cứu mà hắn học được trong lần mô phỏng nào đó, lấy chân nguyên kích thích trái tim, nguyên lý tương tự máy tạo nhịp tim trên địa cầu.
Hắn đã trải qua nhiều lần mô phỏng, kinh nghiệm võ đạo được kế thừa không chỉ có đánh đánh giết giết, cũng có không ít kinh nghiệm về mặt chữa bệnh.
Trong lòng hắn vui vẻ: “Hẳn là còn có thể cứu.”
Sau đó, Cố Dương giơ một tay ôm lấy nữ tử rời khỏi nơi này.
Hắn muốn tìm một nơi không ai quấy rầy để cứu người.
Nơi này vừa xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng sẽ dẫn người nào đó đến.

Sau khi Cố Dương mang người rời đi, Cao Phàm bên trong rừng ôm đồ đệ đang hôn mê đi ra, nhìn phương hướng Cố Dương rời đi, sắc mặt mang theo sầu lo.
“Diệt Thần Cửu Thức lại có truyền nhân…”
Hắn đột nhiên cười khổ một tiếng: “Thôi, chuyện này cũng không liên quan gì đến ta, cứ dẫn đồ đệ rời đi đã.”
Lại một lát trôi qua, một chiếc xe ngựa chạy như bay đến, nữ tử đánh xe không ngừng la lên: “Phu nhân… thế tử…”
Nhưng không có người nào trả lời.

……
Ở một hang động trong một ngọn núi, Cố Dương đặt thế tử Tĩnh Hải vương nằm ngang ở một nơi khô ráo, sau đó tập trung tinh thần cứu chữa nữ tử kia.
Trong tay hắn không có mấy loại đồ vật như thuốc, ngân châm, chỉ có thể sử dụng biện pháp quen thuộc nhất, cấp cứu.
Dùng chân nguyên kích thích trái tim, cũng giống như máy tạo nhịp tim.
Lại lấy chân nguyên độ khí, cũng giống như hô hấp nhân tạo.
Dựa vào kinh nghiệm trong mô phỏng của hắn, phương pháp như vậy vô cùng hiệu nghiệm, đã nhiều lần cứu được người sắp chết.
Đương nhiên, có thể cứu sống nữ nhân này hay không, hắn cũng không quá tự tin.
Dù sao, nàng bị thương về mặt ý thức.
Cho dù sống lại, cũng có thể trở thành người thực vật.
Cố Dương chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi.
Mấy phút sau, trái tim của nữ nhân đã đập trở lại, hơi thở cũng khôi phục bình thường.
Mí mắt nàng mở ra, nhưng thoáng cái đã yếu ớt đóng lại.
“Cuối cùng đã cứu sống được rồi.”
Trong lòng Cố Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dùng một bàn tay dán lên sau lưng nàng, chậm rãi đưa chân nguyên vào, kích thích cơ năng của các bộ phận trong cơ thể nàng.
Chân nguyên của hắn là thuần dương, vô cùng thích hợp để cứu người.

……
“A!”
Bùi Thiến Lan đột nhiên giật mình tỉnh lại, cử động cơ thể, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đau đến mức muốn tắt thở.
“Phu nhân, ngươi không sao chứ?”
Một cánh tay từ bên cạnh duỗi ra đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.
Qua một lúc lâu.
Nàng mới thở ra một hơi, cố gắng mở mắt ra, thấy bên cạnh là thị nữ Xuân Đào, suy yếu hỏi: “Tiểu Long sao rồi?”
Xuân Đào nói: “Thế tử không sao, đang ở trong phòng khác, Thu Nguyệt đang chăm sóc hắn.”
Trong lòng Bùi Thiến Lan nhẹ nhõm hẳn, ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, hỏi: “Đây là đâu?”
“Nơi đây là biệt viện tại Kiếm Dương thành, phu nhân nghỉ ngơi thêm đi, đại phu nói cơ thể ngươi suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.”
Lúc này, đau nhức trên đầu nàng đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện lúc trước, hơi ngỡ ngàng hỏi: “Tại sao ta lại ở chỗ này, ta nhớ có người muốn gây bất lợi cho Tiểu Long, ta đang muốn đi cứu hắn, đột nhiên hôn mê bất tỉnh…”
“Là Cố công tử cứu ngươi và thế tử.”
“Cố công tử?”
Trước mắt Bùi Thiến Lan lóe lên một khuôn mặt vô cùng mơ hồ.
“Cố công tử chính là Cố Dương, người đã từng giết chết qua thiên kiêu, nhất phẩm trẻ tuổi nhất thời nay, đứng đầu Tiềm Long bảng.” Khi nhắc đến Cố công tử này, ánh mắt Xuân Đào như đang tỏa sáng.
Thiên hạ ngày nay, có thể nói danh tiếng của Cố Dương như mặt trời ban trưa, không có bất kỳ người nào có thể so sánh với hắn, vô số người đều bàn tán hăng say về những sự tích truyền kỳ liên quan đến hắn.
Tĩnh châu ở vùng cực nam của Đại Chu, nhưng các loại sự tích về Cố Dương cũng đã truyền đến từ lâu.
Dùng cách nói của hiện đại, bây giờ hắn chính là siêu sao của Đại Chu, bên ngoài có vô số fan hâm mộ, rõ ràng Xuân Đào cũng là một người trong đó.
“Cố Dương?”
Bùi Thiến Lan cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Xuân Đào kể lại toàn bộ chuyện xảy ra.
Thật ra quá trình cũng không phức tạp, buổi sáng nàng đánh xe tìm rất lâu cũng không tìm được người, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt.
Sau đó Cố Dương dẫn phu nhân và thế tử xuất hiện, nói là đi ngang qua gần đó, thấy có kẻ xấu muốn gây bất lợi cho bọn họ, thuận tay cứu bọn họ.
“…Cố công tử nói có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu, sau khi giao phu nhân và thế tử cho ta thì rời đi. Làm ơn không mong báo đáp, Cố công tử đúng là có phong thái của quân tử.”
Xuân Đào tỏ vẻ khen ngợi nói.
Bùi Thiến Lan lại cảm thấy không thích hợp.
Nàng nhớ rõ rằng mình không mất bao nhiêu công sức đã tìm được Tiểu Long, sau đó thì hôn mê.
Xuân Đào lại nói, nàng tìm rất lâu mới gặp được Cố Dương kia.
Như vậy, trong khoảng thời gian nàng hôn mê, Cố Dương dẫn nàng và Tiểu Long đến nơi nào?
Trong đầu Bùi Thiến Lan lại hiện lên mấy hình ảnh, trái tim như bị ai đó siết chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“May mắn không làm nhục sứ mệnh.”
Một nơi khác, sau khi giao hai người con của Tĩnh Hải vương cho nữ nhân đánh xe ngựa kia, Cố Dương lập tức tụ họp với đám người Tô Thanh Chỉ, lời vừa rồi là nói với Ô Hành Vân.
Hắn biết, Ô Hành Vân vẫn còn rất nhiều khúc mắc với “tỷ đệ” cùng cha khác mẹ này, vì vậy không mang bọn họ đến, cái này gọi là nhắm mắt làm ngơ.
Đương nhiên, trong này có bao nhiêu chột dạ, chỉ có mình hắn biết.
Ô Hành Vân trịnh trọng làm một đại lễ: “Đa tạ.”
Cố Dương giơ tay đỡ lấy hắn, nói: “Ngươi như thế này là khách khí rồi.”
Trong lòng hắn không nhịn được thở dài một hơi, chắc chắn Ô Hành Vân sẽ không biết, vì việc hắn nhờ mình đi cứu đệ đệ cùng cha khác mẹ kia mà khiến cho tương lai thay đổi hoàn toàn.
Dựa theo phát triển ban đầu, sau khi thế tử Tĩnh Hải vương rút thanh thần kiếm kia ra, lẽ ra hắn phải chết dưới tay Mạnh Bình.
Về sau, Tĩnh Hải vương đau buồn vì mất nhi tử mà xóa bỏ hiềm khích lúc trước với Ô Hành Vân, về sau nữa, còn để cho Ô Hành Vân kế thừa vương vị.
Bây giờ thế tử kia không chết, còn có được một thanh thần kiếm, ngày sau ắt sẽ có thành tích kinh người.
Tĩnh Hải vương còn có thể nhận Ô Hành Vân hay không, mọi việc đều phải thêm một dấu chấm hỏi.
Mà dẫn đến thay đổi hàng loạt này, chỉ bởi vì Hàn Mộng Linh đề nghị muốn đến Kiếm Sơn mở mang kiến thức, mà hắn thì muốn xem nàng đang muốn giở trò gì, vì vậy đồng ý.
Một thay đổi không đáng chú ý lại thay đổi hoàn toàn vận mệnh của ba, không đúng, là bốn con người.
Mạnh Bình, vốn dĩ hai tỷ đệ kia sẽ chết trong tay Mạnh Bình, ngoài ra chính là Ô Hành Vân.
Trong lòng Cố Dương không khỏi thổn thức.
Nhưng mà dù thế nào hắn cũng không lỗ.
Hắn cứu được nhi tử và nữ nhi của Tĩnh Hải vương, Tĩnh Hải vương cũng không thể nào không bày tỏ chút gì?
Nhi tử hai trăm vạn, nữ nhi giảm một nửa, còn một trăm vạn. Cộng lại ba trăm vạn, cũng không quá đáng lắm nhỉ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất