Chương 146: Công tử rất thiếu tiền sao?
Đây chính là ngọc lệnh mà vương gia luôn mang theo bên người, cầm tấm lệnh bài này thì có thể thay hắn truyền mệnh lệnh, đừng nói là lấy tiền, ngay cả đi điều động quân bảo vệ thành, bọn họ đều sẽ không chút do dự nghe lệnh.
Lệnh bài quan trọng như vậy, không ngờ vương gia lại giao cho Cố công tử.
Chuyện này…
Hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng.
Trước đó, nàng còn lo lắng vương gia sẽ vì chuyện vương phi mà trở mặt thành thù với Cố công tử, ai ngờ vương gia lại giao cả ngọc lệnh cho hắn.
Điều này chứng tỏ vương gia tín nhiệm hắn.
Bùi Thiến Lan ở bên cạnh cũng kinh sợ, không tài nào hiểu nổi tại sao vương gia lại giao ngọc lệnh cho Cố Dương.
Tình hữu nghị giữa nam nhân, các nàng thật sự không hiểu được.
Cố Dương thấy phản ứng của nàng, nhíu mày hỏi: “Không được sao?”
“Không không không… làm được…”
Xuân Đào vội nói, nhưng càng nói càng loạn: “Ý nô tỳ là có thể lấy được, ngươi muốn lấy bao nhiêu cũng được.”
Xem ra Tĩnh Hải vương không hề lừa gạt hắn.
Cố Dương gật đầu, nói: “Được, vậy buổi sáng ngày mai, ngươi tới tìm ta.”
Nói xong chuyện chính, hắn tiễn các nàng về vương phủ, mãi cho đến cửa tẩm cung mới dừng bước chân.
“Đúng rồi.”
Lúc sắp chia tay, Cố Dương nghĩ tới một chuyện, nói với Bùi Thiến Lan: “Chuyện ta hỏi ngươi, ta đã đoán được đáp án rồi. Ta biết, không thể chỉ trách ngươi được.”
Nói xong đã rời đi.
Bùi Thiến Lan nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, hốc mắt không khỏi ẩm ướt.
Chuyện Ô Hành Vân tức giận rời đi, cho dù người bên cạnh đều định giấu nàng, nhưng giấy không gói được lửa, nàng vẫn nghe được một chút tiếng gió.
Thậm chí vì chuyện này mà nàng bị rất nhiều lão nhân trong vương phủ căm thù, vốn không được lòng người, thêm với vương gia quanh năm không ở trong phủ.
Nàng là nữ chủ nhân của vương phủ trên danh nghĩa, trên thực tế, nàng chỉ có thể huy động được mấy thị nữ trong viện, bất cứ chuyện gì khác đều phải thương lượng với mấy vị quản gia.
Nếu như quản gia không phối hợp, nàng không làm được chuyện gì trong vương phủ cả.
Nói trắng ra, nàng chỉ là một vật trang trí mà thôi.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Xuân Đào đã tới, dẫn Cố Dương đến phòng thu chi.
Cuối cùng hắn cũng được chứng kiến uy lực của tấm lệnh bài bằng ngọc trong tay, vừa chìa nó ra, tất cả mọi người không nói hai lời, lập tức lấy chìa khóa, mở cửa kho ra, khiêng từng rương vàng bạc ra ngoài.
Không có ai nghi ngờ chất vấn thân phận của hắn, cũng không có ai chất vấn vì sao hắn lại muốn lấy nhiều tiền như vậy.
Cố Dương để người ta chuyển số vàng bạc này đến Tiền phủ chỗ hắn đang ở, vương phủ phái một tốp hộ vệ mở đường phía trước, khiến người đi trên đường vây xem và bàn luận ầm ĩ.
Bận rộn suốt một buổi sáng, cuối cùng đã chuyển hết ngân lượng đến, sau khi kiểm kê số lượng không sai, người của vương phủ mới rời đi.
Xuân Đào không vội rời đi luôn, vẫn ở lại đến sau cùng.
“Có còn việc gì sao?”
Cố Dương đang vội vã đi vào nạp những ngân lượng này vào trong hệ thống, nên định mau chóng đuổi nàng đi.
Xuân Đào thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói: “Công tử rất thiếu ngân lượng sao?”
“Thiếu chứ.”
“Phu… nàng kêu nô tỳ chuyển lời, nếu công tử cần, Bùi gia còn để lại một chút gia sản, công tử cứ việc cầm đi.” Xuân Đào vốn định nói “phu nhân”, nhưng lời đến miệng lại đổi thành “nàng”.
Cố Dương lắc đầu nói: “Tiền của vương phi, sao ta có thể lấy được.”
Hắn là người có nguyên tắc, hắn từng cứu Bùi Thiến Lan, nhưng đêm qua nàng chém ra một kiếm kia, đã xem như báo đáp rồi.
Lần đầu tiên thì không tính, lúc ấy nàng bị hắn gây thương tích, cứu nàng là chuyện đương nhiên.
Bọn họ đã thanh toán xong rồi, còn thu tiền của nàng thì sao được?
Xuân Đào nói: “Bán gia sản của Bùi gia đổi thành tiền, cộng thêm tích cóp những năm này của nàng, chắc có một ngàn vạn lượng.”
Một ngàn… vạn?
Cố Dương trợn trắng mắt, khá lắm, thật sự không nhìn ra đấy, nàng còn là một đại phú bà.
Ngay cả tiền bạc hiện có của vương phủ cũng chỉ hơn bảy trăm vạn lượng mà thôi, bản thân nàng lại vượt trên một ngàn vạn.
Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Xuân Đào nói xong, lấy một hộp gỗ lim trong lòng ra, nói: “Đây là tích cóp những năm này của nàng, có hai trăm vạn lượng, đều là hoa hồng của hiệu buôn trên danh nghĩa Bùi gia, nhiều nhất nửa tháng mới có thể bán những cổ phần của hiệu buôn kia đi, chờ tiền tới tay, nô tỳ lại mang đến cho công tử.”
“Ực” một tiếng.
Cố Dương vô thức nuốt nước miếng.
Một ngàn vạn lượng đủ cho hai mươi lần mô phỏng.
Cộng thêm với năm trăm vạn lượng trong viện hiện giờ, tổng cộng được ba mươi lần mô phỏng, đến nhất phẩm đỉnh phong chắc chắn không thành vấn đề.
Cố Dương chìa tay, kiên định nhận lấy hộp gỗ lim kia, nói: “Ngày sau vương phi có lệnh, xông pha khói lửa, sẽ không chối từ.”
Hắn vốn định từ chối, nhưng mà số tiền nàng cho quả thật quá nhiều.
Xuân Đào nghe xong lời hắn nói, sâu xa nói: “Chỉ mong công tử đừng phụ tâm ý của nàng.” Nói xong, nàng thi lễ rồi rời đi.
Cố Dương nhìn hộp gỗ lim tinh xảo trong tay, trên đó còn lưu lại mùi thơm nhàn nhạt.
Cho dù hắn có ngớ ngẩn hơn nữa, đến bây giờ còn không thể đoán ra được tình ý của Bùi Thiến Lan dành cho hắn sao.
Nếu như đêm qua nàng dốc sức liều mạng chém ra một kiếm là vì báo đáp ơn cứu mệnh của hắn.
Như vậy hiện giờ dốc hết toàn bộ gia sản của bản thân, còn định bán của cải lấy tiền, đưa hết tất cả tiền cho hắn, nếu nói đây cũng là báo ân, hắn thật sự không có cách nào thuyết phục mình được.
Nhưng mà tại sao lại vậy chứ?
Cho dù Cố Dương nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, hắn và Bùi Thiến Lan chỉ gặp mặt vài lần, sao nàng lại coi trọng mình chứ?
Thật sự là trăm mối tơ vò không có cách giải.
“Vậy hơi phiền toái rồi.”
Hôm qua hắn mới thề son sắt với Tĩnh Hải vương nói rằng hắn và vương phi không có gì cả, hiện giờ làm như vậy, sau này phải giải thích như thế nào đây?
Cố Dương vừa nghĩ, vừa trở lại viện, vừa khéo nhìn thấy Từ Nhược Mai đang ở đó luyện kiếm.
Mặc dù nàng mất hết tu vi, nhưng chưa bao giờ dừng luyện công, đây là thói quen đã hình thành được vài chục năm, không đổi được.
“Cố Dương, ngươi đã về rồi.”
Từ Nhược Mai nhìn thấy hắn, dừng lại, chỉ thấy trên mặt nàng ửng hồng, trên chóp mũi còn đổ vài giọt mồ hôi, đôi mắt trong veo sáng ngời, chiếu ngược ra bóng dáng của hắn.