Chương 150: Ai bảo ngươi miệng tiện
Cố Dương nhìn theo mà tâm trạng mê man, điều này chẳng khác gì thần tiên.
Không biết đến khi nào mình mới có thể đến được cảnh giới như vậy.
Hắn ngồi trong đình, yên tâm chờ đợi.
Mới vừa rồi hắn đã mô phỏng rồi, đã sớm biết kết quả, tuyệt đối không lo lắng.
“Không biết trong bảo tàng Hạ triều kia có vàng bạc gì đó không.”
Cố Dương nghe được hai chữ bảo tàng này, hiện giờ không có việc gì, cho nên không nhịn được mà nghĩ về bảo tàng Hạ triều kia.
Đương nhiên, hắn chỉ nghĩ mà thôi.
Có thể khiến vị Kiếm Thánh này đi một chuyến, chứng tỏ được giá trị của bảo tàng này không thấp, vả lại số người nhắm vào nó không chỉ có một hai vị Thần Thông cảnh.
Trong lần mô phỏng kia, vị Kiếm Thánh này rơi vào vòng hỗn chiến, cho nên hắn mới bị Thần Thông cảnh của Thẩm gia đánh lén giết chết.
Ước chừng qua nửa ngày, vị Kiếm Thánh kia mới hạ xuống từ trên không trung, đáp vào trong sân, nói: “Trong vòng mấy tháng, tên đệ tử U Minh tông kia sẽ không đến nữa.”
Cố Dương chắp tay, chân thành nói: “Nhờ có tiền bối ra tay.”
Lời này xuất phát từ thật tâm thật lòng, chính bởi vì hắn ra tay lần này, đánh bị thương tên cường giả Pháp Lực cảnh của U Minh tông, cho nên mới giúp Cố Dương phá hư tử cục mấy ngày sau.
Nếu như vị Kiếm Thánh này không nghe theo hắn, hắn cũng không có cách nào.
Cho nên, trong lòng hắn vô cùng cảm kích.
Có lẽ đối phương không biết rằng, lần ra tay này đã cứu được một mạng của hắn.
Hiện giờ Cố Dương chỉ cần yên tâm chờ Tĩnh Hải vương đột phá.
Chỉ còn lại một vị Kim Thân cảnh của Thẩm gia, không gây ra được sóng gió gì.
Chuyện đã xong, hắn bèn cáo từ.
Hoàng Phủ Đức đột nhiên nói: “Nếu tiểu hữu rảnh rỗi có thể đến đây uống chút trà với lão phu.”
Trước đó, hắn có thái độ như vậy với Cố Dương tất cả đều bởi vì nể mặt mũi của Tĩnh Hải vương, nhưng hiện giờ lại chân chính có vài phần coi trọng người trẻ tuổi này.
“Được.”
Đương nhiên Cố Dương cam tâm tình nguyện kết giao với vị Kiếm Thánh này, cho dù hắn có vết thương trong người, nhưng vẫn không phải là người mà Thần Thông cảnh bình thường có thể so sánh.
…
Khi ra khỏi trạch viện nhỏ không tầm thường này, lo lắng trong lòng Cố Dương đã quét sạch, một cục diện chắc chắn phải chết đã được phá giải như vậy.
Chỉ dùng cơ hội mô phỏng bốn lần, có thể nói hiệu suất cực cao.
Cố Dương nhớ rõ trước đó, ở trong mô phỏng bị Dịch Nhất giết đủ kiểu, hắn đã không nhớ rõ phải chết bao nhiêu lần mới tìm được phương pháp phá giải.
Vừa khéo, trên đường trở về, hắn tiện đường đi đến tiền trang một chuyến, đổi tất cả ngân phiếu hai trăm vạn lượng mà Bùi Thiến Lan cho hắn.
Tiền trang đáp lại hắn, cần thời gian hai ngày mới có thể gom đủ số lượng được.
Cố Dương chỉ có thể chờ hai ngày.
Ngay cả Tĩnh châu thành là thành thị buôn bán phát triển như vậy, tiền trang lớn nhất gom hai trăm vạn lượng tiền mặt phải cần thời gian hai ngày.
Không cần nghĩ cũng biết tiền mặt khó kiếm cỡ nào.
Hắn lại nghĩ đến bảo tàng Hạ triều kia một lần nữa …
Đúng rồi!
Nghĩ đến bảo tàng, Cố Dương rất tự nhiên nghĩ đến hải tặc, dù sao lúc còn trẻ hắn từng xem không ít vua hải tặc.
Lôi Hạo ở trên Long Môn đảo, chẳng phải phụ thân hắn là vua hải tặc sao?
Nếu là vua hải tặc, để lại lượng lớn tiền bạc châu báu sau khi chết là chuyện bình thường.
Hải tặc đều làm mấy trò cướp bóc, đương nhiên không có khả năng tích trữ tiền tài cướp được ở trong tiền trang, cũng không đặt toàn bộ tiền tài trong hang ổ.
Lôi Hạo là nhi tử của vua hải tặc, chỗ của cải kia, hơn phân nửa đều được hắn kế thừa.
Đây là một con đường làm giàu đó.
Hai mắt Cố Dương sáng lên.
Đợi sau khi Tĩnh Hải vương đột phá đến Thần Thông cảnh, tìm một cơ hội khuyên hắn, sớm tiến công Long Môn đảo, thứ nhất là báo thù cho phụ mẫu của Bùi Thiến Lan, thứ hai là thương thế của Bùi Thiến Lan cần điều trị sớm.
Đây là chuyện tốt một công ba việc.
…
Hai ngày sau, Cố Dương đến tiền trang, đổi hơn hai trăm vạn lượng bạc trắng thành tiền mặt, một phần vàng, một phần bạc, thuê người chuyển về Tiền phủ.
Sau khi đám người rời đi, hắn nạp toàn bộ số tiền này vào trong hệ thống, số dư biến thành sáu trăm ba mươi vạn.
Cố Dương đang chuẩn bị mở mô phỏng ra, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn thoáng nghĩ, đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Từ Nhược Mai mặc một chiếc váy dài màu trắng nhẹ nhàng từ bên ngoài đi vào, hai tay chắp sau lưng, mắt rũ thấp, không dám nhìn vào hắn, dáng vẻ ngượng ngùng kia lại có một nét quyến rũ khác.
Nàng đi tới, dừng lại trước người hắn, giống như cuối cùng lấy hết dũng khí, nhét đồ vẫn giấu ở sau lưng vào trong tay hắn, dùng giọng nói bé như muỗi kêu nói: “Tặng cho ngươi.”
Sau khi nói ra những lời này, bên tai nàng đã đỏ ửng, quay người bỏ chạy.
Cố Dương nhìn theo dáng người nhẹ nhàng của nàng, lại khẽ giật mình: “Tu vi của nàng khôi phục lại từ khi nào vậy?”
Lần trước khi thấy nàng, trên người nàng còn chưa có một chút chân nguyên nào.
Hiện giờ mới được hai ngày, không ngờ nàng đã khôi phục lại tu vi lục phẩm rồi.
“Chẳng lẽ do ngày đó ta đã hỏi câu hỏi kia sao?”
Cố Dương không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Môn kiếm pháp tà môn mà nàng đang luyện, tu vi càng cao có nghĩa rằng thời gian chặt đứt hồng trần của nàng càng gần.
Hắn cúi đầu nhìn món đồ trong tay, đó là một túi thơm, thêu rất tinh xảo, bên trong đều là một ít hương liệu, trong đó còn có một sợi tóc.
Nàng dùng hành động để diễn tả tâm ý của mình.
Cố Dương mắng thầm: “Ai bảo ngươi miệng tiện.”
Nói thật, hắn đã từng nghĩ đến khuyên Từ Nhược Mai đổi một môn công pháp khác, nhưng mà vẫn luôn do dự.
Hai người bọn họ có quan hệ như vậy, khuyên người ta đổi sang tu luyện một môn công pháp khác thì chẳng khác gì phản bội tông môn. Hắn cảm thấy, mình còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.
Hiện giờ thì hay rồi, tu vi của nàng bắt đầu khôi phục, định khuyên bảo nàng đổi sang tu luyện môn công pháp khác thì đã không còn kịp nữa.
Cố Dương thở dài, cất kỹ túi thơm rồi vào phòng, mở hệ thống ra.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao năm mươi vạn tiền tài.]
“Có.”
[…Mấy ngày sau, Tĩnh Hải vương đột phá Thần Thông cảnh, một vị cường giả Kim Thân cảnh xuất hiện, định đánh lén ngươi, bị một kiếm từ ngoài trời quét tới chém bị thương, kinh sợ rút lui.]