Chương 164: Quả nhiên là hắn!
Đối với nữ nhân đó, nàng hận thấu xương.
Nhưng, sau khi phụ hoàng chết, không còn thấy bóng dáng của nữ nhân này nữa, chỉ còn lại một cái tên ở trên Tông Sư bảng.
Tên Cố Dương này, liệu có phải là do nữ nhân đó phái ra không?
Trưởng công chúa đang suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo: “Nhất Phẩm bảng lại thay đổi rồi, không phải lại là Cố Dương đấy chứ?”
Câu nói này lập tức kéo suy nghĩ của nàng trở lại.
Nhất Phẩm bảng lại thay đổi rồi?
Nàng vén rèm xe lên, chăm chú nhìn về phía đó, ánh mắt xuyên qua đám người cách bản thân mấy trăm mét, nhìn thấy lão giả kia đang thay đổi bảng.
Sẽ không thật sự là hắn đấy chứ?
Lý trí nói cho nàng biết, sau khi lên Nhất Phẩm bảng thì tuyệt đối không thể trong mười ngày ngắn ngủi đã tăng thứ hạng được.
Nhưng nghĩ đến những truyền kỳ không thể tin nổi của Cố Dương ngày trước, trong lòng nàng lại có chút dao động.
Cuối cùng lão giả cũng đã đổi xong danh sách.
Tầm mắt của nàng bị đám người ngăn lại, không nhìn thấy tên trên bảng danh sách.
“Là Tĩnh Hải vương, đứng đầu bảng đổi thành người khác.”
Trong đám người, lập tức bùng nổ.
Có người khiếp sợ nói: “Tên của Tĩnh Hải vương biến mất rồi, lẽ nào hắn đã thành Thần Thông?”
“Nói không chừng là rớt xuống rồi ấy chứ?”
…
Trưởng công chúa nghe những lời nghị luận kia, đồng tử không khỏi co rút lại.
Theo góc độ của nàng mà nói, đương nhiên là hy vọng Tĩnh Hải vương chết đi là tốt nhất, vậy thì triều đình không cần tốn nhiều công sức đã cố thể thu hồi Tĩnh châu.
Hiện giờ, Tĩnh châu đã trở thành thành thị lớn thứ hai đứng sau Thần Đô.
Còn có lợi ích của giao thương đường biển…
Những lợi ích này, cho dù là ai thì cũng sẽ rung động.
Nhưng nàng cũng biết rất rõ, có Hoàng Cực Kiếm Thánh ở đấy, Tĩnh Hải vương chắc chắn sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Cho dù là người của U Minh tông ra tay cũng rất khó ngăn cản một kiếm của Hoàng Cực Kiếm Thánh.
U Minh tông rất nguy hiểm, thế nhưng cũng chỉ đối với Kim Thân cảnh mà thôi.
Đến Pháp Lực cảnh, cho dù gặp phải môn nhân của U Minh tông cũng có thể toàn thân rút lui.
Có cường giả tuyệt thế giống như Hoàng Cực Kiếm Thánh bảo vệ, trừ khi là hai lão quái vật Bất Lậu cảnh của U Minh tông ra tay, nếu không những người còn lại thì cũng chỉ tới chịu chết mà thôi.
Cho nên khả năng lớn là Tĩnh Hải vương thành công bước vào Thần Thông cảnh.
Điều này đối với triều đình mà nói thì đây là một tin tức cực xấu, sau này muốn giải quyết kẻ này sẽ càng khó hơn.
Vẻ mặt của trưởng công chúa trở nên có chút u ám.
Đúng lúc này, bên đó lại truyền đến một trận náo động: “Tại sao lại đến nữa rồi? Không phải vừa rồi đã đổi rồi sao?”
Nàng lại nhìn qua một lần nữa, chỉ thấy lão giả kia lại quay lại đổi bảng, lấy một bảng danh sách mới ra, vẫn là đi đến trước Nhất Phẩm bảng, kéo bảng danh sách vừa rồi mới dán xuống.
Nàng không khỏi ngẩn ra, không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
…
Cố Vân Phi bên cạnh cũng không nhịn nổi nữa mà nhìn qua, lúc này xe ngựa chạy đến gần một chút.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Lần trước, khi hắn đến cùng Tần Thượng cũng từng gặp phải chuyện như vậy một lần.
Trái tim của hắn đập thình thịch, sinh ra một dự cảm: “Chẳng lẽ… Không phải chứ?”
Rất nhanh, lão giả đã đổi xong bảng danh sách.
Đột nhiên, đám người vây quanh trước bảng danh sách đều rơi vào trầm tư.
Tất cả mọi người đều như bị một sức mạnh thần bí giam cầm lại, đứng im tại chỗ, không một ai nói chuyện.
Cảnh tượng khác thường này khiến da đầu của Cố Vân Phi lập tức tê rần.
Cuối cùng, hắn xuyên quan đám người liếc thấy hàng đầu tiên của danh sách, chỉ thấy trên đó viết, một, Cố Dương, tông môn không rõ, đến từ Giang châu.
Quả nhiên là hắn!
Hạng một của Nhất Phẩm bảng…
Thời khắc này, trong lòng Cố Vân Phi sinh ra một loại cảm giác không ngoài dự đoán.
…
“Hạng một của Nhất Phẩm bảng!”
Cách một tấm rèm, trưởng công chúa lầm bầm nói.
“Ầm” một tiếng, tay vịn của chỗ ngồi đột nhiên hóa thành bột mịn, nhưng nàng lại không hề phát hiện ra mình đã thất thố.
…
…
Tĩnh châu thành, hải cảng lớn nhất của Đại Chu, một chiếc thuyền lớn đang giương buồm lái về phía biển lớn.
Trên boong tàu ở mũi thuyền, một nam một nữ đứng đón gió, nhìn đại dương màu xanh rộng lớn vô biên.
Trong đó, nữ tử đeo mạng che mặt tỏ vẻ lo lắng nói: “Cố công tử, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, chúng ta đi về trước đi…”
Hai người này chính là Cố Dương và Bùi Thiến Lan.
Sáng sớm hôm nay, Cố Dương đưa nàng ra ngoài, đi thuyền ra biển.
Lúc này nàng mới biết, lời hắn nói hôm qua là nghiêm túc. Hắn thật sự muốn tới Long Môn đảo, thay nàng báo thù. Nàng không khỏi nóng nảy, muốn khuyên hắn quay về.
Cố Dương cười nói: “Nếu ta đã dám đi, đương nhiên là có tự tin, ngươi cứ thoải mái đi.”
Nhưng làm sao Bùi Thiến Lan có thể yên tâm được?
Kể từ sau khi phụ mẫu bị giết, tên cường giả Thần Thông cảnh Lôi Hạo này đã trở thành cơn ác mộng không buông được của nàng.
Những người thân thích kia của nàng, từ cậu, dì cho đến thúc thúc cô cô… đều muốn nhanh chóng giết nàng, sợ bị nàng làm liên lụy.
Đoạn thời gian đó, tất cả những người thân cận, quen thuộc của nàng, hoặc là tránh nàng như rắn rết, hoặc là tham gia truy sát nàng.
Tất cả điều này đều là do một lời uy hiếp của tên cường giả Thần Thông cảnh Lôi Hạo đó.
Bùi Thiến Lan sinh ra nỗi sợ hãi phát ra từ nội tâm với Lôi Hạo.
Nhưng khi nàng thấy dáng vẻ của Cố Dương lúc này thì biết tâm ý của hắn đã quyết, lời nói đến bên môi đều nuốt trở lại. Nàng đưa tay vào trong lòng bàn tay của hắn, sợ hãi và lo lắng trong lòng dần dần biến mất, cuối cùng cũng trở nên yên lòng.
Cùng lắm cũng chỉ là chết mà thôi.
Đột nhiên, một bóng người từ trên bờ bay vọt tới, nhẹ nhàng đáp lên thuyền, nói: “Tiện đáp xuống thuyền, hai người không để ý chứ?”