Chương 166: Ngươi chính là Lôi Hạo? (2)
Cho đến một ngày nào đó đột nhiên có một vị lão giả lên đảo.
Bọn họ còn tưởng rằng người Ô Thiên Khải phái tới giết bọn họ, đương nhiên là sẽ ra tay trước để chiếm được lợi thế.
Kết quả, lão giả chỉ phất tay một cái thì bọn họ đã không còn biết gì cả.
Đợi đến lúc hắn tỉnh lại, mới biết ngoại trừ mình cùng với Lôi Hạo ra, những người khác đều chết.
Còn lão giả đã biến mất.
Ngay khi Thân Cửu đang cảm thấy may mắn vì mình nhặt lại được một mạng thì hắn phát hiện tu vi của Lôi Hạo bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, thậm chí vài năm sau còn ngưng tụ thành Kim Thân.
Chuyện này vô cùng khác thường, vừa qua một năm, lão giả lại lên đảo lần nữa, hắn mới biết lần trước Lôi Hạo đã nhận được chỉ điểm của lão giả kia mới có thể có thành tựu như vậy.
Thân Cửu thật sự không tài nào tưởng tượng nổi lão giả đã sử dụng cách gì để có thể giúp có Lôi Hạo chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã ngưng tụ thành Kim Thân.
Trước đó vị lão tiền bối này đã lên đảo hai lần, cách khoảng năm năm, hơn nữa đều là cùng một ngày.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hôm nay vị tiền bối đó sẽ lại lên đảo lần nữa.
“Đến rồi, yên lặng !”
Đột nhiên, Lôi Hạo hét lớn một tiếng.
Lập tức, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
Thân Cửu nhìn kĩ lại, mơ hồ nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ ở trên mặt nước.
Cách tiền bối lên đảo lần này không giống với trước đó.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một bóng người từ trên chiếc thuyền bay vọt lên, phóng qua khoảng cách vài trăm mét, dừng ở trên bờ. Đó là một nam tử trẻ tuổi, trong ngực còn ôm theo một nữ tử. Ánh mắt dừng lại trên người Lôi Hạo, hỏi: “Ngươi chính là Lôi Hạo? “
Biến cố lần này vượt ra khỏi dự liệu của mọi người.
…
Người đến chính là Cố Dương, từ phía xa hắn đã phát hiện một đám người đang đợi ở trên bờ, còn tưởng là hành tung của mình bị người lái thuyền bán đứng. Đây cũng không phải là chuyện không thể, dù sao danh tiếng của cường giả Thần Thông cảnh cũng đủ để dọa người rồi.
Hắn dứt khoát không giấu diếm nữa, ôm lấy Bùi Thiến Lan, nhảy lên rồi đáp xuống bờ, ánh mắt quét qua, dừng lại trên người nam tử tràn đầy khí phách dẫn đầu: “Ngươi chính là Lôi Hạo?”
Vẻ mặt Cố Dương hơi kỳ lạ.
Từ trong một góc độ khác, có thể nhìn thấy rõ lôi quang trong cơ thể đối phương, nhưng độ sáng của lôi quang đó hoàn toàn không giống như là cường giả Thần Thông cảnh cần phải có.
Hắn đã từng gặp vài vị Thần Thông cảnh.
Tên Kim Thân cảnh đó của Thẩm gia, trong cơ thể là một khoảng tối tăm giống như là một lỗ đen.
Tĩnh Hải vương mới vừa đột phá là ánh sáng màu xanh, chói mắt giống như ánh mặt trời.
Còn vị Kiếm Thánh kia thì hắn nhìn không thấu.
Tên Lôi Hạo trước mắt này, so với bọn họ còn kém xa.
Cố Dương không nhịn được hỏi thêm một câu: “Ngươi thật sự là Thần Thông cảnh sao?”
…
Lôi Hạo nhìn thấy một nam một nữ từ trên trời đáp xuống, vốn đang sửng sốt.
Dựa vào nhãn lực của hắn, đương nhiên có thể trông thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này, đến đây cùng với vị tiền bối kia, nghe thấy lời nói không chút khách khí nào của nam tử kia, trong lòng giận dữ.
Chỉ là chưa biết rõ quan hệ giữa hai người này với tiền bối, cho nên hắn cũng không dám tùy ý làm bậy.
Cho đến kia tiểu tử kia vừa nói xong một câu “ngươi thật sự là Thần Thông cảnh sao” thì lập tức giận tím mặt, quát: “Ngươi muốn chết sao!”
Lời nói này chính là vảy ngược của hắn!
“Ngươi muốn chết à.”
Lôi Hạo quát lên một tiếng chói tai, tóc chuẩn bị dựng thẳng lên, vô số tia chớp vờn quanh người, đôi mắt toát ra tia sáng màu tím, cả người giống như lôi thần xuống trần gian.
Mỗi lần đám thủ hạ sau lưng nhìn thấy dáng vẻ lão đại thi triển thần uy đều cảm thấy kinh sợ sâu sắc, sức mạnh như vậy trông hệt như thần linh.
Trong số những người ở đây, người có tu vi cao nhất chính là Thân Cửu.
Hắn nhìn Lôi Hạo đang bay lên khỏi mặt đất, ngoài kinh ngạc trên mặt ra thì trong lòng lại có một cảm nhận nói không nên lời.
Nếu như năm đó hắn không hôn mê thì có lẽ cơ duyên cực lớn này chính là của hắn.
Trên thực tế, lúc trước tu vi của hắn còn ở trên Lôi Hạo, nhưng vì hắn xông lên đầu tiên, bị đánh mạnh hơn nên mới bất tỉnh.
Bởi vì khi đó Lôi Hạo đứng phía sau cho nên bị đánh nhẹ hơn, vẫn giữ được tỉnh táo, lúc này mới nhờ họa được phúc, chiếm được cơ duyên lớn lao này.
Mỗi lần nghĩ đến mình vì vậy mà lỡ mất cơ duyên này, trong lòng Thân Cửu giống như bị rắn độc gặm cắn vậy.
…
Bùi Thiến Lan lại vòng tay quanh eo Cố Dương, không nhìn kẻ thù, giờ phút này, trong lòng nàng, thù hận gì, báo thù gì, tất cả đều không quan trọng.
Nàng chỉ hy vọng nam nhân bên người có thể bình yên vô sự, không bị thương.
Một bàn tay to đặt sau lưng nàng, bên tai vang lên giọng nam trầm bổng: “Nhìn ta báo thù cho ngươi.”
Lập tức, một luồng khí tức ấm áp đã bao bọc lấy cả người nàng.
Cảm giác quen thuộc như thế khiến nàng cảm thấy yên bình.
…
Cố Dương thấy sau khi Lôi Hạo bùng nổ, tia sét vờn quanh, trong tay cầm một cây chùy đồng cực lớn, cuối cùng đã có dáng vẻ Thần Thông cảnh.
Hắn rút Phượng Vũ đao ra, toàn thân được bao quanh bởi một tầng ngọn lửa màu đỏ, nói: “Tiếp một đao của ta!”
Thức thứ nhất của “Thần Tiêu Lục Diệt”, Thiên Hỏa Phần Diệt!
Hắn không cần tụ lực, cứ chém ra một đao.
Đối diện, Lôi Hạo đang giơ chùy đồng bay tới, muốn dùng một chùy nện nổ tung tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, nhưng sau một khắc lại cảm nhận được một khí tức mang tính hủy diệt đang tập trung vào hắn.
Thần Thông cảnh?
Sức mạnh kinh khủng như vậy, không phải võ giả Phàm cảnh có thể có được.
Lôi Hạo kích động, trong nháy mắt đã hiểu rõ, hận không thể quất mình một bạt tai.
Biết rõ người này đến cùng vị tiền bối kia, vì sao còn kích động như vậy, lại chủ động ra tay với đối phương.
“Tiền bối…”
Hắn vốn định mở miệng giải thích, nhưng đã không còn kịp rồi, đường đao ý kia đã đến ngay trước mắt.
Từ khi chào đời đến nay, đây là lần thứ hai Lôi Hạo nhận thấy được khí tức tử vong.
Dưới khí cơ khóa chặt, không thể trốn được.
Không…
Trước ngưỡng cửa sống chết, hắn bị ép dùng tất tiềm lực, chùy lớn trong tay sáng lên tia chớp chói mắt, nghênh đón đường đao ý kia.
Một chớp mắt tiếp theo, một ngọn lửa đã cắn nuốt cả người hắn.
…