Chương 169: Thật sự không như ngươi nghĩ
Ba người Cố Dương, đi tới nơi trung tâm đảo, nơi đó có một tòa núi rất cao, dễ thấy nhất, là một đạo thác nước, cao đến vài trăm mét, nhìn cực kỳ đồ sộ.
Lão giả nói " Nơi này chính là long môn, lúc đầu cao đến mấy ngàn mét, sau đó, đoạn phía trên kia bị người một kiếm chặt đứt, chỉ còn dư lại chút ít đó thôi."
"Vượt qua cái long môn này, liền có thể đến Tẩy Long trì chân chính. Bên dưới cái ao đó, chẳng qua là một giọt máu Lôi Long biến thành, đối với Phàm cảnh có chút tác dụng mà thôi."
Khi Lão giả đang nói chuyện, mang theo hai người bay lên trời, trong nháy mắt đến trời cao mấy ngàn mét.
"Một hồi, thấy con rắn kia, ngươi liền dùng Lôi Đình tru diệt chém nó một đao."
" Được."
Đây là lần đầu tiên Cố Dương bay lên trời cao như vậy, ít nhiều hơi khẩn trương, vô ý thức mà siết chặt Phượng Vũ đao trong tay.
Trong giây lát, trước mắt có một cánh cửa khổng lồ mở ra.
“Grào!”
Cùng lúc đó, một bóng đen cực lớn bổ nhào tới.
Cố Dương không chút do dự, vận công lực toàn thân, lúc này Lôi Đình Tru Diệt chém ra, vô số tia chớp lóng lánh, soi sáng chân thân của bóng đen thật lớn này.
Đó rõ ràng là một con giao long, trên trán phồng lên, chẳng mấy chốc sẽ mọc ra sừng rồng.
Con rắn kia cao tới trăm mét, thân rắn vừa thô vừa to, giống như quái vật khổng lồ.
Ở trước mặt nó, Cố Dương lộ rõ vẻ nhỏ bé đến vậy.
Hắn lắp bắp kinh hãi, đây là súc sinh trong miệng lão giả kia?
Đây là thứ mà ta có thể đối phó được sao?
Đang nghĩ, vảy trên thân con rắn lớn kia giống như đang bắt đầu run run, hai tròng mắt cực lớn màu tím dựng thẳng co rụt lại, cuối cùng bị sợ tới mức chạy trối chết.
“Nó sắp phải trải qua lôi kiếp, Lôi Đình Tru Diệt đúng là khắc tinh của nó.” Giọng lão giả truyền vào trong tai hắn.
Cố Dương quay đầu nhìn lại, thấy lão giả đã biến mất không thấy đâu nữa, cánh cửa cực lớn kia đang chậm rãi đóng lại.
Chắc hắn đã tiến vào trong Long Môn.
Ngay khi cánh cửa lớn chuẩn bị đóng vào hoàn toàn, một giọt chất lỏng óng ánh bay ra, nhập vào trong mi tâm Bùi Thiến Lan.
“Đây là thứ mà ngươi xứng đáng có được.”
Lập tức, cánh cửa biến mất, âm thanh im bặt.
“A.”
Bùi Thiến Lan kêu lên thảm thiết, thống khổ đến cực điểm, giữa miệng mũi tràn ra sương trắng, vờn quanh bên người nàng.
Cố Dương thấy trong cơ thể nàng có một luồng năng lượng kỳ dị đang liên tục không ngừng cải tạo thân thể cho nàng.
Hắn đã từng trải qua chuyện này, đây chính là thoát thai hoán cốt.
Chắc chắn đây là cơ duyên cực lớn đối với nàng.
Thoáng một cái đã qua hai ngày.
Trên Long Môn đảo, trước thác nước ở trung tâm đảo có một đầm nước cực lớn.
Bên bờ có một tảng đá lớn bóng loáng, Cố Dương ngồi xếp bằng trên đó. Cùng với từng nhịp hô hấp, trên đỉnh đầu hắn, ảo ảnh phượng hoàng kia đã càng ngày càng trở nên chân thật, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên hào quang cực kỳ linh động.
Sau khi vận công mấy lượt, hắn bắt đầu thu công, ảo ảnh phượng hoàng trên đỉnh đầu thu lại.
Cố Dương mở to mắt, cảm nhận được trên người mình thật sự có chỗ nào đó không giống với lúc trước, khi vận chân nguyên càng thêm thuận buồm xuôi gió.
“Là do gan phượng hoàng kia sao?”
Sau khi trở về, nhất định phải hỏi kỹ Lỵ Lỵ xem rốt cuộc gan phượng hoàng kia là thứ gì.
Một giọt máu nhập vào trong cơ thể hắn, nếu nói không lo lắng mới là lạ.
Lão giả kia nhìn như không có ác ý, nhưng mà cũng nên biết rõ thứ kia là thứ gì, có tác dụng phụ gì đó hay không.
Tiếp theo, Cố Dương nhìn về phía một cái kén trắng hình tròn khổng lồ ở trước mặt mình, thứ này là do Bùi Thiến Lan biến thành.
Ngày đó, giữa mũi miệng nàng tuôn ra một lớp sương mù, nhanh chóng bao bọc cả người nàng lại, sau đó càng ngày càng dày đặc, rất nhanh đã biến thành dáng vẻ như vậy.
Cố Dương chỉ có thể ở bên cạnh trông coi, thoáng cái đã hai ngày trôi qua.
Thông qua một thị giác khác, hắn có thể theo dõi thể trạng và tính mạng của nàng.
Thể trạng của Bùi Thiến Lan càng ngày càng yếu, giống như rơi vào trong trạng thái hôn mê, dần sinh ra biến hóa kỳ dị.
Cố Dương có thể cảm nhận được, sinh mệnh lực của nàng đang không ngừng lớn mạnh.
Hiển nhiên, nàng đã lấy được một lợi ích khổng lồ ở trong đó.
Đúng lúc này, bên trong kén lớn, sức mạnh của Bùi Thiến Lan bắt đầu thức tỉnh, vầng hào quang màu trắng tinh kia càng ngày càng sáng ngời.
“Cố huynh đệ…”
Đột nhiên, trên bầu trời xa xăm truyền đến một tiếng gọi.
“Cố huynh đệ!”
Lúc đầu âm thanh kia còn rất xa, khi đến tiếng thứ hai đã đến Long Môn đảo, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Roẹt!
Kén lớn trước mắt Cố Dương vỡ ra, lộ ra Bùi Thiến Lan ở trong đó, y phục trên người nàng đã không cánh mà bay, không một mảnh vải, hai tay khoanh trước ngực, mắc cỡ không dám ngẩng đầu.
Không ổn rồi!
Hắn đã nghe được tiếng xé gió, nhanh chóng cởi áo ngoài, choàng lên trên người Bùi Thiến Lan.
“Cố…”
Một bóng người đáp xuống đất, chính là Tĩnh Hải vương. Khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, yết hầu hắn giống như bị bóp nghẹt, giọng nói im bặt lại.
Bùi Thiến Lan nhận ra giọng nói của người đến, sắc mặt lập tức trắng bệch, xấu hổ đan xen, hận không thể tìm một kẽ đất để chui đầu vào.
Cố Dương tự nhận da mặt đã tôi luyện đến mức vô cùng dày, nhưng đối mặt với trường hợp như vậy, hắn vẫn xấu hổ đến định chuồn đi.
“Ô đại ca, không phải…” Hắn đang định giải thích.
Tĩnh Hải vương quay lưng đi, nói: “Đây là ham muốn bình thường của con người thôi, vi huynh đã từng trẻ tuổi, có thể lý giải được. Cố huynh đệ, ta cảnh cáo trước, ta vẫn luôn coi Thiến Lan như nữ nhi thân sinh, nếu sau này ngươi phụ nàng, ta quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nói xong, người đã phi thân lên, vèo một cái đã biến mất nơi chân trời.
Tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn.
Thật sự không phải như ngươi nghĩ.
Cố Dương cảm thấy bị hiểu lầm nghiêm trọng, mấu chốt là hắn không có cách nào để giải thích, đổi lại là bất cứ ai, nhìn thấy tình huống như vậy đều sẽ hiểu lầm.
Sau này hắn cũng không còn mặt mũi đi gặp Tĩnh Hải vương.
Trước đó còn lời thề son sắt nói rằng không có ý tứ gì với Bùi Thiến Lan, quay đầu lại đã lừa nàng đi mất, sau đó còn bị “bắt gian tại giường”, mặc dù hoàn toàn không có chuyện như vậy, nhưng người ta nhìn thấy chính là như vậy.
“Ta đây đã thành người như nào rồi?”
Hắn phiền muộn làm sao.
“Cố… Cố lang…”
Đột nhiên, Bùi Thiến Lan núp ở sau lưng hắn kéo góc áo hắn, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Cố Dương quay đầu nhìn lại, thấy nàng mặc một cái áo khoác mỏng manh, chân vẫn để trần, như vậy không tiện gặp người, nên cởi luôn quần ra.
Trên mặt Bùi Thiến Lan đỏ bừng như lửa, bối rối e lệ: “Ngươi… ngươi… ngươi định làm… làm gì?”
“…”
Nguyên một đám, trong đầu đều nghĩ cái quái gì thế?
Cố Dương cảm thấy lòng mệt mỏi, nhanh chóng cởi xong y phục, ném cho nàng, nói: “Mặc vào.”
Sau đó, hắn chỉ mặc một cái quần đùi, chạy vào trong trại tìm một bộ y phục sạch sẽ mặc vào.
Không thấy ai trong trại cả, chắc đã rời khỏi hòn đảo này.
Khi đến đây, hắn đã nhìn thấy trên bến tàu có vài con thuyền, quay về đại lục chắc không có vấn đề gì.
…Chương 170: Thật sự không như ngươi nghĩ (2)
Cố Dương trở lại thác nước, Bùi Thiến Lan đã thay xong y phục, y phục của hắn khá lớn, mặc trên người nàng lại có vẻ rộng thùng thình, ống tay áo và ống quần quá dài, chỉ có thể xắn lên.
Nàng dùng một dây vải cột tóc dài lên, tạo hình như vậy không có cách nào che giấu được dung mạo của nàng, thoạt nhìn còn có một ý vị khác.
Quả nhiên là thiên sinh lệ chất.
Cố Dương nhìn đến ngẩn ngơ.
Bùi Thiến Lan thấy hắn nhìn mình chằm chằm, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, tay nghịch dây lưng, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Cố Dương cảm khái nói: “Nếu ta mang ngươi quay về trái đất, giới thiệu ngươi cho bạn học của ta, chắc bọn họ hâm mộ chết mất.”
Mặc dù Bùi Thiến Lan không biết trái đất là nơi nào, nhưng vẫn nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, trong lòng ngọt ngào.
“Đi thôi, xem thử Tẩy Long trì kia.”
Khi ở địa cầu, trong ký túc xá chỉ có mình hắn còn chưa thoát độc thân, vì thế bị ba tên kia chế nhạo không ít, mới vừa rồi chỉ đột nhiên sinh lòng xúc động.
Nhưng mà hắn nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc này.
Tẩy Long trì kia, mặc dù lão giả thần bí không coi trọng, nhưng giá trị của nó đối với Phàm cảnh vẫn không thể đo lường được.
Chắc là Lôi Hạo đã dựa vào nó mới có thể rèn luyện thành Kim Thân.
Cố Dương cũng đã được lợi ích không ít từ trong Tẩy Long trì này, sau nhiều lần mô phỏng như vậy, cuối cùng đã rèn luyện thành thân thể Tiên Thiên.
Bây giờ hắn có thực lực cường đại như vậy, thân thể Tiên Thiên có công lao rất lớn.
Cố Dương không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được đến Tẩy Long trì, ngay tại đằng sau thác nước có một sơn động rất lớn, trong động có một cái ao.
Nước ao màu trắng tinh, ẩn chứa năng lượng kinh người.
Bùi Thiến Lan nói: “Thương thế của ta đã khỏi hẳn, không cần cái này, ngươi tới đi.”
Lão giả kia vung ra một giọt chất lỏng, rất có thể chính là nước ao Tẩy Long trì chân chính, chẳng những hoàn toàn chữa trị bản nguyên hao hụt cho nàng, hơn nữa còn trợ giúp nàng ngưng tụ ra thân thể Tiên Thiên.
Có thể nói, đến Thần Thông cảnh là một con đường bằng phẳng đối với nàng.
Đây mới thật sự là thiên tài địa bảo.
Nàng thật sự không cần nước ao chỗ này.
Cố Dương lắc đầu: “Thứ này đã vô dụng đối với ta rồi. Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đi ra ngoài chờ.”
…
Rất nhanh, Bùi Thiến Lan đã biết được Cố Dương nói chờ là chờ ai.
Chỉ thấy trên biển rộng xuất hiện một chiếc thuyền, sau đó có mấy người bay tới, chính là ba người là Lỵ Lỵ, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai.
Cố Dương không phải có thể biết trước, hay sử dụng máy mô phỏng, chỉ còn thừa lại một lần mô phỏng, hắn sẽ không kích động như trước.
Nhất định phải để lại đến thời điểm mấu chốt mới sử dụng.
Hắn đoán được.
Tĩnh Hải vương đáng ra còn đang bế quan củng cố tu vi lại đặc biệt chạy đến Long Môn đảo tìm hắn, nhất định vì đám người Tô Thanh Chỉ tới vương phủ cầu xin giúp đỡ.
Khi Cố Dương xuất phát, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai vẫn còn đang giận dỗi. Hắn nói với Trương Tiểu Hải rằng muốn tới Long Môn đảo, nhanh thì vài ngày, chậm thì mười ngày nửa tháng sẽ về.
Kết quả, giờ mới hai ngày, các nàng đã đi tìm Tĩnh Hải vương cầu cứu rồi.
Thật sự là không hề có chút lòng tin nào với hắn.
“Tới rồi.”
Sau khi Lỵ Lỵ mang theo các nàng đáp xuống đất, Cố Dương không đợi các nàng mở miệng, đã nói: “Đi theo ta.”
Sau đó nhảy lên không, dẫn đường phía trước, vốn không cho các nàng cơ hội nói chuyện.
Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai thấy hắn bình yên vô sự, trái tim vẫn thấp thỏm cuối cùng mới buông xuống.
Nhưng vừa nhìn thứ mà Bùi Thiến Lan mặc trên người rõ ràng là y phục của Cố Dương, không khỏi đau buồn một phen.
Lỵ Lỵ thấy các nàng không hề phản ứng lại, nên một lần nữa thi triển pháp thuật, mang theo các nàng bay lên, đuổi theo Cố Dương.
Chỉ chốc lát đã đến trước thác nước.
Cố Dương xuyên qua thác nước trước, biến mất không thấy đâu nữa.
Lỵ Lỵ cũng đi vào theo, bên trong là một sơn động, mãi cho đến chỗ sâu nhất trong sơn động, chỗ đó có một cái ao nhỏ.
Hắn nói: “Đây là Tẩy Long trì, các ngươi đi vào trong đó ngâm, có thể lấy được bao nhiêu lợi ích, vậy xem chính các ngươi rồi.”
Nói xong, Cố Dương mang theo Bùi Thiến Lan rời đi.
Đêm xuống, đống lửa bên cạnh thác nước bập bùng cháy.
Cố Dương đứng trên một tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao mênh mông bát ngát, suy tính kế hoạch tiếp theo.
Hắn cảm thấy mình cách Thần Thông cảnh chỉ còn một bước ngắn.
Nhưng mà hắn biết rõ, đây chỉ là ảo giác mà thôi, một bước này không biết phải tốn thời gian dài bao lâu mới có thể vượt qua được.
Hắn còn cần tiền, ít nhất phải mấy trăm vạn.
Nguy cơ đang tới gần, nếu như không ngoài ý muốn, một tháng, không, hai mươi mấy ngày sau phụ thân của Tào Y Y, vị Thương Thần kia sẽ tìm đến tận cửa rồi.
Trên người Kiếm Thánh ở ngõ Đông Cổ có thương tích, không ngăn được người này.
Nhất định không thể ở lại Tĩnh châu được.
Tĩnh Hải vương rất nghĩa khí, tốt nhất không nên liên lụy đến hắn.
Vả lại, cho dù tránh thoát được kiếp này, đằng sau còn có nguy cơ càng lớn hơn, một năm sau, rất có thể là cường giả Thần Thông cảnh đến từ thánh địa tìm đến hắn.
Cố Dương biết rõ mình có số mệnh lao lực, đừng mong có thể yên ổn được.
Thật ra còn có một con đường khác, mang theo đám người Bùi Thiến Lan và Tô Thanh Chỉ trốn vào trong bí cảnh ở Thiên Trụ sơn thì còn có thời gian ba mươi năm yên ổn.
Nhưng mà vậy có khác gì chờ chết, ba mươi năm sau, chờ Tinh La tông và Vạn Tượng môn đến, vẫn chỉ có một chữ chết.
Hắn nghĩ tới đây, không do dự nữa, mở hệ thống ra.
[Có muốn sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao năm mươi vạn tiền tài.]
“Có.”
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã là nhất phẩm đỉnh phong, đệ nhất Nhất Phẩm bảng, danh chấn thiên hạ.]
[Ngươi giết chất Lôi Hạo ở Long Môn đảo, chiếm được Long Môn đảo.]
[Vài ngày sau, ngươi mang theo đám người Tô Thanh Chỉ tới Thiên Trụ sơn, đưa các nàng vào bí cảnh, sau đó một thân một mình đi tìm kiếm Lăng Linh.]
[Ngươi đến Lâm gia ở Giang châu, tìm bọn họ tính sổ, ép một vị Kim Thân cảnh ẩn nấp trong Lâm gia ra, đại chiến một trận, ngươi đánh bại đối phương. Lâm gia cuối cùng nhận thua, dâng kho báu trong nhà ra.]