Chương 206: Chủ nhân
“Vân Thường, ngươi cho rằng trốn trong Trấn Yêu tháp thì không có ai có thể tìm được ngươi sao?”
“Ngươi ngàn tính vạn tính lại không tính được, Trấn Yêu tháp sẽ rơi vào trong tay Xích Tôn của Xích Minh thiên kia. Tính toán của ngươi đều hóa thành bọt nước.”
Tô Ngưng Yên đi qua, vừa nói với bộ hài cốt kia, vừa gỡ xương ngón tay dính trên thanh kiếm kia ra.
Vì khi còn sống chủ nhân bộ hài cốt kia đã nắm quá chặt, nàng vừa dùng sức đã bẻ gãy toàn bộ xương cốt.
Nàng cầm lấy thanh kiếm, rút thanh kiếm này ra.
“Kẻ nào lớn mật như vậy, dám quấy rầy bổn tọa thanh tu?”
Đột nhiên, một giọng nói già nua ngang ngược vang lên.
Tô Ngưng Yên hoảng hốt không thôi
Nơi này là tầng thứ tám của Trấn Yêu tháp, vẫn còn có người sống sao?
Ít nhất cũng phải Kim Thân cảnh tam trọng, bằng không, không cách nào đến đây được.
Nhân Duyên thằng kia bay ra, bảo vệ bản thân nàng.
Cuối cùng, nàng đã nhìn rõ người nói chuyện, đồng tử co rụt lại.
Đó là một con chim nhỏ màu xanh biếc, chỉ lớn chừng nắm tay trẻ con, đứng trên bộ hài cốt kia, đôi mắt đen thui đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Mặc dù Tô Ngưng Yên không cảm nhận được bất cứ uy hiếp gì từ trên thân con chim nhỏ này, nhưng vẫn không dám khinh thường.
Một con chim biết nói, lại xuất hiện trên tầng thứ tám của Trấn Yêu tháp, vậy có ý nghĩa như thế nào?
Ít nhất cũng là cường giả cấp bậc Pháp Lực cảnh.
Bản thân Trấn Yêu tháp được chế tạo ra vì trấn áp Yêu tộc, có áp chế tự nhiên đối với Yêu tộc.
Yêu tộc đứng ở tầng thứ tám của Trấn Yêu tháp, thực lực sẽ bị áp chế tám phần.
Chứ đừng nói tới việc Xích Tôn của Xích Minh thiên kia cho dù là Nhân tộc hay là Yêu tộc đều tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nó có thể còn sống, bản thân đã là một chuyện quỷ dị rồi.
“Hả?”
Đột nhiên, chim xanh quay đầu nho nhỏ lại, vui mừng nói: “Là chủ nhân.”
Vèo một tiếng, thân thể của nó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Tô Ngưng Yên không nhìn rõ được nó rời đi như thế nào, nhất thời sợ đến mức toát một thân mồ hôi lạnh.
“Chủ nhân? Chẳng lẽ...”
Nàng vội vã cất kỹ Bích Tiêu kiếm, sau đó phi thân lên, bay lên trên đỉnh ngọn núi kia.
“Chủ nhân, sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này rồi?”
Trên đỉnh núi, Cố Dương đang kịch chiến với hồn yêu kia, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói lanh lảnh, dọa hắn nhảy dựng.
Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con chim màu xanh biếc, một con nhỏ xinh chỉ lớn cỡ chim sẻ, lông chim lại cực kỳ xinh đẹp.
Má ơi!
Yêu nghiệt phương nào?
Hắn vừa kích động, suýt chút nữa chém một đao về phía nó.
Một con chim nhỏ có thể nói, nhìn thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.
Mới phân tâm chốc lát, làm hại hắn suýt nữa đã trúng một kiếm.
Hồn yêu của nơi này mạnh hơn con trước đó rất nhiều, hắn không dám khinh thường, nhanh chóng kéo dãn một khoảng cách.
Hồn yêu bèn ngừng lại, nó không cách nào rời khỏi phạm vi đỉnh núi kia.
Con chim xanh kia vẫn đi theo bên cạnh hắn, giọng điệu hơi sốt ruột: “Chủ nhân, sao ngươi lại trở nên yếu như vậy?”
Cố Dương quan sát con chim nhỏ có thể nói này, thấy nó gọi mình là chủ nhân, lại không hề có ý đồ công kích, nhưng vẫn không dám khinh thường.
“Ta không phải là chủ nhân của ngươi, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Chuyện này không thể nhận linh tinh được, có thể lừa gạt được nhất thời, không thể lừa được cả đời, đợi đến ngày ấy sau khi biết được chân tướng, chẳng phải nó sẽ làm thịt hắn sao?
“Xong rồi xong rồi, chủ nhân nhất định đã xuất hiện rủi ro vào lần niết bàn trước đó, đến cả ta cũng không nhận ra.” Chim xanh vỗ cánh phành phạch, có dáng vẻ sốt ruột.
Niết bàn?
Cố Dương nghe thấy chữ này nhất thời hiểu ra, nó nhận hắn là chủ nhân chính bởi vì khi hắn đột phá đến Thần Thông cảnh, có được một ít huyết mạch của phượng hoàng.
“Ta lặp lại một lần nữa, ta không phải là chủ nhân của ngươi. Hơn nữa, ngươi là Yêu tộc gì vậy?”
“Ta là…” Chim xanh nhỏ đột nhiên nghẹn giọng, kinh hãi nói: “Chủ nhân, dường như ta đã quên rất nhiều chuyện, xong rồi xong rồi, ta là ai? Tên ta là gì? Ta đang ở đâu đây?”
“...”
Cố Dương nhìn nó chỉ nhỏ xíu như vậy, đoán chừng dung lượng não cũng không đủ.
“Mặc kệ ngươi là ai, đừng theo ta.”
Lúc này, hắn chú ý đến Tô Ngưng Yên bay tới, trong tay xuất hiện thêm một thanh kiếm, bỗng nhiên đã hiểu rõ.
Con chim xanh này là do nàng đưa tới.
Hắn còn đang lấy làm lạ, trong một lần mô phỏng trước rõ ràng không nhắc tới con chim nhỏ kỳ quái này, sao lần này lại đột nhiên xông ra.
Cố Dương lại bay lên ngọn núi kia, vẫn dùng một chiêu Thiên Hỏa Phần Diệt gọn gàng dứt khoát tiêu diệt hồn yêu kia.
Mới vừa rồi hắn phát hiện ra, hỏa diễm của mình chính là khắc tinh của hồn yêu, chỉ cần dùng một chiêu Thiên Hỏa Phần Diệt này là đã có thể nhẹ nhàng giải quyết được nó.
Hắn đi vào trận đồ.
“Chủ nhân, đợi ta với.” Con chim xanh kia vèo một cái, bay lên trên bờ vai của Cố Dương, truyền tống đến tầng thứ chín cùng với hắn.
Tô Ngưng Yên thấy Cố Dương nhẹ nhàng xử lý một hồn yêu Kim Thân cảnh tam trọng, cảm thấy chết lặng, theo sát phía sau, đi vào trận đồ.
Đến tầng thứ chín, Tô Ngưng Yên nhìn thấy Cố Dương đang vung đao đuổi chém con chim xanh kia, nhưng lại không chạm được vào cho dù là một lông chim của nó.
“Chủ nhân, ngươi đang đùa giỡn với ta sao?” Con chim xanh vừa trốn vừa cười hì hì nói.
Cố Dương giống như định làm thật, quanh thân xuất hiện một tầng ngọn lửa màu đỏ thẫm.
Chỉ thấy con chim xanh kia đột nhiên hút một cái, hút sạch chỗ ngọn lửa này vào, sao đó đánh “ợ” một tiếng, trông có vẻ rất no nê.
Chim xanh hưng phấn đập cánh: “Chủ nhân, ngon quá, ta muốn ăn nữa.”
Cố Dương lặng yên thu Phượng Vũ đao lại, quay đầu bước đi.
Chim xanh đậu lên trên bờ vai của hắn: “Chủ nhân, cho ta thêm một chút thôi...”
Một chú chim nhỏ lại đang làm nũng với Cố Dương, hình ảnh này nhìn sao mà quỷ dị.
Tô Ngưng Yên không nói một lời theo sát phía sau, ánh mắt đảo qua bóng lưng Cố Dương.
Có thể khiến con chim xanh thần bí khó lường kia gọi là chủ nhân, rốt cuộc Cố Dương này là ai?
Thân phận của hắn càng trở nên bí hiểm.
Thứ canh giữ ở tầng thứ chín vẫn là một hồn yêu Kim Thân cảnh tam trọng, nhưng thực lực mạnh hơn con ở tầng thứ tám kia rất nhiều.
“Câm miệng.”