Chương 214: Hoàng hậu
Cố Dương nhìn mà hơi đau đầu: “Những linh hỏa này nên đi tìm ở đâu?”
Nghe tên cũng không phải là thứ phổ thông gì, đoán chừng chỉ có Địa Mạch chân hỏa còn dễ tìm một chút.
Đang suy nghĩ, bên ngoài có người gõ cửa.
“Cố đại ca!”
Là giọng nói sốt ruột của Phùng Thiên Tứ.
Cố Dương đi qua mở cửa, hỏi: “Sao vậy?”
Ngoài cửa, sắc mặt Phùng Thiên Tứ tái nhợt, dáng vẻ hoang mang lo sợ, thấy hắn giống như thấy cứu tinh: “Sư phụ… không thấy đâu nữa.”
Cố Dương sửng sốt, không thể nào?
Ban ngày hắn không hề thấy Cao Phàm tiến vào trong cửa vào bí cảnh kia.
Hắn trấn an nói: “Đừng gấp gáp, từ từ nói, rốt cuộc sao lại thế này.”
Phùng Thiên Tứ nói: “Buổi sáng, sư phụ nói muốn đi ra ngoài làm chút việc, kêu ta ở lại đây, còn cố ý dặn dò ta, nói là đến buổi tối hắn còn chưa trở lại tức là đã xảy ra chuyện, kêu ta tới tìm Cố đại ca.”
“...”
Cố Dương vừa nghe, nào còn gì không rõ, nhất định lão giả kia cũng tiến vào trong bí cảnh kia rồi, nhưng mà không biết đã dùng biện pháp gì đã giấu giếm được tai mắt của người khác.
Hơn nữa, đoán chừng Cao Phàm cũng nhận thấy được có gì không đúng nên mới dặn dò đồ đệ nhà mình trước khi đi như vậy.
Cao tiền bối này thật sự quá coi trọng hắn.
Cho dù muốn cứu cũng không biết cứu như thế nào.
Hắn không biết phương pháp mở bí cảnh kia ra, trên đời này chắc chỉ có Xích Nhật mới biết được.
Phùng Thiên Tứ giống như nhìn ra vẻ khó xử của hắn, cầu khẩn: “Cố đại ca, ngươi nhất định phải cứu sư phụ ta.”
“Ta sẽ cố hết sức.”
Cố Dương chỉ có thể nói như vậy.
Lúc này, ngoài cửa lại có người đến, một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Cố Dương.”
Toàn bộ Thiên Tâm võ quán, dám gọi thẳng tên hắn như vậy cũng chỉ có nữ nhi bảo bối kia của Trình Thiên Tâm.
Cửa viện được mở ra, người chưa tới, giọng nói đã truyền tới trước: “Tô tỷ tỷ nói muốn gặp ngươi.”
Trình Thanh Vũ mang theo vị nhị tiểu thư Tô gia kia vào.
Được đấy, nàng còn có mặt mũi tới tìm ta?
Cố Dương nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Trình Thanh Vũ nói: “Về sau trước khi vào thì nhớ gõ cửa trước.”
“Hả?”
Trình Thanh Vũ đỏ bừng mặt lên, lúng ta lúng túng, lại hơi uất ức: “Ta...”
Tô Ngưng Yên chắn trước mặt Trình Thanh Vũ, nói: “Là ta đường đột, không nên kêu nàng dẫn ta đến đây vào lúc này, thật có lỗi.”
Cố Dương làm như lần đầu gặp nàng, lạnh nhạt hỏi: “Tô cô nương đêm khuya tới chơi, không biết có việc gì vậy?”
Tô Ngưng Yên thấy hắn như vậy, quay đầu lại nói với Trình Thanh Vũ: “Ngươi về trước đi.”
“Ừm.”
Trình Thanh Vũ uất ức rời khỏi viện.
Sau đó, Tô Ngưng Yên nhìn sang Phùng Thiên Tứ ở bên cạnh, nhìn đến mức hắn cả người không được tự nhiên, cũng cáo lui.
Trong viện chỉ còn lại hai người là nàng và Cố Dương.
Cuối cùng Tô Ngưng Yên cũng nói ra ý đồ đến đây: “Ta muốn mời Cố công tử ra tay, cứu đám người trưởng công chúa bị nhốt trong bí cảnh.”
Người thông minh như Tô Ngưng Yên, thấy thái độ của Cố Dương hiện giờ lạnh nhạt như thế, vừa suy nghĩ đã đại khái đoán được nguyên nhân trong đó.
Khi ở trong Trấn Yêu tháp, tuy rằng hắn cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại không phải thái độ xa cách người ngoài ngàn dặm như thế này.
Nhất định là hắn có lòng bất mãn với mình.
Nàng vén áo thi lễ, ôn nhu nói: “Cố công tử, Ngưng Yên còn chưa tạ ơn ân cứu mạng của ngươi. Nếu không có công tử ở đây, lần này chỉ sợ không cách nào chạy ra khỏi Trấn Yêu tháp.”
Cố Dương không hề nhúc nhích, thờ ơ nói: “Cám ơn thì không cần, ta chỉ tự cứu mà thôi.”
“Hôm nay ở ngoài thành, sư tôn quá lo lắng cho an nguy của ta, để lại một mình công tử đối mặt với Xích Nhật, trong lòng ta vẫn luôn vô cùng lo lắng, sau đó nghe nói công tử đại phát thần uy, đẩy lùi Xích Nhật, mới yên lòng.”
“Nói xong chưa?”
Cố Dương nói: “Nói xong rồi thì ngươi có thể đi.”
Tô Ngưng Yên thấy hắn nước đổ lá khoai, thái độ quyết liệt, biết nói thêm gì nữa cũng phí công sức, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Cố Dương không hề để chuyện này trong lòng, sau khi trở về phòng, bắt đầu tu luyện lần đầu tiên sau Thần Thông cảnh.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trong đình viện, Cố Dương mở mắt, âm thầm lắc đầu.
Sau khi đến Kim Thân cảnh, tu luyện chậm hơn trước kia.
Xem ra, nếu không có linh hỏa này hỗ trợ, muốn tu luyện đến Kim Thân nhị trọng, không biết phải đến ngày tháng năm nào.
Môn công pháp này thật sự rất giày vò người ta.
Cố Dương nghĩ đến đây, không do dự nữa, kêu người tìm Trình Tuyết đến.
“Làm một chuyện giúp ta.”
Trình Tuyết không nói lời thừa gì, nói: “Công tử cứ việc phân phó.”
“Giúp ta tìm một tên lính canh ngục phụ trách trông coi tầng thấp nhất trong thiên lao, trên người hắn có thứ như này.” Cố Dương đưa ấn tỷ của Tề vương cho nàng.
Trong một lần mô phỏng, hắn bị giam vào tầng thấp nhất trong thiên lao, đã chiếm được một khối ấn tỷ khác từ chỗ ngục tốt nơi đó, bên trong có truyền thừa của “Thần Viên Quyết”.
Môn công pháp “Phượng Vũ Cửu Thiên” này tu luyện quá chậm, tốt nhất nên lựa chọn thứ khác.
Trình Tuyết cẩn thận nhìn xem, rồi trả món đồ này lại cho hắn.
“Mua món đồ này từ trên người hắn về. Nhớ kỹ, làm việc này kín đáo một chút, trước khi thành công, đừng để ai biết được việc này.”
“Ta hiểu rồi.” Trình Tuyết nói xong rồi rời đi.
Cố Dương thích dáng cách hành sự sấm rền gió cuốn của nàng, giao việc cho nàng, hắn rất yên tâm.
Buổi chiều, Cố Dương đang đợi Trình Tuyết về, nhưng không đợi được Trình Tuyết, mà lại đợi được một nhân vật không tưởng.
Người nọ chỉ nói một câu: “Theo ta tiến cung.”
Cố Dương đã ngoan ngoãn đi theo nàng.
Người tới chính là cường giả Pháp Lực cảnh đã đại chiến một trận với Xích Nhật ở ngoài thành ngày hôm qua, sư tôn của Tô Ngưng Yên.
Hơn phân nửa cũng là người đã bắt hắn vào thiên lao trong mô phỏng lần đó.
Hắn thi triển “Thần Hoàng Quyết”, hóa thân thành phượng hoàng cũng chạy không thoát.
Đối mặt với nhân vật như vậy, biện pháp tốt nhất chính là phối hợp.
Cố Dương thật sự không ngờ rằng, vị cường giả Pháp Lực cảnh này sẽ tự mình tới, hơn nữa là dẫn hắn vào cung, nhìn tư thái này hơn phân nửa là muốn gặp hoàng hậu.