Chương 58: Sau này có thể lấy được
Khoảnh khắc Cố Dương đi gặp Từ Nhược Mai, đôi mắt đã tĩnh lặng như giếng sâu. Hắn đã hiểu rõ, nữ nhân này luôn xem hắn như công cụ tu luyện.
Rèn luyện hồng trần, nói trắng ra là trải qua cuộc sống như một người thường, kết hôn rồi sinh con. Thế nhưng thật trùng hợp, bị hắn vấp phải.
Đợi đến khi rèn luyện xong, tu vi đột phá, sẽ cắt đứt duyên trần, đạt được Thần Thông cảnh rồi vỗ mông bỏ của chạy lấy người.
Công pháp của thế giới này, thật là bộ sau còn tà môn hơn bộ trước.
“Hồng Trần Kiếm Pháp” thật sự không phải kiếm pháp tà ma sao?
Thật ra nhiêu đó chưa là gì. Chuyện khiến trái tim hắn thật sự lạnh giá là mãi đến sau này khi hắn sắp chết thì Từ Nhược Mai vẫn không xuất hiện. Khi đó, chắc chắn là nàng đã ở Thần Thông cảnh rồi, chỉ cần nàng niệm chút tình cũ, chịu ra tay cứu giúp hắn thì hắn sẽ không phải chết.
Nữ nhân này đúng là lòng dạ sắt đá, lạnh lùng vô tình.
Nếu như Cố Dương đã biết đó là một cái hố to, tất nhiên sẽ tránh để không giẫm vào lần nữa.
Hiện tại hắn càng thấu hiểu bốn chữ “thế sự vô thường” này. Lần mô phỏng trước, Từ Nhược Mai vì giết hắn mà không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí là đồng quy vu tận, thế mà giờ đây lại chủ động gả cho hắn.
Vận mệnh đi theo hướng hoàn toàn trái ngược thế này chỉ là vì hắn phải chạy đến tòa thành khác đổi ngân phiếu, dẫn đến việc giết Lâm Cách trễ hơn chút.
Cố Dương đã biết rõ tương lai nên cũng đã biết phải đối xử với Từ Nhược Mai thế nào, ít nhất thì nàng cũng sẽ không chết vì Tỏa Nguyên Trạc.
Còn cả Lâm Tử Thịnh nữa, hắn sẽ không đến gây chuyện. Nhìn từ hành động đưa chìa khóa của Lâm gia đã nói rõ, sau này Lâm gia vẫn điều tra ra chuyện Từ Nhược Mai đang trốn ở chỗ hắn.
Ba tháng sau, khi chìa khóa được mang đến đây, thì nàng đã đột phá tam phẩm.
Hắn còn thời hạn ba tháng.
Thế giới này suy cho cùng thì vẫn là dùng thực lực để nói chuyện, chỉ cần thực lực của hắn cao hơn nàng thì nàng cũng sẽ không còn cách nào.
Từ Nhược Mai không hề phát giác ra những suy nghĩ biến hóa trong đầu Cố Dương. Từ khi nàng sinh ra đến giờ, chưa bao giờ phải trải qua cảnh chật vật thế này.
Mất đi tất cả tu vi khiến một người vốn lạnh lùng dửng dưng như nàng cũng không tránh khỏi thấy bàng hoàng yếu đuối.
Nàng nhìn nam nhân trước mắt, người đã phá đạo tâm của mình, cũng là người đã cứu mình, bất tri bất giác, tận đáy lòng bỗng sinh ra chút cảm giác ỷ lại. Loại cảm xúc này, nàng chưa bao giờ có.
Lúc này đây, Cố Dương đang ngồi ở phía đối diện, đưa chân khí vào Tỏa Nguyên Trạc. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ len lỏi vào chiếu lên mặt hắn, thật chói mắt.
Một lát sau, hắn thu hồi chân khí, đứng dậy ra ngoài mà không nói lời nào. Từ Nhược Mai nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, lòng bỗng thấy phiền muộn.
Những cảm xúc thế này, nàng chưa từng trải qua bao giờ.
Nàng đột nhiên hiểu ra, mình phải dung nhập với hồng trần thế nào rồi.
......
“Cố đại ca.”
Cố Dương bước ra khỏi phòng Từ Nhược Mai thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là thị nữ Tri Tinh. Thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, tâm trạng của hắn cũng tốt lên theo.
“Sao ngươi lại đến đây?”
“Tiểu thư sai ta đi mua ít vải dệt, cho nên tiện đường ghé thăm Cố đại ca.” Tri Tinh còn cầm một cái rổ trên tay: “Đây là bánh nhân thịt ta tự tay làm đó, ngươi nếm thử đi.”
Sau khi đến Bình quận thành, chút thứ không vui trước kia, cuối cùng thành quá khứ.
Cố Dương cười ha hả nhận bánh rồi hỏi: “Sao rồi, ở Thanh Huyền môn đã quen chưa?”
“Ổn lắm, mọi người và sư phụ trong môn đều rất tốt, rất săn sóc...” Tri Tinh nói được một nửa, đột nhiên sững sờ, chỉ tay ra sau lưng Cố Dương.
Nàng thấy một nữ tử xinh đẹp đang bước đến.
Đây là lần đầu tiên Tri Tinh gặp một nữ tử có nhan sắc lẫn khí chất không thua kém gì tiểu thư nhà mình cả.
Quan trọng nhất là... nàng bước từ trong phòng ra.
Nàng hỏi: “Cố đại ca, vị này là...?”
Cố Dương cũng không ngờ Từ Nhược Mai lại đi ra, bèn giới thiệu: “Đây là Lan cô nương.”
“À...” Tri Tinh nói xong thì trầm mặc.
Ngồi chưa được bao lâu nàng đã đứng dậy cáo từ. Trương Tiểu Hải đứng dậy tiễn nàng.
Mãi đến khi ra tới cửa Tri Tinh mới hỏi: “Vị Lan cô nương đó... là ai?”
“Ờ thì...” Nhất thời Trương Tiểu Hải cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Tri Tinh thấy bộ dáng ấp úng của hắn thì hiểu ra, tức giận dậm chân: “Vậy tiểu thư nhà ta phải làm sao bây giờ?”
Trương Tiểu Hải chỉ đành khuyên nhủ: “Mấy chuyện này cũng không thể tính theo thứ tự đến trước đến sau được. Ai làm chính thất, ai làm thiếp phải xem công tử nhà ta coi trọng ai hơn. Tiểu thư nhà ngươi tuy rằng từng đồng sinh cộng tử với hắn, nhưng lại không hợp ý hắn, bị người ta nẫng tay trên, biết trách ai bây giờ?”
“Cái gì?”
Tri Tinh giận đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Tiểu thư nhà ta tuyệt đối không thể chịu kiếp chung trượng phu với nữ nhân khác được. Đừng có mà nằm mơ, hắn cũng đừng có mà mơ tưởng hão huyền quá.”
Nàng nói xong thì bật khóc chạy đến một chiếc xe ngựa đang đỗ ven đường.
Trương Tiểu Hải nhìn theo bóng lưng nàng, lắc đầu nguầy nguậy. Với cái tính tình thích trêu hoa ghẹo nguyệt của công tử, sau này nữ nhân bên cạnh chắc chắn sẽ ngày một nhiều hơn.
Nói gì đến Lan cô nương, vẫn còn một Lăng Linh cô nương kia kìa.
Mới nhiêu đây đã không thể chấp nhận sao? Sau này cũng phải chấp nhận thôi.
Vả lại, vị Lan cô nương này quả thật y hệt tưởng tượng của hắn. Xinh đẹp y như tiên nữ, chẳng kém cạnh Tô cô nương chút nào.
......
Cố Dương không hề hay biết việc bản thân trong mắt người khác giờ đây đã thành kẻ lăng nhăng mê gái. Sau khi về phòng, hắn viết một bức thư, đặt dưới tảng đá lớn cạnh cái đình cách thành mười dặm.
Đó chính là cách liên lạc mà hắn và Lăng Linh đã thống nhất từ trước, có việc gấp thì sẽ dùng cách này để thông báo cho nàng biết.
Hiển nhiên bên cạnh Lăng Linh có trợ thủ, vẫn chưa có lộ diện.
Hôm sau, Cố Dương lại đến chỗ tảng đá thì quả nhiên thư đã biến mất.
Hắn viết bức thư này là để bảo Lăng Linh bỏ hết mọi việc đang dang dở, nhanh chóng quay về.
Dựa theo tình hình mô phỏng, mãi đến một năm ba tháng sau Lăng Linh mới có thể mang một trăm vạn lượng trở về.
Cố Dương không đợi kịp nữa rồi. Hiện giờ trong tay hắn còn gần mười chín vạn, có thể tiến vào lần mô phỏng thứ ba mươi tám.
Nếu mỗi lần mô phỏng có thế sống đến bốn mươi tuổi thì chắc chắn có thể đột phá tam phẩm.
Dự tính lên nhị phẩm là được, vì không biết sau khi lên tam phẩm, hắn còn phải tốn bao nhiêu nữa.
Tam phẩm đã đủ dùng rồi, chỉ cần lên được tam phẩm thì những vấn đề lúc trước đều có thể giải quyết dễ dàng.
Tại Giang Châu thành còn có kho báu của một ảnh đạo đang chờ hắn, nơi đó chắc chắn có không ít tiền tài.
Sau khi Cố Dương xác định thư đã được gửi đi thì bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Trong thời gian đó còn xảy ra một vài chuyện. Cứ cách ba ngày hắn lại đến Thanh Huyền môn một chuyến tìm Tô Thanh Chỉ luyện công. Chẳng qua không biết tại sao, nàng đột nhiên lại tỏ ra lạnh lùng với hắn.
Cũng không biết hắn đã đắc tội nàng lúc nào nữa.
Đương nhiên chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn đến tìm nàng chỉ đơn thuần là vì luyện công mà thôi.
Mười ngày cứ thế trôi qua.
Tối hôm nay, cuối cùng Lăng Linh đã trở lại, thế nhưng nàng lại bị thương, trạng thái cũng hơi nhếch nhác.
“Chỗ này là mười một vạn ba trăm hai mươi lượng, còn thiếu tám mươi tám vạn bảy ngàn bảy trăm hai mươi.”
Nàng lấy ra một xấp ngân phiếu, đủ loại mệnh giá, đến từ khắp các tiền trang.
Cố Dương có thể đoán được đại khái đống tiền giấy này từ đâu ra, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đúng là chỉ có nàng mới khiến người ta bớt lo.Chương 59: Là nàng đến thật sao?
“Sao nàng lại ở đây?”
Lúc Lăng Linh phát hiện Từ Nhược Mai ở trong nhà thì rất ngạc nhiên.
Ngày ấy, nàng tận mắt nhìn thấy Cố Dương một đao phá đạo tâm của Từ Nhược Mai. Theo lý thuyết, hai người gặp mặt, tất có một trận đánh, thậm chí không chết không ngừng mới đúng.
Sau đó, Lăng Linh nhìn thấy một cái vòng tay màu bạc trên tay nàng, đồng tử lập tức co rút lại: “Tỏa Nguyên Trạc?”
Từ Nhược Mai bị người khác đeo Tỏa Nguyên Trạc lên tay!
Nàng quay đầu nhìn về phía Cố Dương, vẻ mặt khiếp sợ.
Lẽ nào là ngươi làm?
Cố Dương lắc đầu, nói: “Là Lâm Tử Thịnh làm đấy, ta vừa mới cứu nàng, dù sao cũng không thể ném nàng sang một bên bỏ mặc không quan tâm. “
Còn có chuyện này sao?
Lăng Linh trợn mắt há hốc mồm, mình rời đi không đến mấy ngày đã xảy ra chuyện không thể tưởng tượng như vậy.
Đường đường là đệ tử quan môn của chủ nhân Kiếm cung, vậy mà lại lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy. Cuối cùng được tử địch cứu, cũng không biết lúc này tâm tình của nàng như thế nào.
Từ Nhược Mai lúc này đã không còn loại sắc bén như lúc gặp mặt lần trước nữa, từ trong xương cốt lộ ra một tia yếu đuối, chỗ nào còn có phong thái nữ kiếm khách cao ngạo trước đó.
Cố Dương nói: “Không cần quan tâm nàng. Ngươi từ từ dưỡng thương, đợi ngươi khỏi hẳn rồi thì truyền công cho ngươi.”
“Vậy tiền…”
“Cứ thiếu trước đi, không vội, nếu như ngươi cảm thấy không tiện, tính vào lãi ta cũng không ý kiến.”
“Được. “ Lăng Linh nghiêm túc gật đầu.
…
Thời gian mười ngày nháy mắt đã qua.
Trong lúc này, Cố Dương lại ra ngoài một chuyến, đổi tất cả mười một vạn lượng ngân phiếu Lăng Linh mang thành hiện ngân, nạp tiền vào trong hệ thống.
Lập tức, số dư của hệ thống đã vượt qua mức lớn ba mươi vạn.
Điều này có nghĩa là, hắn có thể tiến hành mô phỏng tối đa sáu mươi lần.
Lúc này đây, cho dù thế nào cũng phải tu luyện “Phượng Vũ Cửu Thiên” đến cảnh giới tam phẩm.
Vết thương của Lăng Linh đã hoàn toàn khỏi rồi, vì sợ bị người khác làm phiền, hai người ra khỏi thành, đi đến một ngọn núi cao nhất ở vùng ngoại ô, chọn một cái hang động không người.
Nàng tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Trước tiên ta dạy cho ngươi một đoạn khẩu quyết, ngươi nhớ kĩ, tuyệt đối không thể có một chút sai sót nào.”
Đây là một đoạn khẩu quyết vận công, phải làm thế nào để truyền chân khí trong cơ thể của Cố Dương vào trong cơ thể nàng, quá trình này đòi hỏi hai người phải toàn tâm toàn ý phối hợp, hễ xảy ra một chút sai sót thì hai người đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng trách nàng không mạnh bạo ép hắn, cũng không phải là do nhân phẩm của nàng tốt, mà là không thể thực hiện được.
Cố Dương cũng gỡ bỏ được nghi ngờ, chỉ có hắn tâm cam tình nguyện đồng ý phối hợp thì mới có thể thành công.
Sau khi hắn nhớ kĩ đoạn khẩu quyết này, cuối cùng bắt đầu truyền công.
Hai người ngồi đối mặt nhau, hai tay chống vào nhau, Cố Dương chẫm rãi truyền chân khí qua, từng đợt từng đợt nhè nhẹ dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Toàn bộ quá trình cực kì chậm chạp.
“Dương Cực Chân Cương” chính là công pháp thiên hạ chí dương chí cương, chỉ có thân thể nữ tử mới có thể luyện thành.
Dương cương của môn công pháp này quá mức bá đạo, nếu như nam tử tu luyện, kết cục chỉ dẫn đến bạo thể mà chết.
Thể chất nữ tử thuần âm, có thể hình thành một sự cân bằng, không đến mức khiến cho chân khí cuồng bạo đến không cách nào khống chế.
Cũng bởi vì như vậy, tu thành chân khí, khuyết điểm của loại chí dương này là tối đa chỉ có thể tu đến cảnh giới tứ phẩm.
Cho nên cần phải có chân khí thuần dương của một vị võ giả tứ phẩm giúp nàng bù đắp điểm này của chí dương, tu thành cương khí, từ đó đột phá đến cảnh giới tam phẩm.
Chính là bởi vì điều kiện hà khắc như vậy, từ xưa đến nay, nữ tử có thể tu thành môn công pháp này đã ít lại càng ít, trước đó chỉ có hai người luyện thành.
Hôm nay, Lăng Linh là người thứ ba.
Theo chân khí thuần dương của Cố Dương không ngừng tuôn vào, Lăng Linh cảm thấy chân khí trong cơ thể mình đang không ngừng thăng hoa.
Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt sáng lên quang mang cực nóng, chân nguyên khổng lồ xuyên qua cơ thể ra ngoài, cả người lơ lửng bay lên.
Cuối cùng nàng cũng tu thành “Dương Cực Chân Cương”, bước vào cảnh giới tam phẩm.
Lăng Linh hít sâu một hơi, một lần nữa đáp xuống.
Bây giờ, việc nàng cần phải làm chính là củng cố cảnh giới.
Nàng đẩy tay về phía trước, dùng một sức lực nhu hòa đẩy Cố Dương đang ở trước mặt ra cửa hang, sau đó đánh sập cửa hang xuống.
Bên tai Cố Dương truyền đến giọng nói của Lăng Linh: “Ta phải bắt đầu bế quan, ba tháng sau, ta đi tìm ngươi. “
Điều này đã được nói trước.
Cố Dương đứng lên, lúc này, trong cơ thể hắn trống không, một tia chính khí cũng không thừa lại, một loại cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có khiến bản năng hắn cảm thấy có chút bất an.
Nhưng khí lực của hắn vẫn còn, nguyên nhân là do hắn luyện công nhiều năm, khí lực khỏe mạnh do trải qua thiên truy bách luyện đạt được, tóm lại là không phải hoàn toàn bị đánh về nguyên hình.
Hắn xuống núi, thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường, Trương Tiểu Hải đang chờ ở đó.
“Trở về thành.”
Sau khi lên xe ngựa, Cố Dương mở hệ thống ra, triển khai lần mô phỏng đầu tiên.
[…Ngươi giúp Lăng Linh bước vào tam phẩm, tu vi mất hết, trùng tu “Phượng Vũ Cửu Thiên”. Mất đi trợ giúp của ngươi, tình huống của Từ Nhược Mai càng ngày càng kém.]
[Một ngày nọ, lão tam - một trong Mai Sơn Lục Hung tìm đến cửa trả thù, Trương Tiểu Hải liều chết ngăn cản, tranh thủ thời gian cho ngươi và Từ Nhược Mai chạy thoát thân.]
[Sau khi đối phương giết Trương Tiểu Hải thì tiếp tục truy sát, Từ Nhược Mai vì cứu ngươi, cơ thể bị trọng thương. Thời khắc mấu chốt, cao thủ Phương gia đã tìm đến, đánh chết tên hung đồ đó.]
[Ngày tiếp theo, Lâm gia đưa chìa khóa của Tỏa Nguyên Trạc đến, Từ Nhược Mai tháo bỏ ràng buộc của Tỏa Nguyên Trạc, tu vi phục hồi, thương thế của nàng có chuyển biến tốt, nhưng lại chậm chạp không muốn rời đi.]
[Hai tháng sau, Lăng Linh xuất quan trở về, ngươi tuyên bố muốn thành hôn với Lăng Linh.]
[Ngày đại hôn đó, Từ Nhược Mai buồn bã rời đi.]
[Bốn năm sau, ngươi đạt tới cửu phẩm đỉnh phong, bắt đầu niết bàn lần đầu tiên.]
[Năm năm lại trôi qua, ngươi tu đến cảnh giới bát phẩm.]
[Tám năm sau, ngươi đến bát phẩm đỉnh phong, bắt đầu niết bàn lần thứ hai. Cùng năm đó, Lăng Linh bắt đầu đột phá Thần Thông cảnh. Ngày đó, mấy vị cường giả nhất phẩm xuất hiện, bao vây tấn công Lăng Linh. Thời khắc mấu chốt, Từ Nhược Mai đột nhiên hiện thân, cứu ngươi đi.]
[Mấy ngày sau, một tên cường giả nhất phẩm đuổi tới, đánh ngươi trọng thương. Từ Nhược Mai phẫn nộ, bước vào cảnh giới nhất phẩm, dùng kiếm chém chết tên nhất phẩm kia.]
[Thương thế của ngươi quá nặng, đã không còn sức hồi phục. Từ Nhược Mai vẫn mang theo ngươi, trở về Kiếm cung, cầu xin sư tôn của nàng cứu ngươi một mạng, nhưng bị từ chối. Ngày tiếp theo, ngươi trọng thương mà chết, hưởng thọ bốn mươi tuổi.]
Cố Dương xem xong mô phỏng khi còn sống lần này, có chút mông lung.
Nhìn tình cảnh này, dĩ nhiên tình cảm của Từ Nhược Mai đối với hắn là thật.
Quả nhiên, không có được chính là tốt nhất.
Lúc này đây, hắn không đi cùng nàng thì nàng vẫn luôn nhớ mãi không quên, lúc đến bốn mươi tuổi còn liều mạng đến cứu hắn.
Cố Dương rất tò mò lần mô phỏng kế tiếp, Từ Nhược Mai có bởi vì cái chết của hắn mà đoạn tuyệt với sư môn hay không.
Đáng tiếc, mỗi lần mô phỏng đều dừng lại ở cái chết của hắn, không nhìn thấy phát triển sau đó.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]
[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]
Này còn phải nghĩ sao, đương nhiên là chọn một.
Ngay sau đó, Cố Dương cảm thấy một ngọn lửa trong cơ thể bốc lên, đó là một thứ còn đáng sợ hơn cả chân khí xích dương, nhưng sức mạnh uy áp vô song lại không tạo thành bất cứ tổn hại nào đối với cơ thể hắn.
Tiếc là, đạo chân khí này quá yếu.
Ở trong mô phỏng, hắn vừa tiến hành niết bàn lần thứ hai, trở về tu vi cửu phẩm.