Chương 71: Đừng
“Đây là…”
Từ Nhược Mai đang vận công điều tức trong phòng thì đột nhiên hoảng sợ, nàng cảm giác được một cỗ đao ý quen thuộc lớn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với trước kia.
Chính là đao ý đã chém nát tâm cảnh “Hồng Trần Kiếm Pháp”của nàng cách đây không lâu.
Hiện giờ, đao ý này mang theo sát khí nồng đậm đến cực hạn, kiên quyết thẳng tiến không lùi.
“Không ổn!”
Trong lòng Từ Nhược Mai chấn động, tất nhiên là hắn đã gặp phải địch nhân vô cùng đáng sợ, bị ép đến tuyệt cảnh, nên mới có thể bộc phát ra đao ý như vậy.
Ngay sau đó, nàng cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ vô cùng bức bách ập đến.
Nhị phẩm!
Đôi đồng tử nàng hơi co rụt lại, bỗng nhiên bay lên, cầm lấy bảo kiếm bên cạnh, muốn phá vỡ cửa sổ.
Đột nhiên, một lực đạo mạnh mẽ vọt tới, không ngừng ép nàng lui trở về.
Giọng nói của một nữ tử vang lên, “Từ cô nương, xin hãy ở lại trong phòng.”
Tam phẩm!
Chân khí trong cơ thể Từ Nhược Mai sôi trào, phán đoán ra thực lực của người ngoài cửa, ánh mắt nàng lạnh lẽo: “Lâm gia?”
Ở Bình quận thành, có thể phái một cường giả nhị phẩm chặn giết Cố Dương, lại phái thêm một người tam phẩm đến chặn đường nàng thì chỉ có Phương gia và Lâm gia.
Nhưng hiện tại quan hệ giữa Phương gia và Cố Dương là quan hệ hợp tác, tuyệt đối sẽ không trở mặt vào lúc này.
Vậy nên chỉ có thể là Lâm gia.
Người ngoài cửa nói: “Khâu Ngọc Hổ của Long Hổ bang, bái kiến Từ cô nương.”
Trong Long Hổ bang của Lâm Tử Thịnh có một long một hổ, đều là tam phẩm, người tên Khâu Ngọc Hổ này chính là con hổ cái nổi danh trong Bình quận thành.
Lúc này, Từ Nhược Mai lại cảm nhận được có hai cường giả nhị phẩm tới, khí tức mạnh mẽ kia không hề thua kém cường giả nhị phẩm trước.
Lâm gia mạnh tay thật, không ngờ lại có thể phái ra ba cường giả nhị phẩm đến đối phó Cố Dương.
Cố Dương chỉ có tam phẩm, nên ứng phó như thế nào?
Lòng Từ Nhược Mai nóng như lửa đốt, bảo kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, quát: “Cút đi.”
Nhân kiếm hợp nhất, đâm về phía người ngoài cửa sổ, thức thứ nhất của Hồng Trần Kiếm Pháp xuất ra, cuồn cuộn hồng trần!
Lập tức, một đường kiếm ý dày đặc tập trung vào người ngoài cửa.
Khâu Ngọc Hổ cảm thấy cảnh tượng bốn phía thay đổi, người trước mắt biến thành Lâm Tử Thịnh, từng tia nhu tình trong lòng trỗi dậy, làm sao còn chút ý chí chiến đấu nào.
Không đúng!
Dù sao nàng cũng là cường giả tam phẩm, rất nhanh đã phản ứng lại, nhưng đáng tiếc đã muộn, không còn thấy bóng dáng Từ Nhược Mai đâu.
Trong lòng nàng hoảng sợ, đây là kiếm pháp gì?
Nếu lúc nàng thất thần vừa rồi, đối phương đâm một kiếm tới thì nàng căn bản không có cách nào tránh né, chỉ có thể chết ngay tại chỗ.
Kiếm pháp của Kiếm cung này thật sự quá tà môn, lại có thể làm cho nàng bất tri bất giác mắc lừa.
...
Từ Nhược Mai cũng không muốn giết Khâu Ngọc Hổ, chỉ là nàng vừa mới lĩnh ngộ ra kiếm ý cuồn cuộn hồng trần, nên không có cách nào thu phát tự nhiên được.
Trong lòng nàng nghĩ tới an nguy của Cố Dương, vì thế cũng không muốn dây dưa lâu.
Từ Nhược Mai nhảy lên mấy cái đã đi ra đến sân bên ngoài, nàng nhìn thấy bốn người đang đối đầu giữa sân là Cố Dương và ba cường giả nhị phẩm.
Bên cạnh đó còn có hai võ giả đứng giữa hai bên giống như hai pho tượng điêu khắc cứng đờ ở đó.
Còn có vài người đang xem cuộc chiến từ trên nóc nhà phía đối diện.
Cảnh tượng này có chút ngoài dự tính của Từ Nhược Mai.
Chân nguyên của ba cường giả nhị phẩm kia đã vận chuyển đến cực hạn, dáng vẻ như lâm phải đại địch, rõ ràng là đã chuẩn bị ra tay thật tốt, nhưng lại chậm chạp không động thủ.
Nàng chưa suy nghĩ cẩn thận đã không chút do dự đi về phía Cố Dương.
Từ Nhược Mai tuyệt đối không thể để Cố Dương chết ở đây.
Nàng còn nợ hắn hai lần.
“Đừng!”
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai vang lên, sau đó có một bóng dáng quỷ mị xuất hiện, chính là vị kiếm nô vẫn luôn canh giữ ở gần đó.
Trong số những người ở đây, chỉ có tam phẩm trở lên mới biết được có bao nhiêu hung hiểm trong đó.
Ở trong mắt người bên ngoài chính là ba người này đang đối đầu, nhưng kì thực là đang tiến hành đọ sức ý chí võ đạo.
Chỉ có tam phẩm Cố Dương, lấy sức một mình đấu với ba nhị phẩm, mà không hề rơi vào thế hạ phong. Điều này đã đủ để để người ta cảm thấy kinh ngạc.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không tin thiên hạ lại có chuyện như vậy.
Từ trước đến nay, Kiếm cung và mộ đao của Vũ gia, lần lượt là Kiếm Đạo Thánh Địa và Đao Đạo Thánh Địa, hai bên tranh đấu trong âm thầm.
Đương nhiên là hắn nhìn ra được, Cố Dương dùng kiểu Tàng Đao, nuôi dưỡng đao ý vượt xa thực lực bản thân.
Nhưng mà tiểu tử này mới mấy tuổi chứ? Làm sao có thể nuôi dưỡng ra đao ý đáng sợ như vậy?
Trong lúc hắn đang khiếp sợ thì nhìn thấy Từ Nhược Mai xông vào khu vực giao tranh của bốn người, sự kinh động này không phải chuyện đùa.
Hành động này của nàng chắc chắn sẽ phá vỡ thế cân bằng giữa bốn người, kích nổ cái thùng thuốc súng này, cho dù là hắn cũng không chịu nổi uy lực trong đó.
...
“Tàng Đao thức!”
Trên nóc nhà gần đó, khi Ô lão chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra, người Cố Dương trước mắt này đúng là Cố Dương mà hắn đã từng gặp.
Người này cũng đúng là tu vi tam phẩm.
Tất nhiên, điều này không còn quan trọng nữa.
Cảnh tượng trước mắt càng làm cho người ta khiếp sợ hơn, Cố Dương chỉ có tam phẩm, nhưng lại dùng sức của một mình mình áp chế ba nhị phẩm như lâm phải đại địch, không dám nhúc nhích.
Ba cường giả nhị phẩm này đều là những người có tiếng tăm.
Mạc Vũ, Lâm gia cung phụng, thiên phú trác tuyệt, vốn có hy vọng đạt nhất phẩm, nhưng đáng tiếc là xuất thân quá kém, chỉ có thể khuất thân vào Lâm gia.
Sở Tích Nguyệt, đứng đầu Tiềm Long bảng, từ khi xuất đạo tới nay, mấy chục trận chiến lớn nhỏ cũng chưa từng phải nếm qua thất bại.
Ô Hành Vân, đứng thứ hai Tiềm Long bảng, con thứ của Tĩnh Hải Vương, xuất thân võ viện, được ca ngợi là đệ tử thiên phú cao thứ hai trong võ viện từ trước đến nay.
Ba người này, nhị phẩm tầm thường đều không phải là đối thủ của bọn họ, bây giờ lại cùng bị một tam phẩm áp chế.
Lâm Tử Thụy bên cạnh tu vi quá thấp, nên không nhìn ra được môn đạo trong đó, hắn cảm thấy cảnh tượng này cổ quái không nói nên lời: “Ô tiền bối, vì sao Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân lại muốn giúp Cố Dương?”
Hắn quả thật không nghĩ ra, vì sao Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân lại có dáng vẻ như muốn động thủ.
Theo hắn thấy thì hai người này muốn đối phó Mạc cung phụng. Rất tự nhiên cho rằng là bọn họ muốn cứu Cố Dương.
Ô lão nói, “Bọn họ cũng là thân bất do kỷ…”
Hiển nhiên, sau khi hai người này tiến vào viện thì cũng đã bị Cố Dương xem như địch nhân nên cùng lúc tập trung vào hai người này khiến bọn họ bị buộc phải chiến đấu.
Về phần vì sao Cố Dương lại chậm chạp không động thủ.
Trong lòng Ô lão mơ hồ có một suy đoán là hắn muốn đồng thời giết chết ba người này ngay tại chỗ, chẳng qua Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân đứng quá xa, hắn không chắc chắn nắm chắc nên mới hình thành giằng co như vậy.
Một tam phẩm, vậy mà lại muốn đồng thời giết chết ba nhị phẩm, Ô lão cảm thấy ý nghĩ này quá điên cuồng.
Nhưng đó là suy đoán hợp lý nhất.
Nếu không phải như thế, không còn cách nào khác để giải thích vì sao Cố Dương lại chậm chạp không động thủ.
Hắn muốn gây áp lực cho đối phương, chờ bọn họ không chịu nổi nữa, phải chủ động ra tay. Lúc đó hắn mới tìm kiếm được cơ hội tốt nhất.
Ô lão đang nói thì giữa sân lại xuất hiện biến số, Từ Nhược Mai đi ra xông vào trong sân hình thành biến số giữa hai ý chí võ đạo đang đối đầu.
Lúc này, thế cân bằng lập tức bị phá vỡ.
Đột nhiên xảy ra biến hóa kinh ngạc.
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì, còn lại chỉ có một ánh đao quét qua.
Một đao kia đã ra khỏi vỏ.Chương 72: Diệt trừ hậu hoạn
Sở Tích Nguyệt chẳng thể nào nghĩ rằng chỉ trong một phút bốc đồng lại khiến mình gặp phải nguy cơ như vậy.
Trên đường đi, nàng nghe nói rằng Cố Dương, người mới xếp thứ bảy trong Tiềm Long bảng, đang ở Bình quận thành, thế là chỉ một chốc hứng lên bèn qua đó để diện kiến kẻ mạnh vừa mới trèo lên hàng ngũ thứ bảy của Tiềm Long bảng này.
Bởi vì ngay cả nàng và Ô Hành Vân khi lần đầu tiên được xếp vào Tiềm Long bảng cũng là bắt đầu ở thứ mười mấy hơn.
Ô Hành Vân còn từng bước leo lên.
Nàng là đánh từng cái từng cái một mới leo lên được.
Kiểu người mới lần đầu tiên được vào bảng đã trực tiếp nhảy dù ngay vào vị trí thứ bảy như Cố Dương là chuyện xưa nay chưa từng có.
Vừa rồi khi ở trong xe ngựa, nàng cảm nhận được khí tức của một cường giả nhị phẩm, vì tò mò nên nàng đã rời khỏi xe ngựa, chạy qua xem sao.
Ai ngờ, vừa bước chân vào sân, đã bị một đạo đao ý khóa chặt lấy.
Đao ý đó tuy ẩn ngầm không phát ra, nhưng lại mang đến một áp lực chưa từng có cho nàng.
Trực giác mách bảo nàng rằng đạo đao ý này cực kỳ nguy hiểm.
Điều khiến nàng càng không thể tin được chính là nguồn gốc của đạo đao ý này lại là từ một nam tử trẻ tuổi.
Nếu nàng đoán không lầm, người này chắc là chủ nhân ở đây, Cố Dương.
Không phải hắn là tam phẩm sao?
Tại sao đao ý của hắn dường như còn đáng sợ hơn cả cường giả nhất phẩm vậy?
Sở Tích Nguyệt có kinh nghiệm thực chiến vô cùng dày dặn, tuy ngạc nhiên nhưng không hoảng sợ, nàng vẫn đứng tại chỗ, đẩy chân nguyên của mình lên đến cực điểm, thủ vững tư thế để đối phó với đòn tấn công có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Ô Hành Vân ở phía sau nàng cũng ứng phó như thế.
Cứ như vậy, bởi vì sự xuất hiện của hai người họ, cuộc chiến vốn chỉ cần khơi mào một chút là sẽ nổ ra lại đột nhiên rơi vào một thế cân bằng kỳ lạ.
...
“Thật đáng tiếc!”
Cố Dương ấn tay vào chuôi đao, cố gắng hết sức để kiềm chế ý muốn rút đao, chờ đợi thời cơ tốt nhất, cho đến khi Từ Nhược Mai xuất hiện và đi về phía này.
Trong lòng hắn âm thầm thở dài, không còn do dự nữa, rút đao ra.
Đao ý được dưỡng trong hai mươi tám năm, cuối cùng đã nở rộ trên thế giới này.
Trong một khoảnh khắc, như thể tình hình đã vì vậy mà biến động.
Đao ý đáng sợ dường như nuốt chửng tất cả ánh sáng, tầm nhìn của tất cả mọi người có mặt đều chìm trong bóng tối, tất cả những gì có thể nhìn thấy chỉ có duy nhất ánh sáng của thanh đao.
...
“Vũ Nhi, ngươi có tài như vậy, xem ra Mạc gia của ta đại hưng thì đều phải nhờ vào ngươi...”
“Vũ Nhi, công pháp gia truyền của Mạc gia thì cùng lắm chỉ có thể tu luyện đến tứ phẩm mà thôi...”
“Vũ Nhi, ngươi thực sự muốn bước vào Lâm gia sao? Vậy thì có khác gì với việc gả qua đó đâu? Nếu ngươi dám đi thì cứ coi như ta không có nhi tử như ngươi!”
“Vũ Nhi, nếu như không phải ngươi sinh ra ở Mạc gia thì ngươi đã không phải chịu nhiều đau thương như vậy...”
...
Trong phút chốc, ý thức của Mạc Vũ trở nên rời rạc, cảnh tượng cuối cùng bị đóng băng ngay tại khoảnh khắc trước khi phụ thân hắn qua đời, phụ thân hắn nắm lấy tay hắn và nói trong nước mắt.
Ngay lập tức hắn đã chìm vào một vùng tối đen vĩnh hằng.
Cho đến khi chết, thanh kiếm trong tay hắn vẫn chưa thể rút ra.
...
Những người ở xa hơn một chút như Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, cả hai đều “phụt”một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Ngoài ra, những người khác có mặt ở đó cũng đều gục xuống.
Những người duy nhất vẫn còn giữ được sự tỉnh táo chính là kiếm nô đến giải cứu Từ Nhược Mai và hai cường giả tam phẩm Ô Lão và Tào Húc đang theo dõi trận chiến từ xa mà thôi.
Những người còn lại đều đã ngất xỉu.
Sức mạnh của nhát đao này không ngờ lại đến mức đó.
Một nhị phẩm bị chém chết ngay tại chỗ, hai cường giả nhị phẩm cũng bị thương nặng, những võ giả xung quanh cũng bị ảnh hưởng và bị thương ở các mức độ khác nhau.
...
Cố Dương sau khi chém ra một đao đó, cả người như bị rút cạn sức lực.
Một đao này với hắn mà nói thì tiêu hao quá lớn, sức lực của hắn gần như tiêu hao hết, mà hắn gần như không thể cầm chắc được thanh đao trong tay.
Hắn lúc này thậm chí đến việc tiến lên để chém thêm một đao nữa cũng không thể làm được.
Đôi mắt của hắn quét qua khuôn mặt của tên kiếm nô.
Mí mắt tên kiếm nô khẽ giật, chắp tay với hắn rồi quay người rời đi.
Một đòn đao như kinh thiên động địa đó.
Là đã xứng với một lễ này của hắn.
Hắn biết mình chắc chắn là không tiếp nổi nhát đao này, nếu trực tiếp đối mặt với nhát đao này, hắn nhất định sẽ chết.
Người trong giang hồ chỉ nói chuyện bằng thực lực.
Một đao này của Cố Dương đã giành được sự tôn trọng của hắn.
Còn về hai vị còn lại vẫn tỉnh táo kia đều đã mang theo đôi chút ngẩn ngơ.
Uy lực của nhát đao này đã vượt qua giới hạn trong trí tưởng tượng của họ.
Một cường giả tam phẩm lại có thể xuất đao một đòn tấn công ba cường giả nhị phẩm.
Cảnh tượng này quá mức chấn động, nếu không phải tận mắt chứng kiến, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Từ xưa đến nay, những người có thể chiến đấu vượt cấp, một tam phẩm tấn công nhị phẩm đều là những chuyện chỉ có trong truyền thuyết.
Nói đến người trước lập được kỳ tích nghịch thiên như vậy thì phải truy ngược lại vào khoảng thời gian bốn trăm năm trước, người đó tung hoành ngang dọc không ai địch lại, chỉ với sức mạnh của một mình hắn đã có thể tạo ra danh gia vọng tộc thứ mười – Tần Vũ.
Hôm nay Cố Dương lấy một địch ba, lại đã có thể giết chết một nhị phẩm và đả thương nặng hai cường giả nhị phẩm còn lại chỉ bằng một nhát đao, đây thực sự giống như một câu chuyện thần thoại.
Vào lúc này, Ô lão và Tào Húc nhìn nam tử đang đứng tại đó, trong lòng bất giác nghĩ ngợi, lẽ nào Đại Chu lại sắp có một Tần Ngũ thứ hai rồi sao?
Đột nhiên, một bóng dáng như ma quái xuất hiện. Nàng chính là lão bà đi theo Tiết Nga, vừa rồi náo động lớn như vậy, nàng bị kinh động nên hoảng hốt chạy tới ngay lập tức.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng hơi nghi hoặc, nhưng trong nháy mắt ánh mắt chợt dừng lại. Nàng nhìn chằm chằm vào thi thể Mạc Vũ, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn.
Đó là Mạc Vũ được cung phụng của Lâm gia?
Hắn đã chết rồi sao?
Là ai đã giết hắn?
Nỗi bàng hoàng trong lòng nàng không sao tả xiết.
Vài năm trước, Mạc Vũ đã từng đến Bình quận thành, đến Phương gia để tìm nàng và một cường giả nhị phẩm khác.
Cuối cùng, cả hai người đều chết thảm dưới thanh kiếm của Mạc Vũ. Cũng kể từ đó, Phương gia giống như bị gãy xương sống, hoàn toàn không dám làm trái lời Lâm gia nữa.
Lâm gia tùy ý cử đi một tên cung phụng cũng đủ để san bằng Phương gia, vậy bọn họ làm sao có dũng khí nói không được?
Bây giờ, người khiến Lâm gia phải cung phụng hùng mạnh đến thế, ấy vậy mà lại bỏ mạng ở đây.
Rốt cuộc là ai đã giết hắn?
Ánh mắt lão bà nhìn vào Cố Dương, người duy nhất còn đang đứng tại đó, trong lòng nảy ra một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, lẽ nào là hắn sao?
...
Cố Dương sững người khi nhìn thấy lão bà xuất hiện, tình trạng lúc này của hắn vô cùng tệ, không còn một chút sức lực tự vệ nào cả.
Hắn thật sự không ngờ rằng lượng tiêu hao của một đòn xuất đao đó lại lớn như vậy, hơn nữa việc khôi phục lại chậm đến mức này.
Hắn bật hệ thống lên mà không chút do dự, trước mặt hắn xuất hiện một lời nhắc nhở:
[Mô phỏng đã kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi tuổi.]
[Ba, nhân sinh trí tuệ năm bốn mươi tuổi.]
Trước khi ra trận, Cố Dương đã chuẩn bị và thực hiện mô phỏng từ trước, nhưng vẫn giữ phần thưởng lại, không hề lấy đi, điều hắn chờ đợi chính là giây phút này.
“Ta chọn cái đầu tiên.”
Ngay lập tức, một luồng chân nguyên trào ra từ không khí loãng trong thể hắn, năng lượng vừa nãy bị tiêu hao chỉ trong chốc lát đã được khôi phục lại trạng thái tốt nhất.
“Quả nhiên được việc.”
Cố Dương thầm an tâm.
Trước đó hắn đã đoán được rằng sau khi nhận được phần thưởng, trạng thái hiện tại sẽ được trạng thái mới đè lên. Bất kể công lực bị tiêu hao nghiêm trọng như thế nào, nó đều có thể ngay lập tức trở lại trạng thái ban đầu.
Bây giờ, hắn cũng đã xác nhận rằng cách này là khả thi.
Hoàn toàn có thể được coi là một con át chủ bài.
Điều đầu tiên mà Cố Dương làm sau khi hồi phục là tiến về phía hai cường giả nhị phẩm đang bị thương nặng kia, một đao chém xuống, diệt trừ hậu hoạn.