Chương 84: Liễu Triết
[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã tới cảnh giới nhị phẩm, leo lên hạng nhất Tiềm Long bảng, danh chấn thiên hạ.]
[Ngươi đến Giang châu thành lấy kho báu ảnh đạo, phát hiện không thấy bóng dáng đám người Tô Thanh Chỉ. Đoán chừng chắc do Liễu gia gây nên, nên tiến đến Bình quận thành, mời Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân hỗ trợ.]
[Ba người các ngươi liên thủ, giải cứu đám người Tô Thanh Chỉ ra.]
[Về sau, ngươi và Sở Tích Nguyệt kết bạn đồng hành, mấy ngày tiếp theo, cường giả nhất phẩm Lâm gia đã tìm đến, bị Sở Tích Nguyệt đuổi đi.]
[Sau khi vết thương của Sở Tích Nguyệt khỏi rồi, nàng khiêu chiến ngươi, chưa tới mười chiêu, đã bại dưới đao của ngươi. Về sau, các ngươi luận bàn mấy lần, nàng đều bại dưới tay ngươi.]
[Một năm sau, nàng từ biệt ngươi, tiêu sái rời đi.]
[Ô Hành Vân mời ngươi đến Thần Đô, ngươi đã đáp ứng. Nhờ hắn giới thiệu, ngươi thành công gia nhập Võ viện, trở thành một giáo thụ.]
[Năm năm sau, viện trưởng Võ viện bị cuốn vào triều đình phân tranh, vì vậy bị bắt vào ngục, mấy giáo thụ cũng bị dính dáng đến, ngươi cũng nằm trong danh sách bị bắt.]
[Ngươi không muốn bó tay chịu trói, đành dẫn theo Tô Thanh Chỉ rời khỏi Thần Đô. Thống lĩnh nội vệ Thích Liên Thành đuổi tới, ngươi bị ép ứng chiến, sau năm mươi chiêu bị thua bởi tay hắn. Thích Liên Thành sinh lòng tiếc tài, không giết ngươi, mà cho hai ngươi lựa chọn, hoặc chết, hoặc gia nhập nội vệ.]
[Ngươi đã trở thành một thành viên nội vệ, danh hiệu Phượng Hoàng. Ngươi được hoàng hậu đương triều tiếp kiến, nhận một nhiệm vụ, đổi tên đổi họ, tiến vào Văn viện ẩn náu, Tô Thanh Chỉ làm con tin, bị giam trong cung.]
[Dưới bàn tay kỳ diệu của một vị ngự y, ngươi làm phẫu thuật chỉnh hình, thay hình đổi dạng. Ở nơi bí ẩn nào đó, được một vị Đao Thánh chỉ điểm, khổ tu một năm, ngươi lĩnh ngộ ba chiêu “Diệt Thần Cửu Thức” khác. Đao pháp tiến bộ nhanh.]
[Về sau, ngươi tiến vào Văn viện, ngụy trang thành một đao khách từ biển xa trở về, thuận lợi gia nhập Văn viện.]
[Ngươi dựa vào thực lực vô cùng cao minh, thời gian một năm đã trở thành nhân vật phong vân trong Văn viện.]
[Ngày nào đó, cuối cùng ngươi nhận được một nhiệm vụ, đánh bại thủ tịch Văn viện Diệp Lăng Ba, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này sẽ thả ngươi và Tô Thanh Chỉ rời đi.]
[Rất nhanh, cơ hội đã xuất hiện, ngươi không chút do dự ra tay. Sau mấy chiêu, ngươi ý thức được thực lực của đối phương ở trên ngươi. Nhưng mà, đối phương từng kiếm đoạt mệnh, không để cho ngươi cơ hội thở dốc, ngươi đã đâm lao phải theo lao, trong lúc nguy cấp, ngươi tung Sát Thân thức, bộc phát ra một đao mạnh nhất từ lúc chào đời cho đến nay, đánh trọng thương nàng. Ngươi chết, hưởng thọ ba mươi tuổi.]
Cố Dương xem hết cả đời này, đau lòng không thôi.
Bỏ ra mười vạn lượng, vậy mà chỉ sống được đến ba mươi tuổi.
Thật ra dùng thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể dẫn theo Tô Thanh Chỉ cùng với Lăng Linh trốn đi, ít nhất có thể sống đến bốn mươi tuổi.
Nhưng mà hắn cân nhắc rồi, cảm thấy ở Võ viện thì có thể học được càng nhiều thứ hơn.
Một người xa rời thực tế, thành tựu có hạn. Kho võ học uyên bác ở Võ viện, càng có ích cho hắn hơn.
Khỏi phải nói tới lần này còn có niềm vui ngoài ý muốn, được một vị Đao Thánh chỉ điểm, thời gian chừng một năm đã lĩnh ngộ ba chiêu “Diệt Thần Cửu Thức”.
Sau đó, hắn còn ở lại trong Văn viện - một trong sáu môn phái lớn một năm.
Cũng không tính là đặc biệt thua lỗ.
Cố Dương tự an ủi mình như vậy.
Về phần đệ tử thủ tịch Văn viện Diệp Lăng Ba kia, xếp hạng ba trên Thiên Kiêu bảng, vả lại còn là cường giả nhỏ tuổi nhất trong chín vị thiên kiêu đương đại, hiện giờ chỉ có mười sáu tuổi.
Đồng thời nàng còn xếp hạng ba trên Hồng Nhan bảng, danh hiệu Tiên Tử Hạ Phàm.
Theo như Từ Nhược Mai nói, nghe đồn rất có thể nàng là nữ tiên Thượng Cổ chuyển thế, có phong thái Thiên Nhân.
Cũng không trách được vị hoàng hậu kia muốn mượn tay hắn tới diệt trừ tiên tử thiên kiêu tuyệt thế hạ phàm này.
Sau khi tu vi của Cố Dương đến nhị phẩm, hắn đã có tư cách cuốn vào trong đấu tranh cấp cao này. Đáng tiếc, trong mắt những nhân vật lớn kia, hắn vẫn chỉ là một quân tốt nho nhỏ mà thôi.
[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]
[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi tuổi.]
[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi tuổi.]
[Ba, nhân sinh trí tuệ năm ba mươi tuổi.]
“Ta chọn hai.”
Cố Dương vừa dứt lời, trong đầu đã hiện lên đủ loại tâm đắc và nhận thức trên phương diện võ đạo, khiến hắn đắm chìm vào trong đó, không thể tự kiềm chế.
…
Cố Dương bỏ ra thời gian nửa ngày. Cuối cùng, hắn thở phào một hơi, trong mắt lộ vẻ vui sướng.
Cảm giác thực lực lập tức tăng lên một bậc thật tốt.
Thu hoạch lớn nhất chắc chắn là được vị Đao Thánh kia chỉ điểm.
Có thể được xưng là thánh thì chắc chắn là cường giả Thần Thông cảnh, thời gian một năm kia giúp đao pháp của hắn nâng cao một bước, lĩnh ngộ ra ba chiêu trong “Diệt Thần Cửu Thức”.
“Giờ là lúc đi cứu người.”
Cố Dương đứng lên, cầm Phượng Vũ đao trong tay, đứng dậy rời đi.
…
Cách đó mấy trăm dặm, hai chiếc xe ngựa lắc lư chạy nhanh trên đường lớn, trước sau xe ngựa còn có bảy tám tên kỵ sĩ vây quanh.
Ven đường, người có ánh mắt vừa nhìn đã có thể nhận ra, đây là đoàn xe của Liễu gia Ba quận.
Liễu gia Ba quận vốn chỉ là một nhà có tiếng trong quận, nhưng kể từ sau khi ra một thiên kiêu Liễu Triết, thanh thế càng lúc càng thịnh, có xu thế theo kịp Lâm gia.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm gia với tư cách bá chủ Giang châu, đã không bức bách được Liễu gia nữa.
Đợi đến khi Liễu Triết trưởng thành, Giang châu có còn họ Lâm không thì rất khó nói.
Đương nhiên, Lâm gia cũng không phải kiểu ngồi không, chủ gia chính là một trong chín danh gia vọng tộc thiên hạ, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.
Từ mức độ xa hoa của hai chiếc xe ngựa này, tất nhiên người ngồi trên xe là nhân vật quan trọng của Liễu gia.
Bọn họ đoán không sai, người ngồi trên một trong hai chiếc xe ngựa chính là thiên kiêu trong truyền thuyết của Liễu gia kia - Liễu Triết.
Liễu Triết có khuôn mặt như quan ngọc, khí chất bất phàm, khoác lên mình cẩm y ngọc bào, giống như quý công tử.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, thần sắc hơi khó chịu nói: “Thúc phụ quá hồ đồ!”
Ngồi ở đối diện hắn là một lão giả, nghe vậy cúi đầu, không dám tiếp lời.
Thúc phụ trong miệng Liễu Triết chính là gia chủ Liễu gia.
Mà lão giả lại là đại quản gia Liễu gia, đương nhiên không dám nghị luận gia chủ.
“Có rất nhiều biện pháp để Tô Thanh Chỉ cam tâm tình nguyện đi hầu hạ ngũ hoàng tử, thế nhưng thúc phụ lại đi chọn cách làm ngu xuẩn nhất, cuối cùng náo loạn đến mức như vậy.”
Liễu Triết hơi bất mãn với chuyện này.
Trước đây, hắn vẫn luôn ở Đông Hải luyện võ với môn hạ của sư phụ, cho đến tháng trước mới được cho phép có thể ra ngoài du ngoạn.
Nơi dừng chân đầu tiên của hắn chính là quay về Liễu gia.
Về đến nhà, hắn mới nghe nói đến chuyện của Tô Thanh Chỉ.
Trong cái nhìn của hắn, ép không được, thì giết cả nhà Tô Thanh Chỉ, quả thật ngu không ai bằng.
Thật sự cho rằng trên thế giới này tưởng thực lực nhà mình mạnh, có bối cảnh, thì có thể tùy ý làm bậy sao?
Trên đời luôn có nhân vật mạnh hơn ngươi, có bối cảnh hơn ngươi.
Chút đạo lý ấy cũng không hiểu, còn định vọng tưởng khiêu chiến Lâm gia? Ngại bị chết không đủ nhanh hả?
Liễu Triết nói: “Bây giờ, Tô Thanh Chỉ đi chung với Cố Dương hạng bảy Tiềm Long bảng. Người này lai lịch thần bí, vừa lên bảng đã leo thẳng lên vị trí thứ bảy, tuyệt đối không đơn giản. Kế duy nhất bây giờ, chỉ có thể dùng Tô Thanh Chỉ làm mồi nhử, dụ dỗ hắn tới, giết chết, chấm dứt hậu hoạn.”
“Sau khi loại bỏ người này, tiễn Từ Nhược Mai lên đường, sau đó giết luôn cả Tô Thanh Chỉ.”
Giọng điệu Liễu Triết rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Vị quản gia kia mấp máy môi, vừa định nói gì, bị ánh mắt của Liễu Triết khiến cho run rẩy, toàn thân lập tức phát lạnh, không nói được gì nữa.Chương 85: Liệu có dễ dàng?
Cuối cùng vị đại quản gia Liễu gia kia vẫn không nhịn được mà hỏi một vấn đề: “Thiếu gia, Cố Dương kia không rõ lai lịch, nếu sau lưng cũng có cường giả Thần Thông cảnh...”
Liễu Triết lạnh lùng nói: “Vậy thì càng phải giết. Đã kết thù rồi thì tuyệt đối không thể để yên, phải dùng thủ đoạn ác độc để diệt trừ. Nếu thế lực sau lưng hắn muốn trả thù thì tự khắc sẽ có sư tôn ta trợ giúp.”
“Nếu không chờ sau khi người này thành nhị phẩm hay thậm chí nhất phẩm, muốn giết hắn lại càng khó hơn, mà thế lực sau lưng hắn cũng sẽ ủng hộ hắn nhiều hơn.”
Liễu Triết là học trò của Đông Hải Kiếm Thánh,đã có kinh nghiệm về việc này.
Khi hắn chưa lên tam phẩm đã thể hiện ra tư chất ưu tú, nhưng địa vị ở trong môn phái lại không cao, thậm chí ngay cả diện mạo của sư tôn cũng chưa từng thấy qua.
Dù gì thiên phú cũng chỉ là thiên phú, nếu vẫn chưa thể hiện ra thực lực thì đều không đáng nhắc tới.
Vào thời điểm đó, nếu hắn không may bị giết, sư tôn hắn chắc chắn sẽ không làm to chuyện vì hắn rồi tự mình ra tay giúp hắn báo thù.
Sau đó hắn tiến lên thế như chẻ tre, đến tam phẩm rồi đến nhị phẩm, địa vị của hắn mới như nước lên thì thuyền lên, hơn nữa còn có được sự hướng dẫn của sư tôn, trở thành đệ tử được coi trọng nhất trong môn phái.
Bây giờ, hắn đã chính thức được sư tôn lập làm truyền nhân y bát.
Dù hắn chọc phải cường giả Thần Thông cảnh, sư tôn hắn cũng sẽ thay hắn đối phó.
Chắc hẳn sư môn của Cố Dương kia cũng như thế. Nếu như bị giết khi đã tam phẩm, dù rằng thế lực sau lưng hắn tức giận, nhưng cũng phải cân nhắc xem có nên vì một đệ tử đã chết mà gây sự với Đông Hải Kiếm Thánh hay không.
Đợi đến sau này khi hắn trở thành nhị phẩm hay thậm chí nhất phẩm, có được sự coi trọng của thế lực sau lưng, muốn giết hắn sẽ không còn dễ dàng nữa.
Đúng lúc này, ngoài xe ngựa truyền tới một giọng nói mềm mại: “Tiểu sư đệ, kẻ mà ngươi chọc phải thật không đơn giản.”
“Nhị sư tỷ?”
Liễu Triết nghe được giọng nói này, vẻ mặt cung kính hơn mấy phần, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Giọng nói mềm mại kia trả lời: “Nếu không phải lão già nhắc ta để ý ngươi một chút thì ta cũng lười đi chuyến này.”
Lão già trong miệng nàng tất nhiên là sư tôn của bọn họ.
Liễu Triết không có bất kỳ phản ứng nào với cách xưng hô bất kính của nàng.
Nếu vị nhị sư tỷ này gọi sư tôn là lão già ngay trước mặt sư tôn, sư tôn cũng đồng ý.
Có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng sư tôn khá đặc biệt.
Đồng thời, thực lực của vị nhị sư tỷ này sâu không lường được, tất nhiên hắn không dám bất kính chút nào.
Hắn hỏi: “Nhị sư tỷ nghe ngóng được lai lịch của Cố Dương kia sao?”
Nhị sư tỷ chuyên môn phụ trách tình báo đối ngoại, mặc dù người của Đông Hải môn bọn họ rất ít khi rời khỏi địa bàn, nhưng vẫn phải biết động tĩnh ở bên ngoài, không thể làm kẻ điếc người mù.
“Không phải, ta nghe ngóng một chuyện khác. Ngươi hẳn là có được tình báo từ Lâm gia nên mới biết được những người này trốn ở nơi nào nhỉ.”
Giọng nói mềm mại bên ngoài vang lên: “Lâm gia không có nói cho ngươi biết mấy ngày trước hắn phái một cường giả nhị phẩm đi bắt người này?”
Liễu Triết lắc đầu nói: “Cũng không có.”
“Ngươi đoán kết quả như thế nào?”
“Xin sư tỷ cho biết.”
Giọng nói bên ngoài đứng đắn hơn một chút, nói: “Ngày đó, Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân vừa khéo cũng ở Bình quận thành. Bọn họ cùng cường giả nhị phẩm của Lâm gia kia đến địa bàn của Cố Dương. Sau đó, đao của người này khóa chặt ba người lại, sau một đao, ba cường giả nhị phẩm một chết hai thương nặng.”
Liễu Triết nghe được lời này, đồng tử co rụt lại.
Đương nhiên hắn biết đến Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân, đặc biệt là Sở Tích Nguyệt. Nàng từng khiêu chiến Trần Hằng hạng tám Thiên Kiêu bảng, nghe nói trận chiến đó bất phân thắng bại.
Thực lực của nàng tuyệt đối không kém.
Cố Dương kia chỉ có tu vi tam phẩm, chiến tích như này thì quả thật quá đáng sợ.
Nhưng việc này từ miệng nhị sư tỷ nói ra, chắc chắn không phải là giả.
Nhị sư tỷ bên ngoài nói: “Chậc, một đao đánh bại ba cường giả nhị phẩm, cho dù là ta cũng không có năng lực như vậy. Nếu như Cố Dương này còn có thể tung ra một đao như vậy, e rằng tiểu sư đệ chỉ sợ phải ngậm đắng nuốt cay.”
“Đa tạ sư tỷ đến đây nhắc nhở.”
Liễu Triết trịnh trọng nói lời cảm tạ.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Cố Dương kia đánh ra một đao uy lực đáng sợ như vậy chắn chắn phải trả ra cái giá rất lớn, nhưng cẩn thận là tốt nhất.
Ai biết người này còn có át chủ bài khác hay không?
Trong lòng Liễu Triết đã nâng mức độ nguy hiểm của người này lên cấp cao nhất.
“Một câu đa tạ là đã được rồi sao?”
“Tiểu đệ nợ nhị sư tỷ một ân tình.”
“Thế còn tạm được.”
Giọng nói bên ngoài kia vừa dứt thì không còn động tĩnh gì nữa.
...
Lúc này, bên trong một chiếc xe ngựa khác, Tô Thanh Chỉ, Từ Nhược Mai và tiểu thị nữ Tri Tinh đang ngồi trong đó, không hề bị hạn chế tự do thân thể.
Xe ngựa lắc lư, ba nữ nhân với ba sắc mặt khác nhau, hiển nhiên đều mang tâm sự riêng.
Đột nhiên, Tô Thanh Chỉ nhỏ giọng nói: “Đa tạ.”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với Từ Nhược Mai.
Cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện.
Buổi sáng hôm nay, đoàn người Liễu Triết đột nhiên xuất hiện, vốn định muốn ra tay với nàng, nếu không phải Từ Nhược Mai đứng ra, nàng và Tri Tinh đều đã chết.
Đây là ân cứu mạng, Tô Thanh Chỉ dù có chán ghét nữ nhân này cũng phải thừa nhận chuyện này.
Từ Nhược Mai lại lắc đầu, trong mắt lộ vẻ sầu lo: “Sát ý của tên Liễu Triết kia đối với ngươi quá đậm, ta cản được một lần, nhưng không cản được lần thứ hai.”
Tô Thanh Chỉ buồn bã cười một tiếng: “Sống chết có số, nếu ta thật sự phải chết dưới tay Liễu gia thì cũng không oán trách được bất kỳ ai.”
Tiểu thị nữ Tri Tinh thấy dáng vẻ này của tiểu thư nhà mình thì nắm chặt tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Cố đại ca nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”
Trong ba nữ nhân, thực lực nàng yếu nhất, nhưng lòng tin với Cố Dương lại lớn nhất.
Từ Nhược Mai muốn nói lại thôi, cuối cùng trong lòng thầm than một tiếng, không đành lòng đả kích hy vọng cuối cùng của nàng.
Thế nhân chỉ biết uy danh của Đông Hải Kiếm Thánh, nhưng không biết về Đông Hải môn của hắn, đệ tử mà hắn thu nhận ngoại trừ thiên kiêu Liễu Triết, còn có hai người đều là nhất phẩm.
Liễu Triết là truyền nhân y bát mà Đông Hải Kiếm Thánh đã lựa chọn, trước khi tới nhất phẩm, nếu ra ngoài du ngoạn thì chắc chắn sẽ sắp xếp người đi theo bảo vệ.
Dù rằng Cố Dương có thực lực nhị phẩm tuyệt đỉnh, nhưng muốn cứu các nàng liệu có dễ dàng không?
Giữa nhị phẩm và nhất phẩm có một khoảng cách khó mà vượt qua nổi.
Nhất phẩm là tuyệt đỉnh nhân gian chân chính.
Trong lòng nàng còn hy vọng rằng Cố Dương đừng tới cứu các nàng.
Chỉ là lời này không thể nói ra miệng.
Tô Thanh Chỉ không lên tiếng nữa, hai cánh tay đan vào nhau để yên một chỗ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngoài xe ngựa, Trương Tiểu Hải bị trói cả tay lẫn chân, nằm trên lưng một con ngựa, chậm rãi đi theo bên cạnh xe ngựa. Hắn cảm giác bụng mình trào ngược cồn cào, trong lòng mắng mấy lần mười tám đời tổ tông Liễu gia.
“Chờ công tử tới, ta nhất định phải trói từng người các ngươi lại, khiến các ngươi phun ra bữa cơm ăn hôm qua...”