Chương 1397. Tập Sát Dị Linh
Hàn Sâm mới vừa bay lên, đột nhiên nhìn thấy hai vòi rồng cuốn về phía hắn, có lẽ là Dị Linh kia phát hiện hắn, dùng vòi ròng muốn cuốn lấy hắn.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, tốc độ của vòi ròng cực nhanh, hắn căn bản không có cơ hội bay vào trong huyệt động, trong nháy mắt cả người đã bị quấn vào trong đó.
“Vẫn còn có những sinh vật khác, vậy thì tính là bọn mày không may, chết chung đi. ” Dị Linh ngồi trên lưng lạc đà màu trắng, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, nhìn Hàn Sâm và Bảo nhi bị vòi rồng cuốn lấy.
Tốc độ của vòi rồng nhanh đến đáng sợ, mà trong luồng gió đen đó, cũng không chỉ có một loại màu sắc, trên thực tế đó là vô số hạt cát màu đen, những đống cát đen cứng rắn vô cùng, viên bi thật nhỏ trong gió lốc này, so với lưỡi đao còn đáng sợ hơn.
Vòi rồng kia giống như một vòng cát xoáy khổng lồ, đừng nói là máu thịt con người, cho dù là sắt thép ở bên trong cũng sẽ bị mài thành bụi phấn.
Trong nháy mắt khi Hàn Sâm và Bảo nhỉ bị cuốn vào, Dị Linh đã cho rằng bọn họ chết chắc rồi, cho dù là sinh vật biến dị đồng cấp, muốn sống sót trong vòi rồng kia rồi đi ra cũng rất khó khăn.
Hàn Sâm vốn muốn bay ra khỏi vòi rồng, nhưng bốn phía vòi vồng mang theo gió xoáy, khiến cho quỹ tích bay của hắn bị ảnh hưởng, chưa thể bay ra ngoài, lại đã bị vòi rồng cuốn vào.
Cảm thụ được luồng gió như bão táp, và đống cát đen như vô số lưỡi dao sắc bén, Hàn Sâm đưa tay chộp một cái, Già Thiên Tán xuất hiện trong tay hắn, trong tích tắc khi nó bị mở ra, gió và cát đen đều bị ngăn ở bên ngoài.
Già Thiên Tán có đặc tính che đậy tất cả, bão cát đều dừng ở ngoài Già Thiên Tán, không có cách nào tiến vào phạm vi Già Thiên Tán bao phủ.
Nhưng vòi rồng kinh khủng kia cuốn quanh Già Thiên Tán, có cảm giác như muốn cuốn bay Già Thiên Tán ra ngoài, hai tay Hàn Sâm dùng toàn lực nắm chặt Già Thiên Tán, mới có thể miễn cưỡng tại ổn định thân hình trong bão cát.
“Cũng may phạm vi vòi rồng rất lớn, lực lượng đã phân tán, nếu lực lượng lại mạnh hơn một chút, chỉ sợ cả Già Thiên Tán đều sẽ bị thổi bay. ” Hàn Sâm trong thầm cảm thấy may mắn.
Uy lực của gien hạch Hoàng Kim thực sự rất lớn, vòi rồng mạnh nhất chính là gió xoáy và đống cát đen không một kẽ hở, Già Thiên Tán chặn được những hạt cát đen, chẳng khác nào là đã phế vòi rồng đi hơn một nửa, sức gió còn chưa đủ để cuốn Già Thiên Tán trong tay Hàn Sâm đi, nên cũng không có uy hiếp quá lớn.
Cầm Già Thiên Tán trong tay tiến lên trong bão cát, mục tiêu của Hàn Sâm tự nhiên là Dị Linh kia.
Dị Linh kia cũng rất khó nhìn thấy gì trong bão cát đen này, Hàn Sâm lại đang ở bên trong vòi rồng, căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, chỉ là không cảm giác thấy hơi thở Hàn Sâm, nên mới nghĩ rằng hắn đã chết.
Dị Linh nhếch miệng, dùng lực khiến hai vòi rồng này lại cuốn về đỉnh núi Phong Lăng.
Trên đỉnh núi, con thạch sùng kia ghé vào trên vách núi, móng vuốt ghim xuống trong lớp đá, lò đan trên đỉnh đầu như bông hoa nở rộ, vòi rồng tới gần nó đã biến thành rất yếu, nhưng vòi rồng vẫn cuốn qua, tuy vầng sáng kia có thể làm suy yếu lực lượng của vòi rồng kia, nhưng những hạt cát màu đen lại rơi xuống, thân thể con thạch sùng kia lại dần dần bị cát đen chôn vùi.
Con thạch sùng khế rung người, muốn lắc lắc để đống cát đen đó rớt xuống, nhưng đống cát đen đó lại như sắt thép dính trên nam châm dính chặt vào trên người của nó, nó rung lắc thế nào cũng không rũ xuống được.
Càng ngày càng nhiều cát đen rơi xuống, rất nhanh đã chôn con thạch sùng kia ở dưới, con thạch sùng gào thét, nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi đống cát kia, kêu một hồi đã bị đống cát đen chôn vùi, cuối cùng không nghe được tiếng động gì nữa.
“Hắc hắc, lại thu được một sinh vật biến dị. ” Dị Linh thấy con thạch sùng kia đã bị đống cát đen bao phủ, lập tức dừng lắc chuông gió trong tay.
Vòi rồng lập tức ngừng lại, một đống cát đen rơi xuống, khiến bốn phía núi rừng lập tức biến thành một vùng đen nhánh.
Dị Linh vẫn ngồi trên lưng lạc đà, muốn ra lệnh choh lạc đà đi lên trên ngọn núi xem xét con thạch sùng kia, nhưng lạc đà lại đột nhiên hí lên một tiếng đau đớn, hai vó nâng lên.
Dị Linh cúi đầu xem xét, chỉ thấy một nhân ảnh phá cát bay ra, lướt qua lạc đà màu trắng, người kia một tay cầm dù một tay nắm lấy một chiếc sừng thú, sừng thú đã đâm xuyên qua bụng lạc đà, hơn nữa đang nhanh chóng lôi kéo, nhanh chóng kéo rách miệng vết thương kia ra, khiến bụng lạc đà trực tiếp bị xé ra, máu tươi nội tạng cùng rơi ra.
Dị Linh lập tức bị hất bay ra ngoài, mà lạc đà ngã lăn xuống đống cát đen, máu nhuộm đỏ một vùng đống cát đen.
“Vậy mà mày lại không có chết? ” Dị Linh vừa sợ vừa giận, trong lòng cực kỳ hận Hàn Sâm.
Lạc đà có được lực lượng rất mạnh, thế mà lại bị Hàn Sâm đánh lén trực tiếp giết chết, ngay cả gien hạch của nó cũng không kịp triệu hoán ra.
Hàn Sâm vốn am hiểu ám sát, mượn đống cát đen giấu kín thân hình, đợi đến khi con lạc đà kia đi ngang qua, hắn mới đánh ra một kích trí mạng, trực tiếp giết lạc đà.
Sở dĩ lựa chọn chém giết lạc đà, mà không đem Dị Linh trở thành mục †iêu hàng đầu, đó là bởi vì Hàn Sâm đã thấy được Gien hạch của Dị Linh kia, biết rõ hắn là lực lượng gì, đã có phương pháp ứng đối.
‘Thế nhưng Hàn Sâm lại hoàn toàn không biết gì về lực lượng lạc đà, vì để tránh không gặp chuyện gì bất ngờ, cho nên lựa chọn trước tiên giết chết lạc đà.
“Săn giết sinh vật biến dị Thần Phong Minh Đà, không thu được thú hồn, Gien hạch đã bị nghiền nát, có thể ăn thịt, hấp thu có thể ngẫu nhiên tăng lên từ 0 đến 10 điểm gien biến dị.”
Hàn Sâm không có thời gian để ý tới tiếng thông báo săn giết thành công, một tay cầm Già Thiên Tán, sừng thú trong tay kia lại lần nữa đâm ra, mục tiêu lần này chính là cái Dị Linh.
Dị Linh vô cùng giận dữ, chuông gió trong tay lay động, lập tức bão cát màu đen lại bắt đầu cuốn lên, muốn biến thành vòi rồng cuốn lấy Hàn Sâm.
“Nhân loại đáng chết, cũng dám giết Thần Phong Minh Đà của tao, tao nhất định phải trấn áp mày trong cát đen vạn năm, khiến cho thi cốt của mày trọn đời bị đống cát đen quất. ” Dị Linh gào rú, chuông gió trong tay không ngưng lay động, khiến cho vòi rồng càng khủng bố, giống như một trụ trời nối cả màu đen thiên địa.
Chỉ là trụ trời màu đen này đang nhanh chóng xoay tròn, cuốn lấy tất cả trong pham vị của nó.
Dị Linh cắn răng động, hận không thể chính mắt nhìn thấy tên nhân loại trong vòi rồng bị mài thành phấn, nhưng là một giây sau Dị Linh lại mở to hai mắt nhìn.
Bên tron vòi rồng điên cuồng, Hàn Sâm miễn cưỡng phá cát bay ra, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trực tiếp bay đến trước mặt của Dị Linh, giống như vòi rồng kinh khủng kia cũng không thể làm hắn bị thương một chút nào, ở trên người hắn ngay cả một hạt hạt cát cũng không nhìn tới.
“Không có khả năng… ” Dị Linh giật mình, nhưng sừng thú trong tay Hàn Sâm đã đâm tới trước mặt của hắn.
Trên người Dị Linh bắn ra hắc quang, chuông gió trong tay vung ra, bao lại mũi nhọn sừng thú, khiến cho sừng thúkia không thể tiến lên một chút.
“Muốn giết tao, mày còn non lắm. ” Trong mắt Dị Linh Nhãn hiên lên sát ý, có chút càn rỡ kêu lên.
Vẻ mặt Hàn Sâm vẫn bất động, Già Thiên Tán trong tay nhẹ nhàng nâng lên, để nó bay lên giữa không trung, đồng thời đánh một quyền về phía Dị Linh, thân thể cũng đồng thời sượt qua người Dị Linh, ở sau lưng Dị Linh chừng hai mét chỗ, đón lấy Già Thiên Tán.
“Lần sau trước khi muốn giết người, trước tiên phải rửa mắt sáng rõ một chútt. ” Hàn Sâm cũng không quay đầu lại cuộn Già Thiên Tán lại đi lên núi Phong Lăng.
Gương mặt Dị Linh vặn vẹo, quay người muốn nhìn Hàn Sâm, lại cảm giác thân thể không thể khống chế.
“Ah I”
Hắn gào lên thê thảm, Dị Linh không thể tin được nhìn thân thể của mình rạn nứt, hóa thành hạt bụi rơi lả tả trên đất.
Hết chương 1397.