Chương 1442. Lục Đạo
“Sức chiến đấu có tăng thêm nữa chưa?” Linh Mị Nhi vừa sử dụng phương pháp mát xa kiểu Thái vừa học được từ Hàn Sâm vừa hỏi.
“Đang tăng lên, tiếp tục đi tiếp tục đi.” Hàn Sâm nằm nhoài trên đệm, thoải mái nói.
Bảo Nhi ngồi bên cạnh Hàn Sâm không nhịn được nhõng nhẽo: “Chủ nhân vĩ đại Tí Hộ Sở ơi, Bảo Nhi cũng muốn được tăng sức chiến đấu, cũng muốn mát xa.”
Linh Mị Nhi lập tức dời tay xoa bóp cho Bảo Nhi.
Hàn Sâm không được mát xa nữa nên đành ngồi dậy hoạt động gân cốt một chút. Hắn ngồi trên đệm hỏi Linh Mị Nhi: “Ngươi có biết Tí Hộ Sở của Linh Thập Tam ở đâu không?”
“Có, làm gì vậy?” Linh Mị Nhi vừa xoa bóp cho Bảo Nhi vừa hỏi.
“Quy định Ám Linh tộc các ngươi có cho phép tấn công Tí Hộ Sở của Ám Linh tộc không?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Ngươi muốn tấn công Tí Hộ Sở của Linh Thập Tam ư, không được không được, quy định của Ám Linh tộc không cho phép đánh Tí Hộ Sở của bộ tộc mình, nếu muốn Tí Hộ Sở thì chỉ được cướp đoạt từ trong tay chủng tộc khác, sẽ được xem là kiểu chiếm đánh Tí Hộ Sở chưa được khai thác.” Linh Mị Nhi lắc đầu nguầy nguậy đáp.
Với tính tình của Hàn Sâm, ngươi dám chọc tới ta thì ta chắc chắn sẽ đáp trả lại. Nhưng bây giờ có quy định của Ám Linh tộc, nếu thật sự muốn giết Linh Thập Tam thì phải âm thầm ra tay mới được.
“Để ta nghĩ kỹ biện pháp.” Hàn Sâm thầm suy tư, phải làm sao mới có thể âm thầm ra tay giải quyết triệt để tên Linh Thập Tam siêu rắc rối này.
Hắn dự định phải giúp Linh Mị Nhi thăng cấp thẳng lên cấp Bảo Thạch, xong rồi theo nàng về Tí Hộ Sở của Ám Linh xem thử quả hồ lô được sinh ra từ Thánh Đằng kia.
Chuyện này hiển nhiên cần một khoảng thời gian dài, nếu không giải quyết sạch tên tai họa ngầm Linh Thập Tam này, hắn lại thường xuyên đánh lén thì Hàn Sâm chẳng làm được gì hết mà cả ngày đều phải đề phòng hắn.
Vả lại minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhỡ mà một lần nào đó không kịp đề phòng, vậy chẳng phải toi đời rồi ư?
Hàn Sâm hỏi Linh Mị Nhi tình huống cặn kẽ của Linh Thập Tam để nghĩ cẩn thận cách đối phó với hắn.
Lúc trước Thủy Tổ Ám Linh sinh hạ tổng cộng bốn người con, nhưng đến khi bốn người này sinh đời kế tiếp thì có người giao phối được với sinh vật Thần siêu cấp, có người lại chỉ giao phối được với sinh vật Thần Huyết, cứ sinh đẻ đời sau như vậy nên có một vài nhánh đương nhiên sẽ trở nên yếu đi.
Trong bốn nhánh đời sau này thì Linh Thập Tam thuộc nhánh lão đại. Lão đại tên là Linh Nhất, đời tiếp theo sinh ra lại gọi Linh Nhị, cứ như vậy đời này truyền đời sau mãi đến Linh Thập Tam là tổng cộng có mười ba đời.
Ba nhánh Ám Linh tộc còn lại thì không sắp xếp như thế. Linh Mị Nhi là một trong những đời sau của lão tứ.
Sau một thời gian dài di truyền cách xa thế hệ như vậy, liên hệ máu mủ đã yếu đi rất nhiều. Nếu những con cháu khác nhánh kết hợp với nhau thì tỉ lệ sinh con ra bị khuyết tật cũng rất thấp, bởi vậy nên bây giờ Ám Linh tộc cho phép các đời sau khác nhánh được kết hợp.
Trong bốn nhánh lớn của Ám Linh hiện nay thì nhánh của Linh Thập rất nhiều cường giả thuộc nhánh bọn họ đều bỏ mình, bây giờ chỉ còn lại hai người Linh Thập Tam Linh Thập Nhị và cha bọn họ, hơn nữa huyết mạch cũng không quá tốt, vậy nên bây giờ họ mới vội vã muốn tăng cường huyết mạch của đời sau.
Mà Linh Thập Tam lớn hơn Linh Mị Nhi vài chục năm, nếu sinh ra cùng lúc thì thành tựu kém xa Linh Mị Nhi.
Bây giờ Linh Thập Nhị cũng vẫn đang là hạch gen Bảo Thạch, bởi vì huyết mạch không tốt nên vẫn chưa thể thăng lên hạch gen siêu cấp. Họ là nhánh duy nhất trong bốn nhánh lớn Ám Linh mà lại không có một cường giả siêu cấp nào.
“Bảo sao bọn họ lại có ý đồ với ngươi như vậy.” Hàn Sâm cảm thấy chỉ với một mình Linh Thập Tam thì e rằng hắn không dám to gan như vậy, chắc chắn Linh Thập Nhị cũng tham gia.
Nếu như muốn đối phó với Linh Thập Tam thì cũng phải suy xét đến cả Linh Thập Nhị nữa.
Tuy Linh Thập Nhị không phải siêu cấp, nhưng dù sao cũng là chủ nhân một nhánh, tài nguyên có thể sử dụng hơn rất nhiều những Ám Linh tộc bình thường, nên muốn giết hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hàn Sâm lại hỏi Linh Mị Nhi một số chuyện khác, thâm suy nghĩ xem tìm cơ hội nào đó thu dọn cha con Linh Thập Tam.
Hàn Sâm còn bất ngờ biết được một tin tức. Linh Mị Nhi nói ngay trong mười mấy dặm quanh Tí Hộ Sở Diện Cụ có một hồ sâu, trong hồ có một sinh vật Thần siêu cấp, là một sinh vật Thần siêu cấp đơn độc, không có con cũng không có bạn đời.
Linh Mị Nhi nói chuyện này với Hàn Sâm vì muốn hắn cẩn thận, không nên tới gần cái hồ sâu kia.
Sau khi Hàn Sâm nghe thì thầm ghi nhớ lại, rồi hỏi cặn kẽ con sinh vật Thần siêu cấp kia có năng lực gì.
“Âm Thực Long, có hạch gen hệ hàn, phun một hơi long tức cũng có thể làm người chết cóng, dường như có chút cơ hội rồi đây. Theo tố chất cơ thể ta, cộng thêm năng lực chống cự của Băng Cơ Ngọc Cốt với Ngọc Hàn Khí, nếu có thể tu luyện đến cấp Bảo Thạch thì may ra có cơ hội đi đọ sức.” Hàn Sâm thầm tính toán.
Không đạt được siêu cấp thì chỉ mãi là loại người thấp hèn. Không có giây phút nào là Hàn Sâm bỏ qua ý nghĩ săn giết sinh vật Thần siêu cấp trong đầu, chỉ là thực lực còn chưa đạt được mà thôi.
Hàn Sâm tìm một cái cớ trở lại Tí Hộ Sở Ly Ảnh, chủ yếu là Tí Hộ Sở Diện Cụ không mở kho hạch gen ra, hắn cảm nhận được có người khiêu chiếu hắn nên đành phải trở lại Tí Hộ Sở Ly Ảnh để ứng chiến.
“Rốt cuộc lại ai to gan như vậy, dám khiêu chiến với ta?” Chân Huyết leo lên hạch gen Thanh Đồng một khoảng thời gian dài như vậy không hề có ai dám khiêu chiến hắn. Bây giờ đột nhiên lại có người khiêu chiến khiến Hàn Sâm cực kỳ tò mò.
Đi vào kho hạch gen, người đá lập tức nói chuyện có hạch gen khiêu chiến hắn ra, phát hiện là một hạch gen tên Lục Đạo, mà cũng không hề chú thích Tí Hộ Sở, chẳng biết là từ Tí Hộ Sở nào.
Hàn Sâm thấy hơi kỳ lạ, lúc trước hắn đã xem qua bảng hạch gen Thanh Đồng, những hạng bên dưới hắn không nhớ nhưng mười hạng hạch gen đứng đầu hắn vẫn biết, trong đó không hề có cái tên Lục Đạo này.
Bây giờ hắn xem thử, vậy mà Lục Đạo đã xếp hạng thứ hai, chỉ ở dưới Chân Huyết của hắn, ngay cả Tinh Hạch của hắn cũng xếp sau Lục Đạo.
Xuất hiện tình huống này chỉ có hai khả năng, một là Lục Đạo trực tiếp kiểm tra rồi xông lên vị trí thứ hai, hoặc là hắn khiêu chiến hạch gen xếp hạng hai.
Tinh Hạch hiện giờ xếp hạng thứ năm, đứng sau Mắt Quỷ, Hàn Sâm sẽ không tiếp tục dùng Tinh Hạch khiêu chiến nữa mà Mắt Quỷ lại bị thua hai lần, vậy nên mới khiến xếp hạng Tinh Hạch bị giảm xuống.
Hàn Sâm suy nghĩ một lát, sau đó mặc áo giáp để bản thể của mình tiếp nhận khiêu chiến, không sử dụng Động Huyền Kinh để che giấu năng lực, tránh cho người khác đoán ra chủ của Tinh Hạch và Chân Huyết là cùng một người.
Sau khi tiến vào chiến trường gen, vẫn là tòa thành cổ đổ nát trong sa mạc. Một chàng trai áo xám đang đứng bên cạnh cổng tường thành cổ, trong tay cầm một thanh cổ kiếm đen nhánh còn cắm trong vỏ.
Mặc dù đưa lưng về phía Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm vừa xuất hiện trong chiến trường, chàng trai áo xám đã cảm nhận được mà quay đầu về phía hắn.
Chàng trai áo xám trông rất giống con người, nhưng là một dị linh. Nếu không phải trong mắt hắn có một con ngươi màu tím giống cánh hoa thì gần như không nhận ra được hắn là con người hay dị linh.
“Ta tên Lục Đạo, ngươi chính là chủ nhân của Chân Huyết à?” Lục Đạo nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Ta chính là Chân Huyết.” Hàn Sâm cho rằng Lục Đạo cố ý dùng tên hạch gen làm tên giả, vậy nên cũng thuận miệng dùng tên hạch gen làm tên mình chứ không nói tên thật.
Lục Đạo cũng không quan tâm, nói tiếp: “Vốn ta cho rằng có thể xông thẳng lên hạng đầu, nhưng không ngờ rằng chỉ xếp hạng năm. Lúc ta khiêu chiến vị trí thứ hai trong kho hạch gen cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt hơn người, ta rất muốn biết Chân Huyết xếp hạng thứ nhất rốt cuộc có sức mạnh gì mà lại có thể ngăn cản ta xông lên đầu bảng.”
Hết chương 1442.