Chương 1444. Thức Ăn Ngon Nhất
Đây không chỉ là sự va chạm của sức mạnh mà còn là sự cạnh tranh của ý chí. Không có bất kì khả năng mưu lợi nào.
Một người dù yếu hay mạnh cũng có thể lừa dối tất cả mọi người trên thế giới, nhưng lại không lừa được tâm của chính mình, hiện tại cân nhắc trực tiếp đến tâm hồn, nếu niềm tin của Hàn Sâm xuất hiện sự mềm yếu, như vậy không cần Lục Đạo đến giết hắn, hắn cũng sẽ tự mình nhào về phía cổ kiếm để chất.
Vẫn có một chút khác biệt giữa tâm hồn và sức mạnh tinh thần, quả thật sức mạnh tinh thần mạnh mẽ có thể làm cho niềm tin mạnh mẽ hơn, nhưng đó cũng không phải là toàn bộ sức mạnh tâm trí.
Ngay cả khi sức mạnh tinh thần bình thường, thậm chí là sức mạnh của cơ thể cũng rất bình thường đi chăng nữa thì vẫn có rất nhiều người có niềm tin và tâm trí vô cùng mạnh mẽ.
Có lẽ tâm linh mạnh mẽ cũng không thể trở thành cường giả thật sự, nhưng một cường giả thực sự về cơ bản sẽ có một tâm trí mạnh mẽ.
Cuộc tranh đấu giữa quyền và kiếm, sự va chạm của niềm tin và niềm †in, không có tia lửa kinh thiên động địa, cũng không có tùy ý tung hoành kiếm khí, nhưng nguy hiểm còn gấp bội lần.
Một cú đâm, một cú xoay người, đều là những khoảnh khắc bỏ mạng trôi qua.
Hàn Sâm đã trải qua bao nhiêu trận chiến, không biết bao nhiêu lần bồi hồi giữa sự sống và cái chết, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy đau đớn như ngày hôm nay.
Để chiến đấu với những sinh linh mạnh hơn hắn, chỉ cần cố gắng hết sức mình mà thôi.
Tuy nhiên, trận chiến này đã đẩy thể xác và tinh thần của Hàn Sâm đến cực hạn, không chỉ là thể xác, ngay cả tâm hồn cũng bị ảnh hướng đến.
Tuy nhiên ảnh hưởng này cũng cho phép Hàn Sâm bộc phát sức mạnh vượt quá giới hạn của mình, đưa ra nhiều lựa chọn và phản ứng khó có thể thực hiện ở thời điểm bình thường.
Dưới lực hấp dẫn chết người đó, Hàn Sâm luôn đảm bảo đầu óc tỉnh †áo, từ đầu đến cuối không hề mắc phải sai lầm nào, động tác của hắn không biến dạng chút nào, cũng không khuất phục trước sự mê hoặc của Lục Đạo.
Hàn Sâm chưa từng đặt cao vị trí của mình, ngay cả khi đã trở thành Bán Thần - có thể coi là sức chiến đấu hàng đầu của liên minh, nhưng hạnh phúc mà Hàn Sâm mong muốn vẫn chỉ đơn giản như vậy và chưa từng thay đổi.
“Cho dù ngươi là thần linh trên trời thì sao? Ta là một vũng bùn, đó cũng là niềm tin của riêng ta, không cần niềm tin của người khác áp đặt lên ta.” Tâm niệm Hàn Sâm kiên định như vậy, tất nhiên cảm thấy niềm tin của Lục Đạo rực rỡ xán lạn như mây trên trời, nhưng sẽ không bởi vì vậy mà muốn đi làm đám mây xinh đẹp như hắn.
“Ta chỉ muốn làm bản thân mình là đủ rồi” Hàn Sâm đã thầm cảnh giác với bản thân, củng cố niềm tin, không bị kiếm pháp và niềm tin của Lục Đạo làm lung lay.
Đột nhiên, Lục Đạo thu kiếm lui về phía sau, ngưng kiếm như vậy không tấn công nữa, đứng ở nơi đó nhìn Hàn Sâm.
“Sao lại không đấu nữa?” Hàn Sâm có hơi khó hiểu mà nhìn Lục Đạo.
Lục Đạo lắc đầu nói: “Thân pháp của ngươi quá thần bí, dường như có thể đoán được thiên mệnh, kiếm của ta không thể xuyên qua ngươi, kiếm của ta cũng không thể lay động được trái tim của ngươi, tiếp tục chiến đấu đã không còn ý nghĩa gì.”
“Ngươi muốn nhận thua?” Hàn Sâm hơi giật mình.
“Lục Đạo kiếm pháp của ta vừa rồi chỉ sử dụng đạo tâm kiếm đầu tiên, còn có năm đạo chưa dùng, làm sao có thể nhận thua được? Nhưng ngươi là kẻ thù duy nhất mà ta từng thấy kể từ khi được sinh ra, ngươi có thể đấu một trận với một đạo tâm kiếm ta mà không cần dùng hạch gen, thật sự là khó có được. Đối thủ như ngươi, trái lại ta không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.”
“Ý ngươi là sao? Cuối cùng là đấu hay không đấu?” Hàn Sâm không hiểu Lục Đạo rốt cuộc là có ý gì.
Lục Đạo thờ ơ nói: “Thức ăn ngon nhất là phải gạt mọi thứ sang một bên tận tình hưởng thụ nó, đối với ta mà nói, ngươi là món ăn ngon nhất, nhưng sức mạnh hiện tại của ngươi còn chưa đạt tới, không có cách nào để cho ta dốc hết toàn lực để tận tình chiến đấu, dù ta thắng hay thua cũng không có ý nghĩa gì, hôm nay dừng ở đây, ta sẽ chờ ngày mà ngươi có thể để ta hoàn toàn giải phóng sức mạnh của mình.”
Nói xong, Lục Đạo thu kiếm vào vỏ, chuẩn bị rời khỏi chiến trường gen. “Khoan đã.” Hàn Sâm vội vàng hét lên.
“Ngươi còn có chuyện gì nữa?” Lục Đạo một lần nữa xoay người nhìn về phía Hàn Sâm hỏi.
“Ngay cả khi ngươi không đấu, ngươi thật sự cũng có thể giành được vị trí thứ nhất, ngươi tùy tiện cho ta cái gì đó, trao đổi vị trí thứ nhất này là được. Hạch gen của ta đã trải qua chín lần cường hóa, nếu có lần nữa, ngươi chỉ cường hóa tám lần, đó không phải là ta chiếm lợi ích của ngươi sao? Ta là người không thích chiếm lợi ích của người khác nhất.” Hàn Sâm da mặt dày, vô cùng thẳng thắng nói.
Nhưng trong lòng Hàn Sâm lại không nghĩ như vậy: “Ngươi đường đường là một Đại Đế, cho dù tự hủy hạch gen rồi tái tạo lại thì trên người cũng chắc chắn sẽ có đồ tốt, tùy tiện cho ta cái gì đó, cũng sẽ mạnh hơn so với tên Mắt Quỷ kia cho.”
Lục Đạo nghe Hàn Sâm nói như vậy thì hơi ngạc nhiên, một lát sau mới nói: “Cũng tốt, vậy dùng cái này đổi lấy vị trí thứ nhất của ngươi.”
Hàn Sâm bắt lấy thứ mà Lục Đạo ném qua, nhìn kỹ, đó là một thanh kiếm gõ, kiểu dáng của thanh kiếm gỗ rất giống với thanh kiếm cổ của Lục Đạo, chỉ khác là thanh kiếm này được chạm khắc từ một loại gỗ đen mà thành, cầm trong tay khá nặng.
Mặc dù Hàn Sâm không thể nhìn ra đó là loại gỗ gì, nhưng hắn có thể nhìn ra đó không phải là hạch gen, cũng không phải là thú hồn hay gì khác, đó chỉ là một thanh kiếm gỗ được tạc từ một mảnh gõ.
“Thanh kiếm gỗ này được tạc khi ta giác ngộ ra kiếm đạo, ngươi nói gì cũng được, ta cũng chỉ có cái này.” Lục Đạo ung dung nói.
“Khụ khụ, cũng được, vậy cứ như vậy đi. Ta đi đây…” Hàn Sâm trong miệng nói rằng mình định đi, nhưng bước chân vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn Lục Đạo.
Hắn có hơi không cam lòng, vốn tưởng rằng có thể lấy được một ít bảo vật gì đó, kết quả chỉ có thể đổi lấy một thanh kiếm gỗ Lục Đạo tiện tay điêu khắc như vậy.
“Ngày sau ngươi và ta chắc chắn sẽ có một trận chiến, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, để cho ta có thể sớm ngày tận tình đánh một trận.” Lục Đạo bình thản nói.
“Được, ta nhất định sẽ cố gắng.” Hàn Sâm thuận miệng đáp một câu, miễn cưỡng chấp nhận thất bại mà rời khỏi chiến trường gen.
“Hầy, thiệt thòi lớn rồi, vị trí tốt vậy mà chỉ đổi lấy một thanh kiếm gỗ rác rưởi.” Trong lòng Hàn Sâm có hơi buồn bực, nhưng lời đã nói ra, hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà nuốt lời.
Lục Đạo leo lên vị trí đầu của hạch gen Thanh Đồng, cũng không gây ra quá nhiều chấn động, bởi vì Lục Đạo tái tạo hạch gen tự huỷ, bản thân việc ấy đã chấn động hơn đứng nhất hạch gen Thanh Đồng.
Lục Đạo cũng không phải là một Đại Đế vô danh, hắn được tạo ra từ hỗn độn, ngắn ngủi ngàn năm đã quét sạch thiên hạ, không có mấy người đủ tư cách đánh một trận với hắn.
Hạch gen trước đây của Lục Đạo được xếp ở vị trí thứ hai ở trên bảng cấp hạch gen, việc tự huỷ rồi tái tạo của Lục Đạo Đại Đế đã gây chấn động mạnh ở Tí Hộ Sở Thần thứ tư, so với lấy được vị trí đâu hạch gen Thanh Đồng thì tất cả sinh linh đều cảm thấy rất bình thường, căn bản không có gì đáng để kinh ngạc, đó là điều đáng ra phải như vậy.
Hàn Sâm có hơi buồn bực khi mang theo một thanh kiếm gỗ trở về Tí Hộ Sở, đúng lúc đụng phải Sát Na Nữ Đế muốn tiến vào kho hạch gen. Hàn Sâm đối mặt với Sát Na Nữ Đế, Sát Na Nữ Đế vô tình liếc mắt nhìn thanh kiếm gỗ trong tay Hàn Sâm, đột nhiên trợn to hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.
“Ngươi làm gì vậy?” Hàn Sâm nhìn Sát Na Nữ Đế ba hai bước đi tới bên cạnh hắn, hai tay kích động bắt lấy thanh kiếm gõ, giống như đang nhìn một món đồ cổ vô giá, nhìn nó từng li từng tí.
“Không thể nào. Sao có thể như vậy được…”
Càng nhìn thì nét kinh ngạc trên mặt của Sát Na Nữ Đế càng đậm, đến cuối cùng vẻ mặt đã tràn đầy khiếp sợ.
Hết chương 1444.