Chương 1471. Sự Phòng Thủ Của Già Thiên Tán
Tốc độ của Hàn Sâm và Minh Nguyệt cũng không hề chậm, trong chốc lát những nhân mã trọng giáp kia cũng không đuổi kịp được bọn họ.
Hàn Sâm quay đầu liếc nhìn một cái, bỗng nhiên sắc mặt khẽ thay đổi, nhân mã trọng giáp đuổi theo tới đây ít nhất cũng phải có hơn một hai trăm tên, lúc này bọn họ đã giơ trường thương hồng tinh ở trong tay lên, hệt như ai nấy cũng đều phi cây thương qua đây vậy.
Trong nháy mắt trường thương hồng tinh đã biến mất, đợi đến lúc xuất hiện một lần nữa thì đã giống như mưa ào ào rơi xuống, bao phủ cả một phạm vi rộng lớn, muốn né tránh cũng không thể được.
Hàn Sâm nghiến răng, lập tức điều động Già Thiên Tán mở bung ra, bây giờ cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể thoát khỏi đã rồi tính sau.
Nhưng mà Già Thiên Tán mới chỉ có cấp Bạch Ngân, chênh lệch hai cấp độ với cấp Bảo Thạch, Già Thiên Tán có thể ngăn chặn được trường thương hồng tinh hay không thật sự rất khó mà nói được.
Minh Nguyệt cũng đã mở chiếc ô lên, muốn ngăn cản những cây trường thương hồng tỉnh kia.
Ngay lập tức chỉ nghe thấy những tiếng leng keng va chạm vào nhau không ngừng ở bên tai, Hàn Sâm mừng rỡ phát hiện ra, vậy mà trường thương hồng tinh đâm vào phía trên Già Thiên Tán lại không gây ra chấn động quá lớn, càng không đâm thủng được Già Thiên Tán.
“Chẳng lẽ những nhân mã trọng giáp này cũng không hoàn toàn là cấp Bảo Thạch sao?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy nghỉ ngờ, liếc nhìn qua phía Minh Nguyệt ở cách đó không xa, lại thấy chiếc ô kia của nàng không được may mắn như vậy, sau khi bề mặt ô đã bị trường thương hồng tinh tấn công liên tục thì đã để lại rất nhiều dấu vết ở phía trên, nếu như thêm mấy lần nữa thì sợ là mặt ô kia cũng sẽ bị đâm xuyên qua.
Hàn Sâm nghĩ thầm ở trong lòng: “Quả nhiên vẫn phải chuyên tâm phòng thủ với Già Thiên Tán hơn nữa, mặc dù hạch gen hình dạng chiếc ô kia của nàng cũng đã là cấp Bảo Thạch, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn ngăn cản được sự tấn công của trường thương hồng tinh, Già Thiên Tán của ta mới chỉ là cấp Bạch Ngân cũng đã có thể ngăn chặn được rồi, chênh lệch này thật sự quá lớn.”
Hàn Sâm đang suy nghĩ thì đợt thứ hai của nhân mã trọng giáp đã tiếp tục phóng trường thương hồng tinh bắn qua như là một cơn mưa xối xả.
Hàn Sâm mở Già Thiên Tán ra, chỉ nghe thấy âm thanh leng keng trên mặt ô không ngừng vang lên bên tai, vậy mà Già Thiên Tán lại hoàn toàn không bị sao cả, nhưng mà trong một thời gian ngắn Hàn Sâm không thoát khỏi những nhân mã trọng giáp kia đi được, chỉ có thể dùng Già Thiên Tán ngăn cản trường thương hồng tinh bắn ra hết lượt này đến lượt khác.
Chạy được một lúc, Hàn Sâm đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ truyền đến từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy mặt ô của Minh Nguyệt vậy mà đã bị một cái trường thương hồng tinh đâm thủng, mũi thương xuyên qua khung ô đâm lên trên vai nàng, khiến cho nàng phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ.
Chiếc ô này đã phải chịu đựng trường thương hồng tinh đâm vào quá nhiều lần, sau khi bị đâm nhiều nhát vào cùng một chỗ thì đã không thể chịu nổi nữa, bị đâm xuyên qua.
Dù sao cũng là hạch gen cùng một cấp độ, cũng không phải bản thân ô của Minh Nguyệt có năng lực phòng thủ đặc biệt mạnh mẽ, nên bị đâm thủng cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.
Ngoại trừ bả vai của Minh Nguyệt bị một cây trường thương hồng tinh đâm bị thương, trên mặt ô còn bị chọc vào vài cái, nhưng mà mấy cái đó không thể xuyên qua khung ô nên cũng không làm tổn thương đến Minh Nguyệt được.
“Mau tới đây bên cạnh ta!” Hàn Sâm vẫy tay về phía Minh Nguyệt nói.
Hàn Sâm đã hoàn toàn nhận thức được sự đáng sợ của chiến trường gen, dù sao có thêm một người bạn đồng hành cũng tốt hơn là một mình mò mẫm xông vào bên trong, gặp phải nguy hiểm cũng sẽ có người cùng nhau chia sẻ.
Minh Nguyệt nhìn Hàn Sâm ở đẳng trước với vẻ mặt kỳ quái, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hạch gen Bảo Thạch của nàng cũng không thể ngăn cản được trường thương hồng tinh luân phiên bắn ra nhiều như vậy, vậy mà hạch gen Bạch Ngân của Hàn Sâm lại ngăn chặn được, điều này thật sự khiến cho nàng có hơi kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến việc trước đây bản thân mình ghét bỏ Hàn Sâm như vậy, nếu như bây giờ trốn xuống dưới ô của hắn, nhận được sự che chở của hắn, thế không phải là mất mặt chết đi được sao.
Nghiến răng nghiến lợi, Minh Nguyệt vẫn tiếp tục nghiến răng chạy về phía trước mà không đi về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm thấy Minh Nguyệt không đi tới thì còn tưởng rằng nàng có thủ đoạn đặc biệt gì đó, cũng không gọi nàng nữa, tiếp tục chạy về hướng trong núi, hy vọng có thể nhờ vào địa hình để thoát khỏi những nhân mã trọng giáp kia.
Thấy được đã sắp xông vào trong rừng núi, Hàn Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Minh Nguyệt đã gập ô lại, biến ô thành kiếm nhanh chóng đánh vào trường thương hồng tinh đang bay tới.
Nhưng mà thật sự là trường thương hồng tinh có quá nhiều, trên người nàng đã có không ít chỗ đang bị thương, còn có một cây trường thương hồng tinh đã xuyên thẳng qua bả vai của nàng.
Nhìn thấy từng kẻ trong đám nhân mã trọng giáp kia hung ác huy động sức mạnh cánh tay phóng trường thương hồng tinh tới đây một lần nữa.
Nhưng mà sắc mặt của Minh Nguyệt lại tái nhợt cả đi, máu đã thấm ướt rất nhiều chỗ trên chiếc áo xanh, xem ra tình hình đang cực kỳ không ổn.
Hàn Sâm suy nghĩ một lúc rồi vẫn vọt quay lại, dùng Già Thiên Tán che kín thân thể của nàng, chỉ nghe thấy một trận leng keng hỗn loạn, trường thương hồng tinh giống như cơn mưa xối xả cũng đã bị ngăn chặn lại.
“Ngươi quay lại đây làm gì?” Minh Nguyệt cắn răng nói.
“Đừng nói nhiều như vậy, chúng ta mau chóng đi thôi.” Hàn Sâm ôm lên eo của Minh Nguyệt, kẹp lấy nàng nhanh chóng xông về phía rừng núi.
Nhân mã trọng giáp vẫn điên cuồng xông tới, thân thể của trọng giáp kia bị bao quanh cứ thế va chạm đụng nát cây cối, nhất định không chịu buông tha đuổi theo Hàn Sâm và Minh Nguyệt.
“Ngươi thả ta xuống.” Minh Nguyệt bị Hàn Sâm kẹp ở dưới nách cảm thấy có hơi xấu hổ kêu lên.
“Chiếc ô này của ta lớn như vậy, bình thường che chở hai người không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ đang chạy trốn, lao đi sẽ khó tránh khỏi có những chỗ không thể để ý tới được, ngươi lại còn đang bị thương, chờ chúng ta thoát khỏi những nhân mã trọng giáp đã rồi nói sau” Hàn Sâm không để Minh Nguyệt xuống mà vẫn nhanh chóng chạy về phía trước.
Quay đầu nhìn lại thì thấy những nhân mã trọng giáp kia giống như bẻ cọng cỏ khô va chạm đụng nát rừng núi rồi, vẫn đang ở phía sau nhanh chóng xông đến, cây đại thụ hai người ôm mới hết cũng cứ thế bị bọn họ va đụng phải rồi đổ gấy.
Nhưng mà lúc bọn họ đâm đổ cây cối, tốc độ đi tới cũng đã bị trì hoãn lại một chút, Hàn Sâm nhờ vào thân pháp linh hoạt vẫn có thể từ từ kéo giãn được khoảng cách giữa bọn họ.
Cứ chạy một mạch như vậy được hơn một trăm dặm, cuối cùng cũng không còn thấy dấu vết của những nhân mã trọng giáp kia nữa, Hàn Sâm xuyên qua khu rừng bên cạnh rồi dừng lại ở một bờ sông nhỏ.
Quan sát về phía sau không nghe thấy tiếng bước chân nữa, lúc này Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra những nhân mã trọng giáp kia không đuổi theo tới đây nữa rồi.”
“Ngươi còn chưa thả ta xuống.” Minh Nguyệt bị Hàn Sâm kẹp ở dưới nách, sắc mặt đỏ bừng nói.
“Ha ha, ngại quá.” Lúc này Hàn Sâm mới để Minh Nguyệt xuống.
“Vết thương trên người ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm hỏi khi thấy vết thương trên người Minh Nguyệt vẫn còn đang chảy máu.
“Ta không sao.” Ánh sáng rực rỡ như vầng trăng hiện lên trên người Minh Nguyệt, muốn chữa trị thân thể đang bị thương của mình.
Nhưng khi nhìn thấy hiệu quả cũng không được tốt lắm, nhưng vết thương kia chậm chạp không chịu khép lại mà thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra, khiến cho sắc mặt của Minh Nguyệt càng lúc càng tái nhợt.
“Sức mạnh của những nhân mã trọng giáp kia hơi kỳ lạ một chút, vậy mà vết thương của ta không có cách nào khép lại được.” Một lát sau, sắc mặt của Minh Nguyệt có vẻ hơi khó coi nói.
“Lại có chuyện như vậy sao? Cũng may ngươi là dị linh, có thể sống lại ở trong đá linh hồn.” Hàn Sâm nói.
Minh Nguyệt cười miễn cưỡng lắc đầu nói: “Lúc trước là ta lừa ngươi thôi, vốn dĩ đá linh hồn của ta không tồn tại trên mặt tượng thần dị linh, mà đang ở bên trong thân thể của ta, nếu như ta chết thì cũng giống như ngươi, không thể nào sống lại được nữa.”
Hàn Sâm nghe vậy thì khẽ cau mày, nhìn Minh Nguyệt không nói gì. Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Lúc trước ta bảo ngươi đến tượng thần dị linh chỉ là muốn ngươi phá vỡ đá linh hồn ở đó, bởi vì đá linh hồn ở bên trong dị linh thần điện thuộc về kẻ thù của ta, vốn dĩ ta chưa từng nghĩ đến việc chạy trốn, ta chỉ muốn giết chết hắn mà thôi.”
Hết chương 1471.