Chương 1530. Cá ngựa kéo lò
Mặc dù có sức mạnh của Tiểu Yêu Tinh hỗ trợ, nhưng càng đi vào khu rừng băng giá kia, cái lạnh lại dần dần thẩm thấu, ngay cả sức mạnh của Tiểu Yêu Tinh cũng khó có thể chống đỡ được hàn khí.
Cũng may phần lớn hàn khí đều bị Tiểu Yêu Tinh chặn ở bên ngoài, chỉ có một phần thẩm thấu vào, với tố chất cơ thể và sức mạnh của mấy người Hàn Sâm cũng không khó chặn lắm.
Nhưng mà trên đường Hàn Sâm tới đây đều dòm ngó xung quanh, hắn vận chuyển Động Huyền Khí Tràng tới cực hạn, muốn tìm ra ngọn nguồn cảm giác bị nhìn trộm.
Nhưng quả thật khu rừng băng giá kia rất kỳ dị, không hổ là một phần của di tích của Thần, Huyền Động Khí Tràng của Hàn Sâm chỉ có thể kéo dài được không đến một trăm mét. Xa hơn nữa thì không thể cảm nhận được gì, cũng không có phát hiện được rốt cuộc loại cảm giác bị người ta nhìn trộm đó là xuất phát từ hướng nào.
Càng đi vào khu rừng băng giá, cảm giác bị nhìn trộm càng mãnh liệt, khiến Hàn Sâm cứ luôn nhíu mày, bị thứ trong di tích Thần nhìn chằm chằm, hiển nhiên không phải là chuyện tốt lành gì rồi.
“Tí Hộ Sở có luật lệ nghiêm ngặt, chắc không có sinh vật nào có thể vượt tầng để ở lại Tí Hộ Sở thứ tư trong khoảng thời gian dài mới phải chứ” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghe thấy Tiểu Yêu Tinh hét lên: “Mọi người cẩn thận, hình như phía trước có thứ gì đó.”
Hàn Sâm, Tiểu Ngân Ngân và Thần Thú Tinh Hải đều nhìn theo hướng Tiểu Yêu Tinh chỉ, chỉ thấy trong khu rừng băng giá phía trước quả nhiên có thứ gì đó đang động đậy.
Động Huyền Khí Tràng chẳng có ích gì ở đây cả, Hàn Sâm cũng chỉ có thể dựa vào thị giác ban đầu, so với thứ mà mấy người Tiểu Ngân Ngân nhìn thấy cũng không khác lắm.
Đếu đã đến đây rồi, đương nhiên cũng không thể chùn chân, mọi người nhìn Tiểu Yêu Tinh một cái, tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân càng cẩn thận hơn, muốn nhìn kỹ xem rốt cuộc thứ phía trước là cái gì.
Chẳng đi được bao lâu, bóng hình trong rừng cây lại dần dần rõ ràng hơn, một con cá ngựa lớn cao hơn một mét, cả người như được băng ngọc điêu khắc mà thành, lơ lửng trong không trung, trôi từng bước về phía trước, giống như đang bơi trong nước vậy, hành động chẳng phát ra bất cứ âm thanh gì.
Rõ ràng con cá ngựa băng cũng nhìn thấy mấy người Hàn Sâm, nhưng cũng chẳng nảy sinh địch ý, vẫn lơ lửng về phía trước trong khu rừng.
“Cha nhìn kia kìa… có rất nhiều cá ngựa… rất đẹp…” Bảo Nhi chỉ tay về phía bên kia khu rừng và vui mừng thốt lên.
Hàn Sâm vội vàng nhìn sang thì thấy theo hướng ngón tay của Bảo Nhi, một đàn cá ngựa băng hai mươi ba mươi con đang bay lơ lửng trên không, lớn có nhỏ có, con nhỏ thì cũng cao khoảng một mét giống như con khi nãy, con lớn thì cao khoảng ba bốn mét, có vẻ thú vị lắm đây.
Tính cách của mấy con cá ngựa băng này có vẻ rất ngoan, tuy nhìn thấy mấy người Hàn Sâm, nhưng không hề có ý thù địch, chỉ tự mình tiến lên phía trước.
Dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh của di tích Thần, Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm hoàn toàn không nhìn ra có sự sống trong cơ thể của những con cá ngựa băng này, cũng không phán đoán được điểm mạnh yếu của nó.
Bảo Nhi lại vui mừng kêu lên một tiếng, nhảy khỏi vòng tay của Hàn Sâm, đáp xuống lưng con cá ngựa băng nhỏ, ôm cổ con cá ngựa băng giống như đang cưỡi ngựa.
Hàn Sâm giật mình và muốn gọi Bảo Nhi quay lại, mặc dù cá ngựa băng nhìn có vẻ hiền lành, nhưng ai biết được, liệu sau khi bọn chúng bị trêu chọc thì có còn hiền lành như vậy nữa không.
Lúc này, Tiểu Yêu Tinh đột nhiên khế thốt lên, ánh mắt Hàn Sâm nhìn sang Tiểu Yêu Tinh, nhưng lại ánh mắt Tiêu Yêu Tinh đang nhìn thẳng ra phía sau đám cá ngựa băng kia, giống như là đang nhìn thấy quỷ vậy.
Hàn Sâm cũng nhìn theo, hắn bỗng dưng kinh ngạc, chỉ thấy phía sau đám cá ngựa băng kia, lại có thêm một đám cá ngựa nữa.
Con dẫn đầu trong đám cá ngựa đó to hơn một chút, hình như là cao hơn bốn mét, hơn nữa cả người nó giống như kim cương đen, cơ thể
thì giống như huyền băng đúc thành, hoàn toàn không phải cùng một bọn với đám cá ngựa kia nãy.
Càng kỳ lạ hơn là, trên người những con cá ngựa huyền băng kia lại buộc một sợi dây xích dày to bằng cánh tay của một người trưởng thành, cả người đen ngòm giống như gang, phía trên còn có những hoa văn và phù hiệu kỳ lạ.
Thật ra số lượng cá ngựa huyền băng không nhiều, Hàn Sâm đếm chúng, tổng cộng có mười một con, kích thước gần như nhau, bọn chúng lơ lửng trên không, không rải rác như những con cá ngựa băng trước đó, mà xếp thành một trận thức kỳ quái, tiến về phía trước có trật †ự, ngay cả tiết tấu cà giật cà giật của chúng cũng giống y như nhau.
Mà ở phía sau của con cá ngựa huyền băng đó, những sợi dây xích đều nối với một thứ, đó là một cái lò sắt lớn đen kịt, cao khoảng bảy tám mét, từ chỗ thông gió của lò sắt còn có thể nhìn thấy một ngọn lửa màu băng bốc ra, giống như ngọn lửa trong lò đang bùng cháy rất dữ dội.
Nhưng đám người Hàn Sâm lại chẳng thấy ấm áp tí nào, trái lại càng gần lò sắt của bọn chúng, bọn họ lại càng cảm thấy lạnh hơn, giống như thứ trong lò sắt toát ra không phải là hơi ấm, mà là một luồng khí băng hung sát cực kỳ lạnh lẽo.
Khí băng hung sát càng lúc càng mạnh bạo, cho dù có sức mạnh Tí Hộ Sở của Tiểu Yêu Tinh, vẫn khiến mấy người Hàn Sâm cảm thấy giống như bị đông cứng lại vậy, ngay cả bản thân Tiểu Yêu Tính cũng run cầm cập, nàng là hệ băng mà cũng không chống cự lại được sự thẩm thấu của cái lạnh đó.
Đám người Hàn Sâm đều đang cố gắng sử dụng sức mạnh của mình để đối kháng với khí băng hung sát đó, nhưng cũng chẳng có hiệu quả mấy, ai nấy đều bị lạnh đến cả người phát run.
“Chúng ta tránh đi một lát, đợi cái lò sắt đó đi qua rồi quay lại.” Hàn Sâm nói.
Tiểu Yêu Tinh đáp lại một tiếng, mọi người cùng nhau lui đi, nhưng nào ngờ thân thể không nghe sự sai khiến, không biết khi nào mà cả người bọn họ đã bị đông cứng lại, trên hai chân còn bao phủ một lớp băng sương.
Chẳng mấy chốc, sương giá trên chân lan khắp người khiến bọn họ không thể cử động, miễn cưỡng vùng vẫy một hồi, cũng có cảm giác thân thể giống như người máy, chỉ có thể nhúc nhích được một chút.
Chỉ có Bảo Nhi ngồi trên lưng con cá ngựa băng trước mặt là không có chuyện gì, vẫn đang vui đùa ở đó.
Mọi người đều hãi hùng, Hàn Sâm vội vàng gọi hạch gen Thần ra, hai đôi cánh giống như hồng bảo thạch dang rộng sau lưng hắn, trên người còn tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ.
Một sức mạnh cực lớn bỗng chốc làm tiêu tan hết khí băng hung sát trên người hắn, giúp Hàn Sâm có thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của băng sương lên cơ thể hắn.
Hàn Sâm muốn đưa mấy người Tiểu Ngân Ngân đi, tránh để khí băng hung sát càng lúc càng mạnh lên ảnh hưởng xấu đến thân thể bọn họ, nhưng đột nhiên nhìn thấy những con cá ngựa băng đang kéo lò sắt kia lại dừng lại, ánh mắt đều tập trung về phía hắn.
Trái tim của Hàn Sâm đột nhiên đập mạnh: “Không hay rồi, kẻ làm màu thường chết đầu, lẽ nào biểu hiện vừa rồi của mình trái lại đã khiến bọn chúng chú ý tới sao?”
Nhưng mà, Hàn Sâm lại nhanh chóng phát hiện ra, đám cá ngựa huyền
băng đó không phải đang nhìn hắn, mà là nhìn Bảo Nhi đang nhảy về vai của Hàn Sâm.
Bảo Nhi hoàn toàn không bị ảnh hưởng của khí băng hung sát, ngồi trên vai Hàn Sâm, đung đưa cái chân nhỏ của mình, đôi mắt to tò mò dòm ngó đám cá ngựa huyền băng và cái lò sắt của bọn chúng.
Hết chương 1530.