Chương 1607. Tấn công Tí Hộ Sở?
“Săn giết sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo Đọa Lạc Đồ Lục Giả, thu hoạch được thú hồn Đọa Lạc Đồ Lục Giả, hạch gen đã hư hại, máu thịt không thể ăn được, hấp thụ tinh hoa gen sinh mệnh có thể ngẫu nhiên hấp thu được 0 đến 10 điểm gen Thần siêu cấp ”
Cùng lúc âm thanh vang lên ở trong đầu Hàn Sâm, Hàn Sâm đã bắt lấy †inh hoa gen sinh mệnh rơi ra từ Đọa Lạc Đồ Lục Giả, vẫn tiếp tục chạy về phía trước như điên không dừng lại chút nào.
“Vì sao lại có nhiều kẻ đần như vậy chứ?” Thanh Nhã thở dài một tiếng, trong tay xuất hiện một cái hộp, chính là thứ lúc trước cho Đọa Lạc Đồ Lục Giả, sau đó thân thể hắn đứng tại đỉnh núi cũng biến mất không thấy gì nữa.
Mặc dù Hàn Sâm thu hoạch được thú hồn thần siêu cấp cuồng bạo và một tinh hoa gen sinh mệnh, thế nhưng mối nguy hiểm vẫn còn tiếp tục, những dị sinh vật kinh khủng kia vẫn đang đuổi theo hắn.
Bởi vì xuất hiện Đọa Lạc Đồ Lục Giả, trái lại khiến cơn tức của bọn chúng càng thêm lớn, cũng đuổi theo rồi công kích càng thêm mãnh liệt.
Cũng may Hàn Sâm vẫn được giày thủy tinh kéo về phía trước nên cũng không lãng phí sức lực của bản thân, hơn nữa chạy xa cũng sẽ không cảm thấy mệt nhọc, nếu không thì hắn thật sự không chạy thoát khỏi những dị sinh vật kia.
Dù sao cũng không có chuyện gì có thể làm, Hàn Sâm liếc mắt nhìn hồn hải của bản thân, muốn nhìn thử xem thú hồn thần siêu cấp cuồng bạo mình mới đạt được là loại gì.
Chỉ thấy Đọa Lạc Đồ Lục Giả giống như thân thể kim loại Ma Thần viễn cổ đứng ở bên trong hồn hải. Chỉ mới nhìn tư liệu của hắn một chút, trên mặt Hàn Sâm lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Thú hồn thần siêu cấp cuồng bạo Đọa Lạc Đồ Lục Giả: Dạng dung hợp.
Thú hồn dạng dung hợp, hơn nữa còn là dành cho hình thái nhân loại. Điều này có nghĩa là, bản thân Hàn Sâm có thể dùng thân hình giống như sinh vật Thần siêu cấp bạo tẩu để đối đầu, hắn có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của thân thể này.
Có thú hồn này rồi thì thực lực của Hàn Sâm có thể bùng nổ trong nháy mắt, có thể đối chọi lại bất cứ sinh vật đỉnh cấp nào của Tí Hộ Sở thứ tư.
Cho dù như vậy thì Hàn Sâm vẫn không dám dừng lại, kết cục vừa rồi của Đọa Lạc Đồ Lục Giả đã cảnh cáo Hàn Sâm, sự khủng bố của những sinh vật Thần siêu cấp phía sau, ngay cả tồn tại cao cấp như vậy cũng không chịu được.
Chắc chắn việc không có thế lực siêu cấp có khả năng thành lập ở bên trong sa mạc Phong Ca là do có một nguyên nhân. Mặc dù sa mạc Phong Ca không có thế lực chân chính nào, thế nhưng thực lực tổng thể của sa mạc Phong Ca rất mạnh, không hề thua kém bất kỳ Tí Hộ Sở đỉnh cấp nào.
Huống chỉ bây giờ Hàn Sâm không cởi chiếc giày thủy tinh ra được. Mà việc thử chặt chiếc chân đang bị vây hãm kia có thể thử ở nơi an toàn, thế nhưng làm việc này ở sa mạc Phong Ca thì có khác gì tự sát đâu chứ.
Vả lại hiện tại có nhiều sinh vật khủng bố đang đuổi theo hắn như vậy, đừng nói là chặt chân, chỉ dừng lại thôi cũng đã là đâm đầu vào đường chết rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Hàn Sâm phát hiện hắn đã lao ra khỏi phạm vi của sa mạc Phong Ca, khung cảnh xung quanh càng ngày càng quen mắt, là một khu vực hắn quen thuộc.
‘Thế nhưng nhìn thoáng qua phương hướng mà bản thân muốn lao tới, vẻ mặt Hàn Sâm lập tức thay đổi, bởi vì đó chính là phương hướng của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại. Nếu như giày thủy tinh vẫn tiến tới không ngừng lại, thế thì chẳng phải để bản thân hắn dê vào miệng cọp, đưa tới cửa để Ngọc Diệu chỉnh đốn hay sao.
“Hỏng bét, cho dù đạt được thú hồn Đọa Lạc Đồ Lục Giả, nhưng hảo hán khó cản nhiều người, Tí Hộ Sở Thiên Ngoại cường giả như mây, một mình ta mạnh thế nào đi chăng nữa, đi vào đó cũng sẽ chịu chết.” Nghĩ đến việc nhiều người, Hàn Sâm vừa thay đổi suy nghĩa vừa tưởng tượng: “Không đúng, nếu như nói tới nhiều người, sinh vật khủng bố phía sau ta cũng rất nhiều!”
Nghĩ tới gặp gỡ trước đó của Đọa Lạc Đồ Lục Giả, lập tức trong lòng Hàn Sâm hơi động, có một vài ý tưởng.
“Có lẽ đây là cơ hội tốt cho ta thoát thân, nếu như biến thân thành Đọa Lạc Đồ Lục Giả xông vào Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, những kẻ trong Thiên Ngoại nhìn thấy sinh vật khủng bố theo sau lưng ta nhiều như vậy, bọn họ sẽ không nghĩ tới việc bọn nó đuổi theo ta, mà lại thấy giống như ta dẫn theo bọn nó tới tấn công Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, như vậy ta có thể nhân lúc hỗn loạn để chạy trốn, để những tồn tại kinh khủng của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại và sa mạc Phong Ca đánh tới ta chết ngươi sống.” Trong lòng Hàn Sâm âm thầm cân nhắc.
Nhưng mà hắn cũng không lập tức biến thành Đọa Lạc Đồ Lục Giả. Việc biến thân dung hợp Đọa Lạc Đồ Lục Giả là gánh nặng lớn với thân thể, thời gian biến thân có hạn, nếu như có thể không lãng phí thì tốt nhất vẫn không cần lãng phí.
Quả nhiên giày thủy tinh vẫn không ngừng chạy về phía trước, Tí Hộ Sở Thiên Ngoại chắn ngay ở phía trước, Hàn Sâm thấy cũng không tránh. Thấy khoảng cách tới Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đã rất gần, hắn cũng không do dự nữa, triệu hồi ra thú hồn Đọa Lạc Đồ Lục Giả.
Một luồng sức mạnh vô cùng cường đại phủ xuống trên người Hàn Sâm khiến thân thể Hàn Sâm cấp tốc bành trướng, biến thành một Ma Thần kim loại màu đen thân cao vượt qua bốn mét, cánh kim loại ác quỷ màu đen phía sau chấn động, trông cực kỳ khủng bối.
Đương nhiên,chỉ có giày thủy tinh trên chân là hơn cay mắt, nhưng mà so sánh với thân thể Đọa Lạc Đồ Lục Giả thì đó đã không phải trọng điểm tập trung ánh mắt.
Tí Hộ Sở Thiên Ngoại vẫn tràn ngập trang nghiêm và khí tức thần bí như ngày thường, vô số dị sinh vật và dị linh qua lại ở bên trong, rất nhiều tồn tại kinh khủng đều ở bên trong Tí Hộ Sở nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đột nhiên ánh mắt mọi người đều nhìn về một hướng nơi bên ngoài Tí Hộ Sở. Một âm thanh dao động hệt như động đất truyền tới, sau đó là cảm nhận được khí tức giống như thủy triều vọt tới che ngợp bầu trời Tí Hộ Sở.
Những người canh gác đứng ở trên cổng thành Tí Hộ Sở đều nhìn thấy một bóng dáng màu đen to lớn mạnh mẽ chạy như điên về phía Tí Hộ Sở, mà ở phía sau bóng dáng đó, một đàn sinh vật như ác quỷ lao ra trong địa ngục, nguyên một đám tức giận rít gào xông tới.
“Địch tập kích… Có sinh vật khủng bố hợp thành bầy đàn tấn công Tí Hộ Sở…” Người canh gác lập tức phát ra cảnh báo, đồng thời gõ vang chuông đồng.
Từng tiếng chuông đồng vang vọng Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, tất cả dị sinh vật và dị linh sau khi nghe được tiếng chuông đều thay đổi sắc mặt, bởi vì bọn chúng hiểu rõ tiếng chuông đó mang ý nghĩa gì.
Với một Tí Hộ Sở cao cấp như Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, trên cơ bản không có người nào có can đảm tới khiêu chiến, thế nhưng trong trường hợp có thế lực can đảm khiêu chiến Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, người đến nhất định không thể coi thường, dĩ nhiên sẽ có một trận ác chiến.
Cũng dưới sự chỉ huy, rất nhiều dị sinh vật và dị linh tuôn tới phòng tuyến Tí Hộ Sở.
“Là ai đến tấn công Tí Hộ Sở của chúng ta?”xm
“Không biết nữa, giống như một bầy dị sinh vật khủng bố. “Chẳng lẽ là Thần Vực tới tấn công chúng ta?”
“Chắc hản không phải đâu, không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào cả, đều là một đám sinh vật khủng bố lạ mặt cả.”
Toàn bộ sinh linh đều đang sôi nổi bàn luận, Ngọc Diệu cũng xông tới †rước phòng tuyến, khi nhìn thấy những sinh vật khủng bố kia, sắc mặt biến hóa: “Chủ nhân Vô Gian Thâm Uyên - Đọa Lạc Đồ Lục Giả, còn có dị sinh vật sa mạc Phong Ca, tại sao bọn chúng lại cùng nhau tới tấn công Tí Hộ Sở Thiên Ngoại của chúng ta vậy?”
Không chỉ Ngọc Diệu, tất cả dị linh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại cũng thấy khó hiểu. Hai nhóm sinh vật này chẳng dính dáng gì, hơn nữa còn cách xa nhau mười tám ngàn vạn dặm, sao mà tập hợp cùng một chỗ tới tấn công Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, đúng là quá vô lý.
Thế nhưng hoàn toàn không để cho bọn chúng có thời gian suy nghĩ, Hàn Sâm đã vọt tới xong lên trước Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, trong miệng phát ra một tiếng gào thét kinh thiên: “Đám cặn bã Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, chịu chết đi.”
Dứt lời, hắn tung một quyền về phía dị linh dòng dõi Ngọc Thị đang đứng trên tường thành.
Hết chương 1607.