Chương 1649. Trường mẫu giáo
Suýt chút nữa thì Hàn Sâm phun mất ngụm máu vừa mới nuốt vào được kia, dường như hắn còn đang nghỉ ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.
Đây chẳng phải là những lời mà sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường hay nói sao? Đường đường là một Tinh tộc sở hữu cho mình một chiến giáp gen khủng bố đến như vậy, thế mà lại muốn ăn nhờ ở đậu, nói muốn thích ứng với xã hội này, sắc mặt Hàn Sâm trở nên vô cùng quái lạ.
“Người yên tâm đi, ta sẽ không ăn không ngồi rồi đâu, đợi đến sau khi †a thích ứng được với xã hội hiện tại thì ta sẽ làm việc kiếm tiềm trả phí ăn ở lại cho ngươi.” Người đàn ông kia lại nói.
Giờ đây Hàn Sâm mới phản ứng lại được, hắn khẽ hắng giọng rồi nói: “Người anh em à, mấy cái đấy không thành vấn đề, ngươi muốn ở lại bao lâu cũng được, nhà ta cũng có chút tiền, không sợ không nuôi thêm được một miệng ăn là ngươi đâu. Nhưng mà ta có một vấn đề, †inh vực này cách Liên Minh rất xa, mà ta cũng không quen tuyến đường này, ta định trở về từ Tí Hộ Sở, ngươi có đi cùng ta không?”
Người đàn ông kia lắc đầu rồi nói: “Ta không vào Tí Hộ Sở được, nhưng mà ngươi chỉ cần nói địa điểm cho ta, ta có thể dựa vào chiến giáp gen để phi hành qua đó.”
“Như vậy thì ngươi sẽ không gặp rắc rối gì chứ?” Hàn Sâm hơi lo lắng hỏi.
Đây là một cường giả có thể hủy diệt cả tinh cầu, chưa chắc một tinh vực hoang vu có thể lấy được mạng hắn, nhưng nhỡ đâu sau khi vào Liên Minh hắn một lời không hợp đánh nhau với ai đó thì sao, lúc đấy mới thật sự là phiên phức ấy chứ.
Người đàn ông kia mỉm cười rồi nói: “Ngươi yên tâm đi, ta là một quân nhân, ta có quy tắc riêng cho mình, hơn nữa nhân loại các ngươi cũng được tính là một nhánh của Tinh tộc, ta sẽ không ra tay hại người bừa bãi đâu.
“Khụ khụ, ta không có ý này. Ý ta là, chi bằng ngươi cứ đợi ở đây trước đã, sau khi ta quay về thì sẽ làm cho ngươi một thân phận chính thức, sau đó mới quay lại đón ngươi, như vậy sẽ bớt phiền hà, ngươi thấy thế nào?” Hàn Sâm nói.
“Như vậy cũng được.” Người đàn ông kia gật đầu đồng ý, trông có vẻ tính tình cũng rất dễ chịu.
“Không biết xưng hô với anh bạn đây như nào?” Hàn Sâm hỏi. “Ta tên là Ngao Dạ.” Người đàn ông kia đáp lại một cách tự nhiên.
“Ngao Dạ?” Mặt Hàn Sâm đầy dấu hỏi chấm, vậy mà còn có cả cái tên như này cơ đấy, không biết là thật hay giả nữa.
Thấy tính tình của Ngao Dạ cũng rất tốt, Hàn Sâm cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, thế là tiếp tục hỏi: “Ngao Dạ, Tí Hộ Sở là nơi do Tinh tộc các ngươi sáng tạo ra sao? Các ngươi sáng tạo ra Tí Hộ Sở làm gì vậy?”
Ngao Dạ lắc đầu nói: “Nửa đúng nửa không đúng, bản thân Tí Hộ Sở tự †ồn tại, chẳng qua Tinh tộc bọn ta tiến hành lợi dụng nó mà thôi. Đáng lẽ chỉ muốn để lại một con đường lui, nhưng xem ra bây giờ đã trở thành hy vọng cuối cùng của Tinh tộc rồi.”
“Ý ngươi là sao?” Hàn Sâm chẳng hiểu gì cả, tiếp tục hỏi.
Ngao Dạ nói: “Vũ trụ xa xăm này phức tạp hơn những gì nhân loại tưởng tượng nhiều. Thật ra vũ trụ hiện tại mà các ngươi đang sống cũng là một phần của Tí Hộ Sở, cho nên bây giờ chúng ta vẫn đang ở trong Tí Hộ Sở, nhưng nếu như ra khỏi Tí Hộ Sở thì…”
Ngao Dạ không nói tiếp, trong lòng Hàn Sâm lộp bộp một cái, vội vàng hỏi: “Nếu như ra khỏi Tí Hộ Sở thì làm sao?”
“Ngươi cũng đã biết kết cục của Tỉnh tộc rồi đó.” Vẻ mặt Ngao Dạ ảm đạm nói.
Hàn Sâm biến sắc: “Ý ngươi là trong vũ trụ còn có một chủng tộc mạnh hơn, còn mạnh hơn cả chủng tộc Tinh tộc của các ngươi ư?”
Ngao Dạ cười khổ nói: “Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới việc tại sao TÍ Hộ Sở lại được gọi là nơi trú ẩn hay sao?”
Hàn Sâm lập tức biến sắc, trước đây cũng từng có người nghiên cứu về vấn đề này, nhưng mà những đáp án mà họ nhận lại được đều rất kỳ lạ, lời gì cũng có.
Trong có có một cách nói được công nhận nhiều nhất chính là, Tí Hộ Sở là nơi vây nhốt những sinh vật mạnh mẽ, cũng được coi như một nơi trú ẩn hòa bình của vũ trụ.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ sinh vật trong Tí Hộ Sở mới là đối tượng được Tí Hộ Sở bảo vệ, bao gồm cả nhân loại ở trong đó.
Hàn Sâm lại hỏi thêm mấy câu nữa, Ngao Dạ phiền muốn chết, thế là nói với Hàn Sâm một câu: “Nói thế này đi, Tí Hộ Sở hệt như một trường mẫu giáo vậy.”
Hàn Sâm nghe xong thì sững sờ một lúc, giờ đây hắn mới hiểu rốt cuộc Ngao Dạ có ý gì. Thế nhưng khi hỏi Ngao Dạ thêm vài câu, hắn cũng chỉ nói không biết, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Sâm nữa.
Hàn Sâm bất lực, nhưng mà trong lòng hắn nghĩ đến một tương lai dài hơn, có nhiều cơ hội hơn, sớm muộn gì hắn cũng có thể moi hết sạch bí mật của Ngao Dạ ra.
“Đáng tiếc dịch gen này bị ta ngâm mình ở trong lâu quá, cho nên bây giờ đã mất hết công hiệu, nếu không thì cũng có thể tiến hành tịnh hóa thể chất cho ngươi một lần, cũng coi như là lễ rửa tội của Thần.” Ngao Dạ thở dài nhìn vào chất lỏng bên trong bình.
“Đúng rồi, ngươi nói nhân loại bọn ta cũng được coi là một nhánh của Tinh tộc, ý ngươi là sao?” Hàn Sâm không hề có tâm trạng quan tâm đến dịch gen gì gì đó, hắn lại nhìn Ngao Dạ rồi hỏi.
Ngao Dạ lắc đầu, không hề trả lời Hàn Sâm, chỉ nhìn thông đạo kia rồi nói: “Ngươi quay về trước đi, nhớ nhanh nhanh tới đón ta đó.”
Hàn Sâm thấy không hỏi được gì, thế là chỉ đành làm theo những gì Ngao Dạ nói, men theo con đường cũ trở về võ đạo trường.
Sau khi trở về, Hàn Sâm cũng không có tâm trạng làm chuyện gì khác nữa, hắn tìm một người giúp hắn làm một thân phận công dân hợp pháp của Liên Minh trước, sau đó lại tới một tinh cầu khác mua một căn nhà.
Hàn Sâm thật sự không dám để Ngao Dạ ở bên cạnh hắn, sợ rằng trước khi thăng cấp đến Tí Hộ Sở thứ năm, hắn cũng chẳng phải là đối thủ của Ngao Dạ, để hắn ở nhà mình chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ hết.
Mặc dù trông có vẻ Ngao Dạ không phải người xấu, nhưng mà làm gì có ai không có một chút gì đó xấu xa chứ, không thể không đề phòng được, cho nên Hàn Sâm không dám mua nhà ở chính tinh cầu của mình.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Hàn Sâm mới lái Độc Giác Tiên đi đón Ngao Dạ. Bởi vì Độc Giác Tiên có tinh đồ hoàn chỉnh, nếu không thì cho dù là hạm đội của Liên Minh tiến vào cũng chưa chắc có thể đảm bảo được an toàn.
Hàn Sâm lái Độc Giác Tiên thành công đón Ngao Dạ trở về Liên Minh, sau khi Hàn Sâm sắp xếp cho hắn vào ở trong căn nhà mới mua kia thì cũng ở lại với hắn thêm mấy ngày, dạy cho hắn mấy kiến thức chung về cuộc sống ở Liên Minh.
Nhưng khi Hàn Sâm tìm một cái cớ để rời khỏi tinh cầu này, lúc về đến nhà cũ của nhà họ Hàn thì lại nhìn thấy Ngao Dạ đứng ở trước cửa nhà cũ của hắn.
“Sao ngươi lại ở đây rồi?” Hàn Sâm mặt lạnh như tiền hỏi.
“Ngươi yên tâm đi, ta không có ác ý gì đâu. Nếu như ta muốn giết người thì chắc hẳn nhân loại các ngươi không tài nào ngăn nổi ta đâu, †a nói đúng chứ?” Ngao Dạ mỉm cười nói.
“Vậy thì rốt cuộc ngươi có ý gì đây?” Hàn Sâm dang tay bất lực nói.
“Ban đầu nhiệm vụ của ta là trông coi phòng điều khiển, đồng thời cũng quan sát thông tin về Thần Tử đệ nhất. Vì ngươi là Thần Tử đệ nhất, nhiệm vụ của ta là tiếp tục quan sát ngươi, cho nên tạm thời hãy cho phép ta ở trong nhà ngươi.” Ngao Dạ nói.
“Ngươi quan sát ta làm gì?” Hàn Sâm khó hiểu hỏi. “Tìm kiếm người đủ tư cách có khả năng xuất hiện.” Ngao Dạ nói.
“Người đủ tư cách?” Hàn Sâm bỗng giật thót, bởi vì hắn cũng nhìn thấy những dòng chữ tương tự như vậy trong quyển nhật ký kia. Nếu như hắn đoán không lầm thì quyển nhật ký đó là do một Tinh tộc khác để lại, nàng cũng đang tìm kiếm “người đủ tư cách” gì đó.
Xem ra hình như cái người đủ tư cách gì đó rất quan trọng với Tinh
tộc.
“Người đủ tư cách chính là người đủ tư cách.” Ngao Dạ thật thà nói một câu.
Hàn Sâm cũng bó tay, đánh thì không đánh lại được, thế là hắn chỉ đành đưa Ngao Dạ về nhà.
Hết chương 1649.