Chương 124: Thạch đầu biết đẻ trứng
Sau khi Vân Phi Dương giết chết bốn tên Vũ Đồ sơ kỳ, lần nữa xâm nhập, lại gặp phải mấy tên võ giả.
Bọn hắn hai người ẩn tàng trong bụi cỏ, khi thì ẩn tàng trên cây, Vân Phi Dương không tiện hạ thủ, sau một thoáng suy nghĩ cuối cùng hắn chỉ có thể ẩn núp , chờ đợi thời cơ tốt hơn.
- Đại ca, ngươi nói lần này Nhiễm gia chúng ta nếu như thu hoạch được thiên tài địa bảo, gia chủ có thể khao thưởng không?
Trên cây, một tên võ giả buồn chán hỏi.
Võ giả bên cạnh đáp.
- Trong Bách Thảo Dược Cốc sinh ra thiên tài địa bảo, tùy tiện mang đi bán, có thể bán mấy trăm vạn lượng, gia chủ một khi cao hứng, nói không chừng thưởng chúng ta mỗi người ngàn lượng đấy.
- Vậy thì tốt.
- Đừng nói chuyện, giữ vững tinh thần, phải xem trọng, không thể cho ngoại nhân cùng hung thú xông tới. Nếu không, không chỉ không có bạc khi trở về còn bị ăn gậy.
- Yên tâm đi đại ca, chúng ta lần này phái ra mấy chục Vũ Đồ, còn có hai Vũ Sư tọa trấn, ai có thể xông tới!
- Phải thật cẩn thận, chỉ sợ có gia tộc không an phận, phái cao thủ tới ám đoạt.
- Vâng.
Hai người không nói thêm gì, phóng thích Linh Niệm cảnh giác xung quanh.
- Nguyên lai là võ giả Nhiễm gia.
Vân Phi Dương núp trong bóng tối, buồn bực lẩm bẩm.
- Tới mấy gia tộc đây không biết!
Thực ra, rất nhiều người không biết, Bách Thảo Dược Cốc hàng năm sẽ sinh ra thiên tài địa bảo, việc này đã hình thành quy luật, đám gia tộc Đông Lăng thành sớm đã hiệp thương với nhau, hàng năm thay phiên chiếm đóng nơi này.
Năm nay, đến phiên Nhiễm gia.
- Miệng cốc có một Vũ Sư. Nói cách khác, chỗ sâu trong cốc còn một tên, xem ra mình phải cẩn thận một chút.
Vân Phi Dương âm thầm nghĩ.
Xoát
Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vũ Sư tại miệng cốc xông đến.
- Tam trưởng lão, ngài sao lại tới đây?
Hai võ giả nhảy xuống, ngạc nhiên không thôi.
Trưởng lão nói:
- Có người xông vào!
- Hả?
Hai người nhao nhao sững sờ.
Lão giả dặn dò:
- Các ngươi cẩn thận cho ta, nếu như phát hiện ngoại nhân, giết không cần hỏi!
- Vâng!
Hai người đáp ứng.
Trưởng lão vung tay áo, tiến vào chỗ sâu, hắn muốn truyền tin tức cho Vũ Sư trong cốc.
Nhưng lúc hắn rời đi, Vân Phi Dương mượn nhờ khí thế chạy tới, thành công tránh khỏi tầm mắt hai tên kia.
Tên trưởng lão Nhiễm gia này cũng quá ngu ngốc, nếu như hắn không phải gióng trống khua chiêng chạy vào, làm cho hai võ giả đứng gác ý thức được người một nhà, buông lỏng cảnh giác, lúc này mới tạo cho Vân Phi Dương cơ hội xâm nhập.
Nhắc tới cũng kỳ, người trưởng lão kia thủy chung phóng thích ra Linh Niệm, thế mà không phát giác được sau mông có người đi theo.
Linh Niệm có thể nhìn thấy hết thảy, võ giả lĩnh ngộ linh lực càng cao, càng có thể nhìn rõ trong phạm vi Linh niệm quét tới.
Nhưng Vân Phi Dương khác biệt người thường, khi hắn vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, đã triệt để phong tỏa Linh Hạch, quanh thân không có Linh lực dao động, nên không ai có thể phát hiện.
Đồng dạng, hắn cũng có thể ẩn giấu tu vi. Nếu không, ngày ấy giao đấu hắn cũng không thể ẩn giấu thực lực bất ngờ tập kích đánh bại Lâm Chỉ Khê.
Thu liễm Linh lực, ẩn giấu tu vi.
Chỗ đặc thù của Nghịch Thiên Quyết.
Dùng tu vi Vũ Đồ theo đuôi Vũ Sư, vượt qua trùng điệp trạm gác ngầm, ung dung tiến lên, có lẽ chỉ có Vân Phi Dương không sợ trời không sợ đất mới có can đảm này.
Trưởng lão đi phía trước dẫn đường, Vân Phi Dương đuổi theo nên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian. Rất nhanh, đã đến sâu trong thung lũng, hắn không có đi sát như trước, mà tiềm phục trên một gốc đại thụ gần đó.
Ngay phía trước hơn mười trượng, có hơn hai mươi võ giả. Bọn họ vây quanh một khối đá lớn, Vũ Sư cầm đầu ý thức được có người đến, cau mày nói:
- Lão tam, ngươi không giữ cửa ra vào, tới nơi này làm gì?
- Nhị ca.
Nhiễm gia Tam trưởng lão nói:
- Có người xông vào!
Sắc mặt Nhị trưởng lão biến đổi, đám võ giả vây quanh tảng đá lớn nhao nhao cảnh giác lên.
Tam trưởng lão thuật việc đã trải qua một lần, Nhị trưởng lão cau mày lên tiếng.
- Không có tiếng động đánh ngã nhiều Vũ Đồ như vậy, người đến khẳng định là Vũ Sư.
Tam trưởng lão Nhiễm gia thấy thủ hạ bị hạ, cũng không xem kỹ, đã quay người tiến vào trong cốc, cho nên cũng không biết bọn họ bị trúng độc.
- Ai!
Đột nhiên, mục quang Nhị trưởng lão lãnh lệ nhìn về phía chỗ tối, tâm lý Vân Phi Dương giật mình, muốn chạy trốn, nhưng hắn thấy bụi cỏ bên trái, một hắc ảnh nhảy ra, chạy trước một bước.
Là tên sát thủ kia!
Vân Phi Dương tiếp tục tiềm phục trên cây, không nhúc nhích.
Xoát xoát
Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão Nhiễm gia thi triển thân pháp, truy hướng người áo đen kia.
- Cái này cũng được?
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nghĩ thầm, sát thủ kia hợp tác thật sự rất tốt. Vào lúc này xuất hiện, lại dẫn đi hai Vũ Sư khó giải quyết nhất cho mình, nên cảm tạ hắn như thế nào đây.
Hắc Hồ đang cắm đầu chạy trốn nếu như biết, khẳng định sẽ phun ra một ngụm máu. Phải biết, hắn tiến vào trong cốc, không phải đến dẫn dụ địch nhân dùm Vân Phi Dương, hắn tới để giết Vân Phi Dương.
Bi kịch là, vừa xua tan độc không bao lâu, tu vi còn chưa triệt để khôi phục, khiến hắn ẩn giấu không hoàn mỹ, trùng hợp lúc đó, hai tên trưởng lão phóng thích Linh Niệm rà xoát xung quanh, không may bị phát hiện.
Luôn bị phát hiện như thế, sát thủ Ám Bộ Ất Tự quả nhiên rất chuyên nghiệp.
- Nhiều người như vậy vây quanh một thạch đầu, khẳng định có cổ quái.
Vân Phi Dương từ một nơi bí mật gần đó tỉ mỉ quan sát khối thạch đầu bị võ giả Nhiễm gia vây quanh.
Đột nhiên, thạch đầu hơi run rẩy một chút, tản mát ra lục quang, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong thạch đầu có một bóng dáng hình tròn!
Vân Phi Dương có chút ngơ ngác, hắn kiến thức rộng rãi nhưng cũng chưa từng thấy, thiên tài địa bảo nào lại ẩn trong thạch đầu.
Bành bành bành!
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng nổ vang. Xem ra, hai tên trưởng lão Nhiễm gia đã đuổi kịp Hắc Hồ, diễn ra kịch chiến.
Vân Phi Dương không thèm để ý, ánh mắt vẫn khóa chặt lên thạch đầu. Nhưng vào lúc này, tần suất thạch đầu run rẩy bỗng tăng tốc, lục quang càng sáng chói.
- Sắp xuất thế?
Rất nhiều võ giả Nhiễm gia nhao nhao hưng phấn.
Khối thạch đầu này biết phát sáng, bọn họ đã phát hiện hai tháng, trong lúc đó cũng nhiều lần nếm thử đập ra hoặc mang đi, nhưng thủy chung không thành công, sau cùng chỉ có thể ở tại chổ này trông coi.
Bành bành!
Tiếng nổ mạnh bên tai không dứt.
Hai tên trưởng lão Nhiễm gia cùng Hắc Hồ đánh nhau ngày càng kịch liệt, tảng đá kia, giống như bị oanh tạc ảnh hưởng, thạch đầu không ngừng lắc lư, sau cùng ba một tiếng vỡ vụn.
Hưu
Tảng đá vỡ ra một cái khe, lục quang từ đó phun ra, chiếu xạ rất xa. Vết nứt kéo dài, tia sáng xanh lá cũng ngày càng nhiều, chúng nó chiếu vào trên mặt võ giả Nhiễm gia, làm bọn hắn khó có thể mở mắt.
Vân Phi Dương tránh trên tàng cây cũng nhắm mắt lại, thạch đầu vỡ ra lục quang quá chướng mắt, không thể nhìn thẳng.
Tạch tạch tạch!
Tốc độ tảng đá vỡ vụn càng lúc càng nhanh, cuối cùng bành một tiếng vỡ vụn, lục quang trong nháy mắt biến mất, đám người Nhiễm gia trừng mắt nhìn lại, phát hiện trong đá vụn có một quả trứng.
Không thể tin được.
Một quả trứng lớn như dưa hấu!
- Cái này. . .
Mọi người nhao nhao trợn mắt.
Bên trong Bách Thảo Dược Cốc xuất hiện thiên tài địa bảo, từ trước đến nay đều là linh chi, nhân sâm ……..tại sao giờ lại là trứng? Là trứng thì cũng thôi đi tại sao trứng lại xuất hiện từ trong đá.
Thanh âm tảng đá vỡ vụn kinh động đến hai tên trưởng lão, bọn họ từ bỏ công kích Hắc Hồ, từ đằng xa bay tới, nhìn thấy quả trứng cũng ngây người.
Vân Phi Dương vốn định tiến lên, cướp thiên tài địa bảo vừa ra đời đi, nhưng khi thấy rõ nó cũng trợn tròn mắt.
Trời của ta ơi, thạch đầu có thể đẻ trứng, cái thế giới này quá điên cuồng rồi!
Thời khắc mọi người ngây người, quả trứng thuần trắng kia bay ra. Hai tên trưởng lão vội vàng đuổi theo, mặc kệ đây là cái gì, có thể xuất thế tại Bách Thảo Dược Cốc, khẳng định là bảo bối!
Vân Phi Dương cũng muốn xông qua, nhưng biết, đoạt không được từ tay hai Vũ Sư, đành phải từ bỏ. Nhưng mà, vào lúc này quả trứng vốn bay ra ngoài lại ngừng giữa không trung, xoay chuyển vài vòng bay tới về phía hắn.
- A?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, còn không kịp phản ứng, đã nghe ba một tiếng, quả trứng trắng kia đã rơi lên tay hắn.
- Cái này. . .
- Trên cây có người!
- Nhị ca, hắn cướp trứng rồi!
Hai tên trưởng lão Nhiễm gia một mực chú ý đến quả trứng, mắt thấy nó bay về phía đại thụ, cũng phát hiện có người trốn phía trên, phẫn nộ giết tới, Vân Phi Dương thấy thế, vội vàng ôm quả trứng chuồn đi!
Trang 62# 2