Chương 126: Cửu Vĩ Thiên Hồ, khế ước ký kết
Thần Giới cương thổ rộng lớn vô biên, uẩn dục rất nhiều Chủng Tộc, nếu như phải chia nhỏ ra có thể chia làm bốn loại: Thần tộc, Ma tộc, Yêu tộc cùng Tu La tộc.
Thần tộc chính là Thần mà thế nhân kính ngưỡng, Chưởng Khống Đại Đạo quy tắc, là tồn tại chí cao trong Thần Giới.
Ma tộc tính cách hung tàn, tuy cũng cư ngụ Thần Giới, lại chỉ có thể tồn tại trong lòng đất, rất ít xuất thế.
Nội bộ Yêu tộc phân thành hai trường phái, có một trường phái phụ thuộc Ma tộc, ngăn cách tại Thiên Ma cổ, trường phái còn lại ẩn vào vùng xa xôi của Thần Giới.
Thần Giới Cực Nam, một dãy rừng xanh, nơi đây là nơi sinh tồn của Hồ tộc, được xưng Hồ Thủy Sâm Lâm, loài hồ này không tranh quyền thế, từ trước đến nay không tham dự Thần Ma chi tranh.
Nghe đồn, khởi nguyên Hồ tộc là lúc sơ khai Thần Giới, một giống hồ ly được Sáng Thế Thần điểm hóa, lấy chín màu ánh sáng hóa làm thành cữu vĩ, pháp thuật có thể thông Thiên.
Tiểu Hồ vừa ra đời, có nhất vĩ theo tu vi đề cao, sẽ trưởng thành thành Nhị Vĩ, tam vĩ, cho đến cửu vĩ! Mà có thể huyễn hóa ra cửu vĩ, chính là Vương của Hồ tộc, được nhân gian xưng Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Giờ phút này, Tiểu Bạch Hồ vừa từ trong trứng chui ra, đằng sau đã có chín cái đuôi, để Vân Phi Dương trợn tròn mắt.
Hồ ly năm mươi năm hóa người, trăm năm hóa mỹ nhân, ngàn năm mới có thể huyễn hóa ra đuôi thứ hai. Làm sao mới từ trứng chui ra đã có chín cái đuôi?
Còn có, loại hồ ly này làm sao lại từ trong trứng đi ra, đây quả thực không phù hợp quy tắc Thiên Đạo.
- Sân Sân
Tiểu Bạch Hồ nghẹo đầu, mắt to nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, nhẹ khẽ kêu một tiếng, sau đó xoát nhảy lên rơi vào trong ngực hắn, lười biếng mở to cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng rất đáng yêu.
- Cái này. . .
Vân Phi Dương dở khóc dở cười.
Phốc
Đột nhiên, Tiểu Bạch Hồ cắn một cái trên ngón tay của hắn, đau đớn kịch liệt truyền đến, để sắc mặt Vân Phi Dương đột biến.
- Ngươi tiểu yêu này, dám cắn ta!
Vân Phi Dương đưa tay túm lấy chín cái đuôi của nó, đem xách lên.
- Sân Sân!
Tiểu Bạch Hồ bị treo ngược, mắt to nhìn Vân Phi Dương, đáng yêu híp mắt, giống như đang cười với hắn.
- ...
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Nhưng vào lúc này, tâm thần hắn bỗng nhiên run rẩy, một cỗ lực lượng kỳ quái theo miệng vết thương nơi ngón tay bạo phát, trong thức hải hiện ra một vài bức hình, như mây khói xẹt qua.
Tê
Bất chợt, một luồng trí nhớ to lớn ập tới, nhồi căng đại não Vân Phi Dương như muốn nổ tung, hắn thả Tiểu Bạch Hồ ra, ôm đầu, biểu lộ dữ tợn, con ngươi dần ảm đạm.
Trí nhớ lộn xộn trong Thức Hải không ngừng được gây dựng sắp xếp lại, cuối cùng hiện ra rõ ràng, trí nhớ lúc đầu là Hồ Thủy Sâm Lâm tại Thần Giới.
Một Tiểu Bạch Hồ bình thường được sinh ra, vui sống trong mảnh đất rừng xanh của tộc loài, cho đến một ngày bị Dược Thần mang đi. Bắt đầu từ đó, nó cùng Dược Thần phiêu bạt chẳng có mục đích.
Nó đi qua rất nhiều nơi, ăn chí bảo trân quý nhất thiên hạ, tu vi cũng từng ngày lớn mạnh, cuối cùng sau ngàn năm huyễn hóa ra Cữu vĩ.
Về sau, Dược Thần đi vào Vạn Thế Đại Lục, thu thập hoa cỏ chưa từng xuất hiện tại Thần Giới, đồng thời lấy hạt sương sáng sớm, trải qua năm trăm năm thu thập cùng luyện chế không gián đoạn, sản xuất ra được một đầm Tiên Lộ Quỳnh Tương.
Kết quả, lại bị nó uống sạch, say bất tỉnh nhân sự!
Dược Thần bất đắc dĩ lấy Thần lực phong ấn nó vào một cái trứng, dung nhập vào một tảng đá lớn, sau đó bỏ đi.
Trước khi đi lưu lại lời nói:
- Tiên Lộ Quỳnh Tương Thần lực cường đại, ngươi uống hết cả một đầm, sợ rằng sẽ say thật lâu, đợi tới khi ngươi tỉnh lại, lại đi Thần Giới tìm ta đi.
Xoát
Trí nhớ đến nơi đây dừng lại.
Con ngươi Vân Phi Dương dần dần thanh tịnh, khóe miệng hắn co giật nhìn về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ, sau đó tức miệng mắng to:
- Mẹ kiếp, nguyên một đầm Tiên Lộ Quỳnh Tương bị ngươi uống sạch!
Võ giả Thần Giới uống một ngụm nhỏ, đã có thể gia tăng trăm năm Thần lực, một Hồ yêu lại uống hết cả đầm Tiên Lộ Quỳnh Tương, lãng phí cỡ nào chứ.
Huống chi, Vân Phi Dương còn trông cậy vào việc tìm Tiên Lộ Quỳnh Tương đề cao tu vi, hiện tại tốt rồi có bao nhiêu đều bị uống sạch, tìm cái cọng lông nữa.
Tiểu Yêu Hồ giống như nghe hiểu Vân Phi Dương nói chuyện, xấu hổ dùng chín cái đuôi che đầu, phát ra thanh âm Sân Sân.
Vân Phi Dương thở dài một hơi, ôm Cửu Vĩ Thiên Hồ vào trong ngực, nói:
- Bất quá, có thể gặp được ngươi kết xuống khế ước, cũng không tính thua thiệt.
- Ha ha ha!
Trong động truyền đến tiếng cười khiến người ta không rét mà run.
Tiểu Bạch Hồ vừa rồi cắn trên ngón tay Vân Phi Dương, kì thực để phát động Thần yêu khế ước, tiếp thu trí nhớ của Tiểu Bạch Hồ đại biểu việc hắn đã thành công ký kết khế ước.
Cái gọi Thần yêu khế ước, là một loại nghi thức Thần Thánh của Thần Giới, lấy Thần làm chủ, yêu làm phụ, tâm ý tương thông, không phân khác biệt.
Đại năng Thần tộc hầu như đều cùng Yêu tộc ký kết loại khế ước này, tỉ như Đế Quân Thiên, hắn ký kết khế ước với một đầu Tỳ Hưu có thể thôn phệ nhật nguyệt.
Phàm Giới cũng có loại khế ước này, ký kết cũng là cấp bậc hung thú, hơn nữa còn xem vận khí, nếu như vận khí kém thì dù muốn ký kết với hung thú bậc thấp cũng không được.
Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng tốt.
Dùng góc độ võ giả Phàm Giới đến xem, cũng là Thần thú, hơn nữa còn là Vương ngưng tụ ra cửu vĩ! Vân Phi Dương cùng nó định ra khế ước, nếu như bị đại thần biết, sợ rằng sẽ bị hâm mộ đến thổ huyết!
Trong động.
Vân Phi Dương nằm xuống, vuốt ve Cửu Vĩ Thiên Hồ, nói:
- Ngươi uống nguyên một đầm Tiên Lộ Quỳnh Tương, say hơn một vạn năm, tu vi không tiến lại thụt lùi, thân thể cũng giống như ta, thoái hóa nghiêm trọng như vậy.
- Về sau theo ta đi, đừng đi Thần Giới nữa. Bởi vì nhà chúng ta đã không còn.
Một người bị trấn áp vạn năm, Thần Cách vỡ vụn, một thú say một vạn năm, thoái hóa thành hình thái con non, có thể kết xuống khế ước, đồng bệnh tương liên.
Ùng ục
Đột nhiên, cái bụng Tiểu Bạch Hồ truyền đến tiếng vang. Vân Phi Dương đưa nó buông xuống, cười nói:
- Bị nhốt lâu như vậy, chắc hẳn cũng đói rồi, để chủ nhân như ta này thi triển tay nghề cho ngươi mở rộng tầm mắt đây.
Tạch tạch
Củi lửa đang thiêu đốt, mùi thịt nướng xông vào mũi, mùi vị phiêu đãng, Tiểu Bạch Hồ lười biếng dùng cái mũi ngửi ngửi, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét.
- Ai nha, lại còn ghét bỏ thịt, ta nướng báo rất ngon, ngươi không ăn, ta ăn.
Vân Phi Dương dùng dao găm xé xuống một miếng thịt, bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Tiểu Bạch Hồ thủy chung nằm sấp, nhưng nhìn thấy Vân Phi Dương ăn ngon lành như vậy, giơ lên chân xù lông đi tới, rất rụt rè dùng đầu đụng đụng hắn.
- Không phải không ăn sao?
- Sân Sân
Tiểu Bạch Hồ lệch đầu, trừng mắt to, điềm đạm đáng yêu. Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái, nghĩ thầm, tên này được nha, lại còn giả bộ nũng nịu ngây thơ!
- Đến, ăn đi, đừng nói chủ nhân ta bạc đãi ngươi.
Vân Phi Dương cắt xuống một miếng thịt nướng, Tiểu Bạch Hồ rốt cục không hề rụt rè, mở cái miệng nhỏ nhắn cắn xé.
Ước chừng một lát.
Khối thịt kia đã bị tiêu diệt.
Vân Phi Dương không keo kiệt tiếp tục chia cắt thịt báo cho nó, cho đến khi thịt báo cắt hết chỉ còn lại khung xương, tiểu gia hỏa mới đánh ợ no nê, lười biếng nằm trong ngực Vân Phi Dương, dùng đầu lưỡi liếm láp móng vuốt.
- Thân thể không lớn, khẩu vị thật không nhỏ.
Vân Phi Dương lắc đầu, đột nhiên, hắn biến sắc, ôm Cửu Vĩ Thiên Hồ, đi ra ngoài động.
Rời đi không bao lâu, hai tên trưởng lão Nhiễm gia đã tới, hai người thấy củi lửa còn không chưa dập tắt, cả giận nói:
- Tiểu tử kia hẳn không chạy bao xa, mau đuổi theo!
- Nhị ca, Bách Thảo Dược Cốc chỉ có một cửa ra, chúng ta chỉ cần phong tỏa cửa ra, điều động cao thủ tiến vào tìm tòi, tiểu tử kia mọc cánh cũng khó thoát!
- Tam đệ nói không sai, ngươi đi trấn thủ động khẩu, tiểu tử kia để ta tới truy.
Nhị trưởng lão nói.
- Tốt!
Tam trưởng lão bay trở về miệng cốc.
Trang 63# 2