Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 143: Một người lật không nổi bọt nước

Chương 143: Một người lật không nổi bọt nước



Tuy dẫn theo một đám kỳ hoa, rất có tính khiêu chiến.

Nhưng Vân Phi Dương vẫn muốn biết được thực lực những người này, để phân phối điều động tốt hơn, cho nên hỏi:

- Báo thực lực bọn ngươi một chút nào.

Đám học sinh Quý Thủy Đường nhao nhao báo ra thực lực.

Vũ Lực nhị đoạn hai mươi người. Trailer

Vũ Lực tam đoạn hai người.

Vũ Lực tứ đoạn một người!

Duy nhất có thể sử dụng được, chỉ có một người Phong Thiếu Ngôn!

- Trời của ta ơi…

Vân Phi Dương ôm đầu, xém chút khóc.

Phối trí dạng này, đến cùng bọn hắn đi săn, hay đến để thay thế hung thú để bị săn!

Còn có!

Đám học sinh học đường khác đều là Vũ Lực sáu bảy đoạn, thậm chí Vũ Đồ, cuộc chiến này phải đánh thế nào?

Vân Phi Dương triệt để bó tay.

Đừng nói cùng học đường khác chém giết cướp đoạt chiến lợi phẩm, với thực lực đám người này đụng phải một vài dã thú mạnh, mình còn phải bảo vệ bọn hắn.

Tuy rất chán nản, nhưng hắn vẫn tiếp nhận sự thật này.

Sau đó, bắt đầu phân phối thành viên cho từng tiểu độ, cuối cùng phân chia hai mươi bốn học sinh thành bốn đội, mỗi đội sáu người.

Đội thứ nhất thực lực mạnh nhất.

Bao gồm sáu người : Phong Thiếu Ngôn, Diệp Nam Tu, Hắc Mao, Khúc Vãn Ca, cùng La Mục.

- Đều nghe kỹ cho ta.

Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, nói:

- Trừ đội một bên ngoài, tiểu đội 2 3 4 chỉ có nhiệm vụ một đó là tìm một chỗ giấu kỹ!

Tiểu đội 2 3 4 có lực chiến đấu quá kém không cách nào cùng học đường khác chống lại, bọn hắn chỉ có thể làm pháo hôi, nhưng cũng phải giấu kỹ không để bị người ngoài phát hiện trốn tránh qua bảy ngày.

Đương nhiên.

Chống nổi bảy ngày, chỉ sợ rất khó.

Vân Phi Dương cùng tiểu đội một, mới là chủ lực tuyệt đối của giải đấu đi săn lớn lần này.

Phân phối xong, hắn lại bổ sung:

- Nhiệm vụ tiểu đội một là liệp sát hung thú, gặp được học sinh học đường khác, có thể rút lui thì rút lui, bảo trụ chiến lợi phẩm làm đầu.

- Ừm.

Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao gật đầu.

Duy chỉ có Phong Thiếu Ngôn lạnh lùng nói:

- Mang theo đám tay mơ này, chỉ làm liên lụy ta thôi.

Bành!

Một quyền Vân Phi Dương đánh vào trên đầu hắn, nói:

- Đây là đoàn đội chiến, không phải đơn đả độc đấu, ngươi phải bảo vệ bọn hắn thật tốt cho ta.

Phong Thiếu Ngôn ngã trên mặt đất, đầu sưng một cục lớn, nhe răng toét miệng đáp:

- Được...

Đoạn thời gian trước người này bị đánh đủ thảm, cho nên, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.

Ông!

Đột nhiên, trong núi rừng tĩnh mịch,vang lên tiếng chuông kéo dài, thanh âm Cao Viễn Chúc truyền đến:

- Giải đấu đi săn lớn năm nay, bắt đầu!

- Phi Dương ca, bắt đầu rồi!

Diệp Nam Tu nắm chặt quyền đầu, tuy tham gia hai lần giải đấu đi săn lớn, nhưng bọn hắn vẫn có chút khẩn trương cùng bàng hoàng.

- Hành động đi.

Vân Phi Dương không có lại nói cái gì, bay lượn ra ngoài.

Nửa canh giờ bố trí, đã hết khả năng, còn lại chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn.

- Đi.

Phong Thiếu Ngôn cũng mang theo mấy người Diệp Nam Tu rời đi.

Mặt khác ba đội còn lại cũng nhao nhao hành động, bọn họ bắt đầu tìm kiếm địa phương ẩn nấp, tranh thủ trốn đến sau cùng.

Trước đó Vân Phi Dương có nói một câu:

- Ta hi vọng, các ngươi có thể sống qua bảy ngày, trở thành người tham dự của Quý Thủy Đường đoạt giải quán quân, không phải bị người đánh ngã, bị cao tầng học phủ nhấc ra ngoài cho đám người ngoài kia chứng kiến.

Giải đấu đi săn lớn, một trận chiến đấu liên quan tới vinh dự cả học đường.

Bên trong thân thể mỗi một nam nhân đều có một phần nhiệt huyết, câu nói này của Vân Phi Dương làm huyết dịch bọn họ sôi trào.

Ta là cá thịt thì làm sao?

Ta cũng là một phần tử Quý Thủy Đường, ta muốn làm người tham dự, dù bỉ ổi trốn tránh, cũng tốt hơn bị người khiêng ra, làm trò cười cho đám người chứng kiến!

Rất nhiều học sinh giống thầm nói.

Bọn họ âm thầm thề cố gắng chống đến sau cùng, nhưng ba tiểu đội tách ra không bao lâu, tiểu đội thứ tư đã bị học sinh học đường nào đó phát hiện, kết quả không nói cũng biết.

Giải đấu đi săn lớn tàn khốc ở chỗ học sinh tham dự có thể tùy ý cướp bóc cùng công kích lẫn nhau.

Một phương học viên ngã xuống đất, không có năng lực phản kháng, sẽ bị cao tầng học phủ ẩn núp trong bóng tối khiêng ra ngoài, mất đi tư cách dự thi.

- Con mẹ nó... Đáng giận!

Sáu tên học sinh tiểu đội thứ tư bị cao tầng học phủ khiêng ra ngoài, bọn họ không cam tâm bị đào thải, nhưng cũng không thể tránh được.

- Trung giai Tân Kim Đường.

Xuyên qua giữa rừng núi, Linh Niệm Vân Phi Dương thấy được tiểu đội thứ tư bỏ mình, hắn cũng không có xuất thủ đi cứu. Bởi vì, mình có thể cứu bọn hắn một lần, nhưng còn những lần sau?

- Trước để cho các ngươi sóng một lát, chờ các ngươi thu thập đầy đủ chiến lợi phẩm, liền đi đoạt của bọn ngươi.

Vân Phi Dương nhớ kỹ học đường này.

Hắn thấy, đi giết hung thú thu hoạch chiến lợi phẩm quá phiền phức, không bằng ẩn núp chỗ tối, theo đuôi một ít Học Đường mạnh, chờ đối phương thu thập được nhiều rồi lại xuất thủ thu thành quả.

Giải đấu đi săn lớn bắt đầu.

Sơn lâm tĩnh mịch nhất thời trở nên náo nhiệt, mấy trăm học sinh đi lại bên trong tìm kiếm hung thú.

Phạm vi săn thú đến trăm dặm, bên trong có vạn con hung thú.

Cho nên giai đoạn bắt đầu, lần lượt có rất nhiều hung thú bị một ít học sinh học đường phát hiện cùng giải quyết, bọn hắn nhanh chóng thu hoạch chiến lợi phẩm.

Muốn nói cường thế nhất, tự nhiên trung giai Giáp Mộc Đường.

Bọn họ tuy chỉ có sáu người, nhưng tu vi bình quân đều đạt tới Vũ Đồ trung kỳ, gặp thú thì giết, gặp người thì đoạt, có thể nói đi ngang không ai có thể cản.

- Cũng không biết đám rác rưởi Quý Thủy Đường núp ở nơi nào.

Nơi núi rừng sâu xa, một thiếu niên trung giai Giáp Mộc Đường thu chiến lợi phẩm vào túi không gian, nói:

- Nếu không, phải đánh bọn họ thật tốt mới được.

- Đúng vậy, ta có chút hoài niệm năm ngoái.

Mấy tên học sinh nhao nhao cười rộ lên.

Năm ngoái bọn hắn vẫn là học sinh sơ cấp Giáp Mộc Đường, từng gặp được Quý Thủy Đường, bọn hắn ra tay đánh Quý Thủy Đường một trận, cảm giác rất dễ chịu.

Nhưng vào lúc này.

Một thiếu niên tuấn lãng lại giội nước lạnh nói:

- Cát Hưng ngươi không nên khinh thường, năm nay Quý Thủy Đường có thiên tài như Vân Phi Dương, chỉ sợ sẽ có vài vấn đề khó giải quyết phát sinh.

Người này tên Đông Lăng, thiên tài mạnh nhất trung giai Giáp Mộc Đường, top 6 Thiên bảng.

Một học sinh khác nói:

- Ta nghe nói, tu vi Phong Thiếu Ngôn vừa mới chuyển trường tới cũng không tệ, năm nay Quý Thủy Đường có hai người này, không thể coi thường.

- Cắt.

Cát Hưng hừ lạnh nói:

- Vân Phi Dương rất mạnh, nhưng chung quy chỉ là tân sinh mới vừa vào học, huống chi bọn hắn chỉ có hai người, còn có thể lật trời hay sao?

- Vậy cũng đúng.

Người học sinh kia cười rộ lên, ba người khác cũng cười không nói.

Sự tích Vân Phi Dương, bọn họ đã nghe nói qua.

Mặc dù không thể phủ nhận, tên tân sinh này cũng là thiên tài số một số hai.

Nhưng, giải đấu đi săn lớn lại chú trọng đoàn đội chiến, một người căn bản lật không nổi bọt nước gì.

- Cũng dám xem thường ta...

Vân Phi Dương núp trong bóng tối, cười lạnh.

Hắn từ một nơi bí mật gần đó, đã theo trung giai Giáp Mộc Đường hồi lâu.

Vốn định tìm cơ hội động thủ, thu thập bọn hắn, bất quá nghe được lời Cát Hưng nói, nên thu hồi quyết định này.

Càng xem thường hắn, hắn càng để bọn hắn sống đến sau cùng.

Chờ đến lúc bọn hắn coi nắm chắc thắng lợi, mình xuất hiện hung hăng thu thập bọn hắn, nhất định sẽ làm cho tinh thần bọn hắn sụp đổ.

Giải đấu đi săn lớn tiếp tục tiến hành, giữa rừng núi khi thì truyền đến nộ hống của hung thú chết thảm khi thì truyền đến từng tiếng kêu thảm của người tham gia.

Mỗi học đường trong thời gian nhanh nhất, tìm kiếm hung thú, đề cao chiến lợi phẩm đồng thời bảo toàn chiến lợi phẩm của mình.

Đương nhiên.

Cũng có không ít học đường có thực lực tương đương gặp nhau, đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Cứ như thế, đêm khuya đến.

Hung thú bên trong Núi rừng nguyên thủy bị tàn sát không ít, học sinh dự thi cũng bị đào thải không ít, bọn hắn rất uể oải ngồi chờ bên ngoài sơn lâm.

- Chúng ta nghỉ ngơi trước, trời sáng tái chiến.

Học sinh Trung giai Tân Kim Đường trải qua ban ngày chém giết, thu hoạch được không ít chiến lợi phẩm, cuối cùng tìm sơn động nghỉ ngơi.

Bất quá, bọn hắn vừa ngồi xuống, đã thấy một người tiêu sái đứng tại động khẩu.

- Vân Phi Dương!

Thiên tài Tân Kim Đường mạnh nhất nao nao, chợt đứng lên, cười lạnh nói:

- Ta đang lo tìm không thấy người, chính ngươi lại đưa tới cửa.


Trang 72# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất