Chương 157: Trương Hằng, lên nhận lấy cái chết!
Vân Phi Dương cùng Trương Hằng định ra Sinh Tử Đài chi chiến, kinh động toàn bộ bách tính cùng võ giả nội thành, cũng kinh động các đại gia tộc.
Trên quan chiến đài.
Rất nhiều gia chủ đang quan sát Vân Phi Dương đang chầm rãi ra trận, trong con ngươi lóe ra vẻ tiếc hận.
Bọn họ nghe nói qua rất nhiều sự tích về hắn, không thể phủ nhận đây là một thiên tài rất không tệ, đáng tiếc hắn không hiểu điệu thấp, bị dòng chính Trương gia để mắt tới.
Đương nhiên.
Cũng có gia chủ cười lạnh trong lòng.
Tỉ như Nhiễm gia, Mạc gia.
Những gia tộc này sớm đã ghi hận Vân Phi Dương, nếu như không phải bị Lâm gia mời qua một lần, chỉ sợ sớm đã phái cường giả xuất thủ.
Đối diện Sinh Tử Đài, có một tòa lầu các thật cao.
Một tên trung niên nhân cẩm y gác tay đứng đấy, quanh thân bao phủ uy nghiêm, tựa như đế vương.
Hắn thông qua cửa sổ, ánh mắt rơi vào trên thân Vân Phi Dương, nói:
- Khê, Vân Phi Dương đây hả?
Lâm Chỉ Khê đứng phía sau, đáp.
- Vâng, phụ thân.
Trung niên không giận tự uy này chính là thành chủ Đông Lăng thành, gia chủ Lâm gia - Lâm Nhược Hiên!
Khó trách có khí tức kinh khủng như vậy.
Theo tin tức Đông Lăng Quận truyền ra, tu vi Lâm thành chủ đã đạt tới Vũ Vương, cường giả số một số hai trong Đông Lăng Quận.
- Đáng tiếc...
Lâm Nhược Hiên lắc đầu, nói:
- Trận chiến này kẻ này hẳn phải chết không nghi ngờ.
Sắc mặt Lâm Chỉ Khê biến hóa.
Kể cả phụ thân cũng không coi trọng Vân Phi Dương, trận chiến này không ổn rồi.
- Phụ thân.
Nàng nói:
- Biên cảnh chiến hỏa không ngừng, chính là lúc dùng người, thiên tài như Vân Phi Dương này, ngài nhẫn tâm nhìn hắn bị giết sao?
Lâm Nhược Hiên khẽ giật mình hỏi lại.
- Khê, con đang cầu xin ta?
Hắn biết, nữ nhi vẫn ghi hận mình, hai người cùng một chỗ, thường thường lời không hợp ý, không nói nhiều hơn nửa câu.
Bây giờ vì một tên Vân Phi Dương, nàng mở miệng nhờ, việc này vượt ngoài ý định của hắn.
Mặt Lâm Chỉ Khê không cảm xúc, nói:
- Xem như thế đi.
- Haha.
Lâm Nhược Hiên cười to.
- Tiểu tử này, có thể để nữ nhi của ta cầu tình, xem ra có chỗ hơn người a.
- Nhưng...
Hắn đột nhiên nghiêm nghị.
- Khê, ngươi hẳn phải biết, võ giả giao đấu Thần Thánh cỡ nào dù cho cha cũng không thể tùy ý can thiệp.
- Ta biết.
Lâm Chỉ Khê, nói:
- Ta chỉ hy vọng, hắn... Có thể sống sót.
- Sống sót?
Lâm Nhược Hiên hơi trầm ngâm, nói:
- Cái này, ta có thể làm được!
Phụ thân đáp ứng, tên kia sẽ không phải chết.
Lâm Chỉ Khê không nói tiếp, nhìn về phía Vân Phi Dương, nói thầm:
- Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy.
Lâm Nhược Hiên không coi trọng Vân Phi Dương.
Bời vì, Linh Niệm hắn nhìn ra thực lực Vân Phi Dương chỉ có Vũ Sư sơ kỳ, tu vi dạng này hiển nhiên không cách nào chống lại Trương Hằng.
Nhưng.
Hắn không ngờ.
Vũ Sư sơ kỳ, do Vân Phi Dương cố ý bày ra để lừa gạt địch nhân mà thôi.
Dưới sự che lấp của Nghịch Thiên Quyết, chỉ cần hắn không chân chính bạo phát tu vi, cường giả Vũ Vương cũng đừng hòng xem thấu!
- Khí tức người kia rất mạnh, hẳn là phụ thân Lâm Chỉ Khê...
Vân Phi Dương trên đường đi hướng Sinh Tử Đài, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười.
Nếu như hắn biểu hiện cường hãn, có thể để tên này nhìn với con mắt khác rồi gả nữ nhi cho hắn thì sao?
Nghĩ tới đây.
Vân Phi Dương cười càng thêm dâm đãng.
- Tên này còn cười?
- Haha, có phải bị dọa sợ ?!
Có người cười ha hả.
Xoát!
Đột nhiên, hắn chợt cảm giác mắt tối sầm lại, Vân Phi Dương đứng trước mặt, nhất chưởng hung hăng vỗ xuống tới.
Bành!
Một tiếng vang thật lớn.
Thiếu niên cười to bay ra ngoài, miệng phun máu tươi ngã trên mặt đất, mặt sưng phù, hàm răng gãy mấy cái.
- Tên này...
Mọi người nhao nhao chấn kinh.
Bọn họ phán đoán, một chưởng vừa rồi của Vân Phi Dương ẩn chứa ít nhất nhất trọng thuần linh lực, nếu không, cũng không thể đánh bay Vũ Đồ đỉnh phong!
- Vân Phi Dương!
Trên quan chiến đài, một gia chủ đứng lên, trong con ngươi phun trào lửa giận, thiếu niên bị đánh bay ra ngoài kia là dòng chính gia tộc của hắn.
Vân Phi Dương lần nữa trở về chỗ cũ, nắm tay Mục Oanh tiếp tục hướng Sinh Tử Đài.
- Đáng giận!
- Lý gia chủ, không nên cùng một người chết phân cao thấp.
Gia chủ Mạc gia trấn an.
Cũng đúng, tên này chẳng mấy chốc sẽ bị Trương Hằng giết, mình cần gì chấp nhặt với hắn.
Đến cuối cùng.
Gia chủ Lý gia ngồi xuống, cười lạnh không thôi.
Một chưởng Vân Phi Dương vỗ bay Vũ Đồ đỉnh phong rồi tiếp tục hành tẩu, chung quanh không ai dám lên tiếng.
Bất quá.
Một lời không hợp đã xuất thủ, hành động ấy của hắn làm rất nhiều người bất mãn, vốn người xem trung lập cũng bắt đầu ngóng trông hắn bị Trương Hằng hung hăng tàn sát.
- Hô!
Đột nhiên, Diệp Nam Tu lớn tiếng nói.
Học sinh Quý Thủy Đường lôi kéo biểu ngữ, cuống họng tê tâm liệt phế hô lớn.
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
- Cắt.
Mọi người nghe vậy, nhao nhao quăng tới ánh mắt xem thường.
Người sắp chết, còn là học phủ mạnh nhất, thật vô tri.
- Thằng nhãi con!
Gia chủ Diệp gia bỗng nhiên đứng lên, phẫn nộ quát:
- Câm miệng cho ta!
Dát.
Nhìn thấy phụ thân, Diệp Nam Tu nhất thời yên lặng.
Gia chủ Diệp gia tức giận đến nổi nhếch cả ria mép, quát:
- Cút về, nơi này không có chuyện của ngươi!
- Khúc Vãn Ca
Gia chủ Khúc gia cũng đứng lên, chỉ Khúc Vãn Ca.
- Cút!
Rất nhanh.
Tất cả học sinh Quý Thủy Đường đều im miệng, bởi vì gia chủ mỗi nhà đều chửi bọn họ.
Vân Phi Dương đắc tội dòng chính Trương gia, địa vị Trương gia tại Đông Lăng thành lại gần Lâm gia, bọn họ không thể trêu vào.
Sinh Tử Đài an tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này, lại truyền đến một đạo tiếng gọi thanh thúy ầm ĩ:
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Mọi người đồng loạt nhìn sang.
Trong đám người, Tô Tình giơ tay Lương Âm, lớn tiếng trợ uy:
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất! Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
- Nha đầu này...
Gia chủ Tô gia ngồi trên đài, mắt thấy cháu gái la to, lắc đầu cười rộ lên.
Trương gia tại Đông Lăng thành rất mạnh, nhưng Tô gia lại không sợ, bời vì thực lực Tô gia gần với Trương gia, thậm chí ngang nhau.
Mà.
Lão thái gia Tô gia rất yêu thương Tô Tình.
- Tình Tình!
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, Lương Âm xấu hổ giận dữ không thôi.
- Thật nhiều người nhìn kìa, mau dừng lại.
Tô Tình nói:
- Ngươi không đau lòng sao?
- ...
- Hắn sẽ chết, ngươi không thể vì hắn cỗ vũ?!
- Ta...
- Aiiii.
Tô Tình nói:
- Từ hôm qua, ngươi ăn không trôi cơm, đến lúc này rồi còn muốn che giấu!
Lương Âm trầm mặc.
Nhìn thấy Vân Phi Dương nắm tay Mục Oanh, nàng bĩu môi nói:
- Hắn có chết hay không, đâu có liên quan tới ta.
- Con mẹ nó ta không sợ!
Diệp Nam Tu vén lên tay áo, la lớn:
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Tên này không thèm đếm xỉa đến gia chủ đang mặt hầm hầm, Vân Phi Dương lên đài giao đấu sinh tử chưa biết, thân làm huynh đệ, nhất định phải trợ uy!
Dược Diệp Nam Tu cảm nhiễm, Hắc Mao cùng bọn người Khúc Vãn Ca nhao nhao gào thét.
Giờ khắc này.
Bọn họ quên thân phận, cũng không quan tâm gia chủ đang tức giận nhìn mình. Bọn họ chỉ biết, vốn sống cuộc bọn họ tại gia tộc sống không bằng cái rắm, ngày hôm nay dù trở về bị phạt, cũng phải trợ uy Phi Dương ca!
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất! ! !
Tiếng gọi ầm ĩ sóng sau cao hơn sóng trước!
Vân Phi Dương đi đến Sinh Tử Đài, nghe được mọi người la lên, trái tim rất ấm áp.
Tu luyện ba ngàn năm, bị trấn áp một vạn năm.
Năm tháng dài đằng đẵng, tâm hắn đã vững như bàn thạch rất ít ba động, nhưng nhìn bọn người Diệp Nam Tu không sợ gia tộc cảnh cáo, vẫn vì mình động viên trợ uy, không khỏi bị cảm động.
Vân Phi Dương chầm chậm giơ tay lên.
Bọn người Diệp Nam Tu nhao nhao dừng la, song quyền nắm chặt.
Đột nhiên, Vân Phi Dương xoay người, khóe miệng mỉm cười, ngón tay hướng nơi xa, quát:
- Trương Hằng, lên nhận lấy cái chết!
Hô
Đột nhiên, một cỗ khí tức cường đại bạo phát.
Mọi người quay người nhìn lại, chỉ thấy Trương Hằng lăng không bước đi, từ đằng xa bay tới, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào Sinh Tử Đài.
- Lăng không Đạp Hư!
- Vũ Tông!
Mọi người nhao nhao kinh hô.
Trang 79# 1