Chương 173: Nàng là vợ ta
Đại Vu Tộc là một bộ lạc thần kỳ, có rất nhiều tộc quy.
Bên trong có một quy định như vậy.
Nữ tộc nhân không có trải qua Thánh Tuyền tẩy lễ, nếu như ngoài ý muốn thất thân, nhất định phải gả cho đối phương, sau đó dùng độc hành hạ chết hắn.
Mà.
Bình thường thiếu nữ tuổi tròn mười sáu nhất định phải đứng trước tượng Vu Thần, phát loại thề độc này mới có thể được trao tặng hình xăm Ngũ Thải Độc Điệp, chính thức trở thành hậu nhân Vu tộc.
Vân Phi Dương tại Thần Giới nghe nói qua, lúc ấy cảm thấy không thể nói lý, bây giờ lại cười nói:
- Trên cổ tay ngươi có Ngũ Thải Độc Điệp, chứng minh ngươi đã phát thệ trước tượng Vu Thần. Cho nên, nhất định phải gả cho ta.
Lăng Sa La mộng.
Vu tộc tại đại lục gần như diệt tuyệt.
Nếu như không phải sau khi lớn lên, A Bà mỗi ngày nói sự việc Vu tộc, nàng sẽ không nghĩ tới mình lại là hậu nhân Vu tộc.
Nhưng.
Gia hỏa này làm sao biết? Còn biết rõ mình đứng trước tượng Vu Thần, phát ra lời thề!
- Ngươi!
Nàng ngẩng đầu, cả kinh nói:
- Làm sao biết?
Vân Phi Dương nói:
- Đừng quản ta làm sao biết, căn cứ tộc quy Vu tộc, ta đoạt trinh tiết của ngươi, ngươi chính là nữ nhân của ta.
Gia hỏa cũng quá vô sỉ.
Hôm qua chỉ hôn một trận, cũng không đoạt đi trinh tiết người ta, hiện giờ hắn nói giống thật để người ta nghĩ hắn đã thịt người ta rồi.
- Đáng giận!
Lăng Sa La nắm chặt quyền.
Mình lập lời thề trước tượng Vu Thần, thân là hậu nhân Vu tộc, nhất định phải tuân thủ.
Nhưng
Nam nhân này vạn độc bất xâm, ta làm sao độc chết hắn!
Độc không chết hắn.
Mình phải cùng hắn sống hết đời.
A a!
Nội tâm Lăng Sa La gần như sụp đổ.
Tuy xông xáo giang hồ rất lâu, nhưng dù sao vẫn quá đơn thuần, dăm ba câu đã bị Vân Phi Dương hù, thật sự coi mình đã thất thân cho hắn.
Cái này cũng chịu.
Lăng Sa La thuần khiết, không trải qua phương diện ấy lần nào, làm sao biết được.
Huống hồ.
Hiệu quả của xuân dược, nàng biết rất rõ.
Phục dụng loại dược vật này, chỉ có Âm Dương kết hợp mới có thể hóa giải, nếu không sẽ bạo thể mà chết.
Hiện tại mình hoàn hão, hiển nhiên bị ép giao hợp!
Đủ loại nguyên nhân, Lăng Sa La tại trên con đường hiểu nhầm ấy một đi không trở lại.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương ôm nàng ra khỏi sơn động.
Lăng Sa La hung hăng nhìn hắn, ánh mắt như muốn hóa thành đao, muốn cắt nát nam nhân này thành từng mảnh.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi bây giờ là nữ nhân của ta, muốn khôi phục sự tự do, phải cố gắng hạ độc chết ta đi.
Lăng Sa La hận nói:
- Ta! sẽ!!
Xem ra, nàng tiếp nhận sự thật, cũng tuân thủ lời thề.
Nhưng nàng có thể hạ độc chết Vân Phi Dương sao?
Lăng Sa La âm thầm thề, sớm muộn có một ngày, phải hạ độc nam nhân này đến chết!
Sau đó, lại tự sát!
Đi giữa rừng núi.
Vân Phi Dương vô cùng thoải mái.
Đêm qua bị kéo một đường, mài cái mông đau nhức, ngày hôm nay trở về, lại ôm một nàng dâu, chuyện tốt này đi đâu mà tìm!
- Thả ra ta!
Lăng Sa La quát.
- Tốt.
Vân Phi Dương thả nàng ra. Vung tay lên, thổi khí độc tràn ngập đi, nói:
- Loại độc yếu kém này, độc không ngã ta đâu, còn không từ bỏ an tâm làm nữ nhân của ta không phải thoải mái hơn.
- Đáng giận!
Lăng Sa La nắm quyền, con ngươi lấp lóe lửa giận.
Quả nhiên.
Muốn hạ độc chết hắn, rất khó!
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương vươn tay.
Lăng Sa La suy yếu lui một bước, lạnh nhạt nói:
- Đừng đụng ta!
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta đã có hành động phu thê, dắt tay cũng không có gì mà.
- A a!
Lăng Sa La phát điên.
- Không cho phép lại nói chuyện này!
- Tốt tốt.
Vân Phi Dương bắt tay nàng.
- Ta không nói, ta không nói.
Lăng Sa La vốn định hất ra, lại bất chợt cảm giác được một dòng nước ấm từ trong lòng bàn tay truyền đến, tràn vào kinh mạch mình, thân thể nguyên bản suy yếu dần dần có sức, người cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vân Phi Dương ôn nhu nói:
- Tốt hơn chút nào chưa?
Lăng Sa La nguýt hắn một cái.
- Ai.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, tiếp tục đi đường.
Hai người đi một canh giờ, đi vào địa điểm hôm qua nghỉ ngơi.
Giờ phút này, Cao Viễn Chúc ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, qua một đêm, độc tố thể nội tự hành tiêu tán, hắn đang điều dưỡng thân thể suy yếu.
Những cao thủ học phủ cũng đang ngồi.
Không giống với bọn họ, Bảo Lỵ và bọn người Pháp Tể vẫn mộng đẹp.
- Đừng ngủ!
Đột nhiên, Vân Phi Dương đá La Mục và Vân Lịch đang ngủ bay ra ngoài.
Bành!
A a!
Hai tên thống khổ đứng lên từ trong đống đá vụn.
Hai người căm tức nhìn Vân Phi Dương, nếu như thực lực vượt qua hắn, chỉ sợ sớm đã lên quyết tử chiến.
Xoát!
Bảo Lỵ cùng Vân Hoa lần lượt đi ra.
Nữ sinh có đặc quyền.
Pháp Tể cũng bị tiếng vang thật lớn bừng tỉnh, hắn đánh ngáp một cái, xoa xoa con mắt, nói:
- Làm sao?
Pháp Tể, La Mục, Vân Lịch ba người ngồi trên đồng cỏ, cùng nhau trừng to mắt.
Bảo Lỵ cũng hoảng hốt.
Mấy hơi về sau, nàng chỉ Lăng Sa La, có chút mộng nói:
- Nàng này là vợ ngươi?
- Vâng, lão sư.
Vân Phi Dương nắm tay Lăng Sa La, thần sắc đầy ân ái.
- ….
Một khắc này, Lăng Sa La muốn giết hắn.
Nhưng nghĩ lại lời thề của bản thân, đành phải chịu đựng xúc động, ngoảnh mặt qua một bên.
- Mẹ ta ơi!
La Mục cùng Vân Lịch nhao nhao sụp đổ.
Ngủ một giấc.
Tỉnh lại thì xuất hiện một nàng dâu kỳ quái, cũng quá điên cuồng đi.
Vân Hoa lặng lẽ đi sát tới, xoa xoa góc áo, e thẹn nói:
- Vân Phi Dương, nguyên lai ngươi đã có thê tử. Xem ra, ta chỉ có thể làm thiếp.
Phù phù…
Mọi người nhao nhao té ngã.
- Tiểu tử, tới đây!
Bảo Lỵ phất phất tay, Vân Phi Dương đi tới, nàng đè ép thanh âm, nói:
- Cô bé này đến cùng là ai?
- Vợ ta.
- Thật chứ?
- Chắc chắn 100%!
Vân Phi Dương dùng ánh mắt chân thành trả lời.
Bảo Lỵ vẫn chưa tin.
Nàng luôn cảm thấy, cô gái này không đơn giản, nhưng từ trong ánh mắt đó có thể thấy được, cô nàng rất không tình nguyện.
- Xú tiểu tử!
Bảo Lỵ mặt lạnh nói:
- Ngươi có phải dùng thủ đoạn gì, bức bách người ta?
- Không có mà!
Vân Phi Dương xoay người, nói:
- Sa La, nói cho lão sư, ngươi có phải vợ ta không?
Sa La?
Nghe được hắn kêu mình như vậy, Lăng Sa La nỗi giận. Nhưng ngại lời thề, đành cúi đầu xuống, không tình nguyện đáp
- Đúng!
- Ngươi nhìn.
Vân Phi Dương buông buông tay, nói:
- Ta không có lừa gạt.
- Tốt.
Bảo Lỵ không hỏi tiếp, quay người rời đi.
Hai canh giờ sau.
Cao tầng Học phủ nhao nhao tỉnh lại, thực lực khôi phục như lúc ban đầu.
Cao Viễn Chúc mở mắt ra, thấy Vân Phi Dương nhất thời có chút mộng, tên này hôm qua không phải bị một cô gái kéo đi à, sao lại bình yên vô sự trở về?
Sau một khắc.
Hắn nhìn thấy Lăng Sa La, chợt biến sắc, tu vi bạo phát.
Cô bé này là hung thủ đầu độc, tốt! Còn dám nghênh ngang xuất hiện!
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Cao Viễn Chúc, nâng tay hắn, nói:
- Viện trưởng, nàng là vợ ta!
Dát.
Cao Viễn Chúc trợn tròn mắt.
Đầu óc hắn có chút loạn, nói:
- Ngươi? Vợ ngươi?
- Đúng vậy.
Vân Phi Dương buông tay hắn ra, thấp giọng nói:
- Vợ ta có sở thích rất kì lạ, ưa thích hạ độc ta, đây là thủ đoạn bồi dưỡng cảm tình của nàng.
Cao Viễn Chúc nghe vậy, khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Hiện tại người trẻ tuổi thực biết bồi dưỡng tình cảm!
Trang 87# 1