Chương 212: Thật không phải người tốt
Vân Phi Dương đoán được thân phận nữ nhân này.
Bởi vì lúc hai quận tỷ thí có xuất hiện nữ thiên tài đại biểu Thiên Vũ học phủ, người đó mặc một kiện áo giáp, trên mũ giáp cũng bố trí trận pháp.
Để một nha hoàn thay thế mình.
Chủ nhân thì vụng trộm chạy ra ngoài.
Dịch dung ra ngoài thì trên đời này có rất nhiều người làm, nhưng muốn nói nhàn rỗi đến mức bố trí trận pháp trên mũ giáp, sợ độc nhất vô nhị.
Cho nên.
Vân Phi Dương đoán ra nữ nhân này chính là Đoan Mộc Lệ Hoa mà mình muốn gặp.
Quả nhiên không thất vọng.
Nha hoàn đã xinh đẹp như vậy, tướng mạo chủ nhân khẳng định không kém.
Đoan Mộc Lệ Hoa ngạc nhiên nói:
- Ngươi...biết ta?
Vân Phi Dương ôm nàng, nói:
- Trước kia không biết, hiện tại thì biết.
Ánh mắt Đoan Mộc Lệ Hoa lãnh lệ, nói:
- Đã biết thân phận của ta còn dám làm càn!
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương cười nói:
- Thân phận của ngươi rất cao quý sao?
Đoan Mộc Lệ Hoa hỏi ngược lại:
- Có cao quý hay không, ngươi không biết sao?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Thân phận của nữ nhân này, mấy ngày ở Thiên Vũ học phủ hắn có nghe nói qua.
Nàng chính là trưởng nữ của Đoan Mộc gia, phụ thân là đại tướng Thiên Vũ Quận, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân, hai huynh trưởng đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân đội.
Đúng là bối cảnh quá sâu, sau khi thế thân nha hoàn bại lộ, Thiên Vũ học phủ cũng không nói gì.
Đoan Mộc Lệ Hoa lạnh lùng nói:
- Còn không buông ta ra!
- Ăn nó đi.
Vân Phi Dương kéo cằm của nàng ra, ném đan dược vào trong miệng nàng.
- Ngươi...
Sắc mặt Đoan Mộc Lệ Hoa âm trầm.
Xoát.
Vân Phi Dương ôm nàng, nói:
- Nơi này quá nguy hiểm, ta dẫn ngươi tới nơi an toàn.
Trong sơn động.
Đoan Mộc Lệ Hoa ngồi xếp bằng vận chuyển tâm pháp, ngay từ đầu nàng cho rằng nam nhân xa lạ này sẽ không có hảo ý, cho rằng đan dược có độc.
Nhưng.
Đan dược vào bụng hóa thành từng đoàn linh lực, nàng mới hiểu được mình ăn thật là linh khí đan.
Hắn vì cái gì làm như vậy?
Chẳng lẽ, mình thực sự đụng phải người tốt?
Không có khả năng, có lẽ người này làm ra để cho mình thấy, có lẽ chỉ muốn lừa gạt tín nhiệm của mình.
Tâm tính lạnh lùng, Đoan Mộc Lệ Hoa rất cảnh giác với người lạ, nàng cũng không tin tưởng mình may mắn như vậy, đụng phải một người tốt đi ngang qua.
Cũng không lâu lắm.
Thương thế kịp thời trị liệu, khôi phục rõ rệt.
Nàng vận công lấy lại tinh thần, đầu tiên ngửi được mùi thịt nướng, chợt nhìn thấy nam nhân kia đang nướng một con gà rừng, dáng vẻ như rất lành nghề.
Rột rột.
Bụng nàng réo lên một tiếng.
Vân Phi Dương xoay người, giơ con gà nướng thơm ngào ngạt, cười nói:
- Có phải đói bụng không?
Đoan Mộc Lệ Hoa trầm mặc.
Từ khi vào rừng tu luyện để kích phát tiềm lực, nàng đã hai ngày không ăn gì.
- Cho nàng.
Vân Phi Dương đưa gà nướng tới.
Đoan Mộc Lệ Hoa không cầm, trong con ngươi vẫn lộ vẻ cảnh giác.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương thu hồi, kéo một đùi gà xuống, bắt đầu say sưa ăn ngon lành, nói:
- Cô nói xem, cô không tu luyện ở Thiên Vũ học phủ, chạy đến nơi hoang sơn dã lĩnh này làm gì.
Xoát.
Đoan Mộc Lệ Hoa đoạt con gà nướng, kéo một đùi gà khác xuống, lạnh nhạt nói:
- Ngươi quản ta làm gì?
Ây.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Rất nhanh.
Con gà nướng đã bị Đoan Mộc Lệ Hoa ăn sạch sẽ.
Nàng thể hiện rõ phong phạm dòng chính, lau khóe miệng đầy mỡ, lần nữa ngồi xếp bằng vận chuyển tâm pháp, an dưỡng thương thế.
Vân Phi Dương không quấy rầy nàng, mang theo Thần Thần ra khỏi sơn động, bắt đầu tìm kiếm hung thú xung quanh.
Phù phù.
Một đầu tứ phẩm hung thú uể oải ngã xuống, trước ngực có mấy vết kiếm, viên tinh hạch lăn ra.
Hưu.
Thần Thần vọt tới, ném viên tinh hạch kia vào trong miệng, say sưa nhai ngon lành.
Tiểu gia hỏa đã đạt đến tam phẩm trung cấp.
Tam phẩm tinh hạch rất khó thỏa mãn nhưng tứ phẩm thì vừa vặn.
Nhìn nó ăn ngon lành, Vân Phi Dương lắc đầu nói:
- Ăn từ từ không thì nghẹn đấy.
Ừng ực.
Thần Thần nuốt năng lượng vào, nhảy lên bả vai hắn, hài lòng đong đưa cái đuôi nhỏ.
- Ăn ké chột dạ, bắt người tay ngắn.
Vân Phi Dương xoa xoa đầu nhỏ của nàng, cười nói:
- Cũng đến thời điểm ngươi xuất lực rồi. Đi thôi, đi tìm dược liệu cao cấp nào.
- Sân sân.
Thần Thần liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dẫn hắn đi tìm dược liệu giữa rừng núi.
Mất một lúc.
Vân Phi Dương đã tìm được không ít nhị tam phẩm dược liệu.
Những dược liệu này có thể chế luyện ra nhị tam phẩm linh khí đan, bất quá sau khi thăng cấp lên Vũ Tông cũng không hiệu quả gì đối với hắn.
Huống hồ.
Hắn không dám tiếp tục cắn thuốc.
Bởi vì, cắn thuốc mặc dù có thể tăng nhanh tu vi, nhưng khi đề cao cảnh giới lại tai hại, ngày càng nghiêm trọng.
Kế tiếp vẫn nên tăng tu vi thật vững chắc, dung hợp Thuần Linh Hạch cùng Thuần Linh lực mới chính xác nhất.
Tất nhiên, nếu đã không có ý định uống thuốc thì có thể bán dược liệu lấy tiền.
Trong thế giới của phàm nhân.
Võ kỹ, binh khí, đan dược vô cùng trọng yếu nhưng càng quan trọng hơn vẫn là bạc, có nó thì cái gì cũng có thể mua được.
Tất nhiên nếu đã cùng Bảo Lỵ ưng thuận giao ước, lập ra một tòa thành Thập Nhị Tinh, bây giờ phải bắt đầu tiết kiệm tiền, bởi vì đến lúc đó sẽ cần chi tiêu rất lớn.
Quả nhiên.
Gia hỏa này rất nghiêm túc.
Vì có thể khiến cho lão sư thực hiện lời hứa, hắn đã dự định thành lập một toàn thành làm sính lễ.
Tối tiến.
Vân Phi Dương trở về sơn động.
Chém giết hơn nửa ngày, mặc dù chỉ thu hoạch được một viên tứ phẩm tinh hạch nhưng lại đạt được một đống lớn nhị tam phẩm tinh hạch.
Những vật này, Thần Thần nhìn cũng không thuận mắt nhưng cũng có thể bán lấy tiền.
Hô.
Đoan Mộc Lệ Hoa phun ra một ngụm trọc khí, con ngươi sáng ngời từ từ mở ra, qua một ngày chữa thương, thương thế nàng đã khôi phục triệt để.
Xoát.
Nàng vung tay lên, lấy ra áo giáp mới tinh mặc lên người, hiện ra một nữ quân nhân tư thế hiên ngang.
Vân Phi Dương bĩu môi nói:
- Mặc dày như vậy, không thấy nóng hả?
Thầm nghĩ áo giáp gói lại bộ ngực, không sợ đè ép làm biến hình sao?
Đoan Mộc Lệ Hoa lạnh lùng nói:
- Nói đi, ngươi đã cứu ta, muốn nhận thù lao gì?
- Ây.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Đoan Mộc Lệ Hoa buộc cổ tay, nói:
- Không cần nói ngươi là người tốt nữa bởi vì ta không tin, thế giới này sẽ không có ai ngu ngốc như vậy.
- ...
Vân Phi Dương im lặng.
Hảo tâm cứu người lại bị coi như ngu ngốc, cái suy nghĩ gì đây.
Bất quá.
Nếu như ngươi phối hợp như vậy, ta cũng không khách khí.
Vân Phi Dương cười nói:
- Tất cả đều là người thông minh, ta cũng không nói nhảm, đưa nhẫn không gian của ngươi cho ta coi như thù lao.
Gia hỏa này rốt cục cũng lộ nguyên hình.
Hoặc nói để Đoan Mộc Lệ Hoa nhìn thấy hắn thật sự không phải người tốt!
Anh hùng cứu mỹ nhân, thực tế chính là vì nhẫn không gian, hắn đoán nàng rời khỏi học phủ đã lâu, xuất hiện ở sơn lâm, rõ ràng rèn luyện chăm chỉ nên khẳng định thu hoạch không ít tinh hạch.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương có nguyên tắc.
Một cô gái xinh đẹp thì hắn không đành lòng đoạt trắng trợn, đút cho nàng một viên đan dược, được hắn xem là một cách trao đổi đồng giá!
Trang 106# 2