Chương 220: Cảnh giới đáng sợ nhất
Bọn người Lỗ Cường trả lại lương khô, sau đó liền biến mất.
Kỳ thật.
Bọn họ đi cướp không phải vì tiền.
Đoạt phần lương thực này cũng không phải do không có cơm ăn, chủ yếu vì ngứa tay nên mới ra ngoài tìm lại cảm giác ăn cướp.
Kết quả bi kịch gặp được Vân Phi Dương, vận xui không chê vào đâu được.
Trải qua chuyện này.
Chỉ sợ bọn họ sẽ không còn suy nghĩ đi ăn cướp nữa, an phận tìm một nơi lao động chân tay để giải quyết chuyện ấm no.
Sau khi bọn người Lỗ Cường sợ quá chạy mất, Vân Phi Dương ra lệnh cho Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ tiếp tục hướng về Đông Lăng thành.
Đôi nam nữ đưa mắt sùng bái nhìn hắn rời đi, nội tâm đầy kích động.
Vân Phi Dương đó a.
Đệ nhất thiên tài mới lên của Đông Lăng Quận, thủ lĩnh xuất chiến hai quận luận bàn!
Những đại nhân vật như vậy không khác gì Thần trong mắt cư dân bình thường trong Đông Lăng Thành.
Bên ngoài Đông Lăng thành.
Mười mấy võ giả tập trung một chỗ, ánh mắt lấp lóe hâm mộ.
Trong đám người đó có một Vũ Đồ đỉnh phong, ngạo nghễ ưỡn ngực, trong tay nắm một con sói con da đen, thể trạng tuy nhỏ, nhưng là nhất phẩm hung thú hàng thật giá thật!
- Lương thiếu quá lợi hại!
- Đúng vậy, ra ngoài rèn luyện một phen đã kết khế ước cùng tiểu lang này, sau này nó trưởng thành có thể so với Vũ Đồ a!
- Ta khi nào mới có vận khí tốt như vậy.
Mọi người hâm mộ muốn chết.
Cùng hung thú kết xuống khế ước, dù chỉ con non thì đã rất may mắn.
Ai.
Lương thiếu bất đắc dĩ nói:
- Đây là con non mà ta cướp được từ trong tay sói cái đen, có thể nói cửu tử nhất sinh, trải qua mấy ngày mới có thể kết khế ước.
Lời nói tên này có vẻ rất nguy hiểm nhưng biểu hiện lại rất ngạo nghễ, hiển nhiên đang khoe khoang.
- Lương thiếu rất dũng mãnh!
Mọi người nhao nhao giơ ngón tay cái.
Hắc hắc.
Lương thiếu cao ngạo ngẩng đầu, nghe mọi người thổi phồng trong lòng lâng lâng.
Ngao ô.
Đột nhiên, sói con đen quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất, phát ra tiếng gào hoảng sợ.
Lương thiếu giật nhẹ dây thừng rồi nói:
- Tiểu Hắc, ngươi làm sao?
- Có phải nó đói không?
- Loại sói đen này thích nhất ăn thịt tươi, sau khi lớn lên khẳng định sẽ rất hung tàn.
Vù vù
Mọi người đang bàn luận say sưa thì một trận gió lớn cuốn tới, mang theo cát bụi đầy trời, suýt nữa thổi bay bọn họ.
Khụ khụ.
Mọi người phủi đất bụi đi, khó khăn mở to mắt.
Ngay sau đó.
Khuôn mặt ngưng lại, đôi mắt lấp lóe vẻ khiếp sợ.
Bời vì sau khi cơn gió thổi qua, một con Bạch Hổ không khác gì chiến mã đứng trước cửa thành, dưới chân xuất hiện từng luồng Phong Tuyền màu xanh lam, lộ ra uy vũ bất phàm!
Càng rung động hơn là.
Trên lưng hung thú cường hãn như thế lại có một đôi nam nữ đang ngồi!
Vân... Vân Phi Dương! ?
Mọi người thất kinh.
Nhưng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, Vân Phi Dương thảnh thơi cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ hướng về nội thành.
Ừng ực.
Sau khi hắn rời đi, mọi người lấy lại tinh thần, nhao nhao nuốt nước bọt.
Có người trừng to mắt.
- Con Bạch Hổ kia là chủng loại gì, sao chưa từng thấy?!
Một võ giả có nghiên cứu về hung thú, lắp bắp nói:
- Hình... Hình như là một Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đã trưởng thành, thực lực ít nhất tứ phẩm!
A?
Mọi người xém chút té xỉu.
Con sói non đen của Lương thiếu đã đủ để bọn họ hâm mộ không ngừng rồi.
Đột nhiên đệ nhất thiên tài Đông Lăng học phủ cưỡi một con hổ thú tứ phẩm hiếm thấy xuất hiện, nội tâm bọn hắn chịu rất nhiều thương tổn!
Lương thiếu vốn đang khoe khoang cũng trợn mắt.
Tên này hàng phục được một con sói non đã cảm thấy rất trâu, bây giờ mới biết có người còn mạnh hơn mình trực tiếp cưỡi tứ phẩm hung thú vào thành!
Càng đáng thương hơn là con sói non đen.
Sau khi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ xuất hiện, tiểu gia hỏa này bị khí chất vương giả doạ sợ trực tiếp ngất đi.
Cái gì đáng sợ nhất, chính là vô hình trang bức a!
Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ từ trước mặt bọn hắn tiêu sái đi qua, chính là loại cảnh giới đáng sợ nhất này!
- Trời ơi!
- Mẹ ơi!
Trong Đông Lăng thành, người qua đường cùng võ giả nhìn thấy Vân Phi Dương cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ nghênh ngang đi tới, sắc mặt đại biến, nhao nhao nhường đường vì sợ hãi.
Một đầu tứ phẩm hung thú!
Quá mạnh, quá trâu!
Một khắc này.
Vân Phi Dương không còn cách nào khác, lỗ mũi như hướng lên trời.
Rống!
Đột nhiên Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ gầm nhẹ một tiếng, hơi thở Đại Vương Giả lan ra bốn phía làm bọn hắn không rét mà run, nhao nhao trốn ra xa xa.
- Đại Bạch !
Vân Phi Dương sờ sờ lông tóc của nó, nói:
- Đừng khoe khoang, nhanh chạy đi.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ gật đầu, bước từng bước nhỏ, hướng về phía Đông Lăng học phủ.
- Nghe lời như thế nhất định là khế ước thú!
- Trời ạ, lại cùng tứ phẩm hổ thú trưởng thành kết khế ước, tên này sao làm được?
Bạch Hổ rời đi, mọi người đều kinh hãi.
Trong một quán trà yên tĩnh.
Trương Hằng cùng thư đồng Thanh Nhi nhìn thấy Vân Phi Dương tiêu sái đi qua, hung hăng cầm chén trà, trong lòng dâng lên căm giận ngút trời.
Phái tên sát thủ Giáp Tử hào ra ngoài vẫn chưa về, trong lòng hắn lo lắng sinh nghi, suy đoán có thể đã thất thủ.
Vài ngày trước.
Tin tức về Thiên Vũ học phủ truyền đến, hắn càng khẳng định.
Năm sát thủ Giáp Tử hào a!
Đội hình mạnh nhất từ khi thành lập Ám Bộ tới nay, được phái ra nhưng lại không thành công, còn để hắn sống sót trở về.
Thanh Nhi phẫn nộ thầm nghĩ.
- Vân Phi Dương, ngươi chớ đắc ý!
- Ta sớm muộn cũng sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
- Hửm?
Vân Phi Dương nằm trên hổ thú, cảm giác sát khí mãnh liệt từ quán trà truyền đến, nhếch miệng mỉm cười, thầm nghĩ:
- Xém chút quên mất Ám Bộ, xem ra phải tìm thời điểm thích hợp bắt gọn tổ chức này mới được.
Thanh Nhi nằm mơ cũng không ngờ, chính mình muốn giết người nhưng có kẻ đang tính toán muốn diệt Ám Bộ!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ ngồi trước cửa Tây Uyển Cư, giống như một chú chó lớn đang trông nhà.
Phương xa.
Học sinh Đông Lăng học phủ sôi nổi nhỏ giọng bàn luận, trong lời nói đều sùng bái cùng bội phục Vân Phi Dương.
Tuy nhiên vẫn có một số người vô cùng khó chịu.
Nửa năm trước, Vân Phi Dương mang về một con Tiểu Bạch Hồ đã bị bọn họ chế giễu, bây giờ người ta lại mang một con tứ phẩm hung thú trở về, cảm giác bị vả mặt.
- Còn tốt, không bị héo.
Vân Phi Dương đứng trong hậu viện, nhìn thấy Bách Hoa Thảo nở rộ, khóe miệng mỉm cười.
Thành lập Thập nhị tinh Thành.
Ngưng tụ Tiên Lộ Quỳnh Tương là quan trọng nhất, không được bất kỳ sơ suất nào.
Vân Phi Dương đứng lên, đi tới Lăng Sa La nói:
- Sau khi Viện trưởng trở lại sẽ an bài thân phận cho ngươi, bây giờ ngươi hãy ở lại đây, không được đi đâu.
Hừ.
Lăng Sa La lạnh mặt, đi vào phòng.
Mấy ngày Vân Phi Dương không trở về, nàng bên ngoài rừng Thiết Cốt Thành tìm được rất nhiều độc dược, cần phải nghiên cứu thật tốt.
Không độc chết hắn, chắc chắn sẽ không đi!
- Không gặp Oanh Oanh nhiều ngày, thật nhớ nàng.
Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, ra khỏi đình viện.
Tên này khá lắm, đường từ Tây Uyển Cư đến Giáp Mộc Đường không xa xôi gì mà hết lần này tới lần khác lại ngồi trên lưng Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ.
- Lợi hại.
- Quá vênh váo!
Đám học sinh núp trong bóng tối, nhìn hắn ngồi trên hổ thú uy vũ rời đi, bội phục đến đầu rạp xuống đất.
Trang 110# 2