Chương 237: Cự thạch tiếp cận, kéo ra đường máu
Sau khi chém giết Thái Trưởng Lão, Vân Phi Dương đi vào góc rẽ của thông đạo mê cung.
Mục Oanh đi tới, lo lắng hỏi:
- Vân đại ca, huynh không sao chứ?
Nàng được an bài chỗ này, để Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ bảo vệ, vừa rồi truyền đến động tĩnh lớn, nàng cũng đoán được Vân Phi Dương đang cùng người khác động thủ.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương nhảy lên lưng Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, đưa tay ra nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Vâng.
Mục Oanh ngồi lên.
Hai người tiếp tục du tẩu trong mê cung.
Đừng thấy Vân Phi Dương trông rất thoải mái nhẹ nhàng mà hiểu lầm, kì thực sau khi giết chết Thái Trưởng Lão, năng lượng bên trong Thuần Linh Hạch đã tiêu hao hơn phân nửa, bởi vì dùng Khí Hồn Kiếm gãy diễn biến ra Thiên Tượng Quyết, tiêu hao rất dọa người.
Đồng dạng, uy lực cũng rất lớn!
Đột phá Vũ Tông mới một tháng, còn chưa tiến vào kỳ vững chắc đã có thể trảm Vũ Tông trung kỳ, Vân Phi Dương rất thỏa mãn.
Hắn thầm nghĩ:
- Với Thuần Linh Lực còn lại thì lại giết một tên cũng không thành vấn đề!
Tự tin như vậy!
Vân Phi Dương để Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ dẫn đường, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
- Dù sao cũng là Thái Trưởng Lão Nhiễm gia, của cải hẳn không tồi.
Quả nhiên.
Đồ trong nhẫn trữ vật rất phong phú.
Ngân lượng mấy chục vạn.
Vũ kỹ và binh khí không ít.
Cao phẩm dược liệu cướp được từ tay người khác cũng có rất nhiều!
- Không tệ.
Vân Phi Dương cười.
Hiện tại, có thể dùng từ “phú hào” để hình dung hắn vì trong không gian giới chỉ hắn hiện giờ có bảo vật cùng ngân phiếu đã qua ngàn vạn!
Có nhiều như vậy cũng dựa vào Kim Khố trong tiền trang Trương gia, chỉ tính riêng bạc thôi chí ít đã đến tám trăm vạn.
Khó trách Trương Diệu Tổ nhìn thấy Kim Khố bị trộm thiếu chút phun máu.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương không vừa lòng, vẫn ngại tiền quá ít.
Hắn muốn lập một tòa thập nhị tinh Thành, đầu vào phải rất lớn, một ngàn vạn không làm được gì.
- Đáng tiếc.
Hắn lại vơ vét không gian giới chỉ một phen rồi nói.
- Không có cấm thuật.
Trong Đông Lăng thành, gia tộc có cấm thuật đều xếp trong top 10, loại gia tộc dựa hơi như Nhiễm gia, có thể lòi ra cường giả Vũ Tông đã rất đáng quý rồi.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ dựa vào hình ảnh chủ nhân truyền đến, bước về những thông đạo chưa từng đi qua.
Rất nhanh.
Đã đến cuối đường.
Chính xác mà nói là cuối đường mê cung, bởi vì nơi đó có một bậc thang thông xuống phía dưới!
- Rốt cuộc tìm được lối ra.
Trong lòng Vân Phi Dương vui vẻ, vội vàng ra lệnh cho Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ tiến lên.
Xoát!
Một chân Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ vừa giẫm lên cầu thang, mê cung trận đột nhiên lay động một cái, chợt nghe thanh âm dày nặng truyền đến:
- Có người tìm được cửa vào nội điện, sau nửa canh giờ mê cung trận tự động hủy diệt!
Thanh âm giữa không trung phiêu đãng, thật lâu chưa tiêu.
- Sau nửa canh giờ hủy diệt?
Mọi người nghe vậy, đại kinh thất sắc.
- Ầm ầm!
Đột nhiên, trên không truyền đến tiếng vang.
Bọn họ ngẩng đầu, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, bởi vì một khối cự thạch rất to đang chầm chậm áp xuống, bao phủ toàn bộ mê cung.
Mê cung to hơn Diễn Võ Trường Đông Lăng học phủ gấp 20 lần, mà khối cự thạch kia bao trùm hết toàn bộ mê cung, trọng lượng phải kinh khủng đến cỡ nào. Một khi áp xuống, đừng nói Vũ Tông, cho dù Vũ Vương cũng phải ngủm!
Hơn nữa.
Từ tốc độ suy đoán, sau nửa canh giờ sẽ nghiền nát hoàn toàn mê cung.
- Thật phiền phức!
Sắc mặt Vân Phi Dương nghiêm túc, nhảy xuống lưng hổ, nói:
- Đại Bạch, mang Oanh Oanh đi vào trước, bảo vệ nàng thật tốt cho ta!
- Rống!
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đáp lại một tiếng.
- Vân đại ca!
Mục Oanh la lên.
Vân Phi Dương chuyển hướng chạy ra, cười nói:
- Oanh Oanh, nghe lời, ở phía dưới chờ huynh.
Câu nói này rất ôn nhu, dường như ẩn chứa sức mạnh nào đó, Mục Oanh cuối cùng không chống cự, nắm chặt lông Đại Bạch .
Xoát.
Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ nhảy xuống.
Vân Phi Dương bế Thần Thần đang ngủ say trong ngực ra rồi ném xuống và nói:
- Ngươi cũng theo đi, bảo hộ nữ nhân ta thật tốt.
- Sân Sân!
Thần Thần truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
- Ai.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Vẫn phải trở về cứu bọn họ.
Đám người Cao viện trưởng đã tiến vào mê cung, Vân Phi Dương muốn đi tiếp đón, không thể để bọn họ chết ở chỗ này.
Huống hồ.
Lương Âm còn đi theo!
Xoát.
Vân Phi Dương dùng thân pháp phóng tới thông đạo, nửa đường còn nhặt lên một thi thể chết oan chết uổng.
Cự thạch chầm chậm áp xuống, truyền đến âm thanh kẽo kẹt, có tác dụng nhiếp tâm, câu hồn.
Trong mê cung, mọi người loạn thành một đoàn, bắt đầu trở về đường cũ rời đi. Nhưng bi kịch chính là khi bọn hắn chạy tới lại phát hiện đường thông ra Bát Môn đã bị phong tỏa.
Bành bành!
Rất nhiều võ giả liên thủ công kích bức tường nhưng không cách nào rung chuyển.
- Mẹ kiếp!
- Phải chết ở chỗ này sao?
- Mọi người nhanh chia ra tìm kiếm cửa vào thông hướng nội điện!
Có người gân cổ quát to.
Đám người tỉnh ngộ, bắt đầu phân tán khắp nơi, tìm kiếm cửa vào nội điện, giờ phút này đã không còn ai đi cướp đoạt thiên tài địa bảo, thậm chí có võ giả đi ngang qua dược liệu cách đó không xa cũng không có thời gian đi nhặt.
Thiên tài địa bảo tuy tốt, nhưng cũng không bằng tánh mạng mình!
- Rắc rối.
Mắt thấy khối cự thạch đang chậm rãi áp xuống, trong lòng Lâm Nhược Hiên sụp đổ.
Đường trong mê cung có tới mấy trăm, mỗi con đường đều có liên hệ, lại hạn chế Linh Niệm và phi hành, muốn tìm lối ra tuyệt không phải chuyện nửa canh giờ, một canh giờ có thể làm được.
Trừ phi dựa vào vận khí đánh bậy đánh bạ.
Tìm không thấy lối ra thông hướng nội điện, kết cục sẽ bị núi đá triệt để nghiền ép, chết không có chỗ chôn!
Điên rồi.
Loạn rồi.
Nhóm võ giả như trâu đực phát cuồng, ở mê cung chạy loạn, càng hoảng lại càng chạy loạn.
- Đáng giận!
Cao Viễn Chúc bạo phát tu vi, xuyên qua giữa mê cung.
Vị Phó viện trưởng này trong lòng đã rối loạn. Dù sao, trên đỉnh đầu treo một núi đá to lớn, lúc nào cũng có thể sẽ áp xuống, cho dù ai cũng không bình tĩnh được.
Thời gian cứ trôi qua.
Cự thạch phía trên không ngừng chìm xuống, trên đầu như lơ lửng một thanh kiếm, làm tất cả mọi người dâng lên cảm giác sợ hãi.
Bọn họ bắt đầu hối hận.
Hối hận vì đã tiến vào tìm kiếm cơ duyên, nếu không bọn họ sẽ còn sống tốt!
Nhân loại nực cười, khi ý thức được nguy hiểm, ý thức được mình sắp chết mới hiểu được trước đây đã ngu xuẩn cỡ nào.
Nhưng.
Thời gian sẽ không quay lại.
Hậu quả của việc không khống chế được tham niệm chính là dùng sinh mệnh để bồi vào!
Vù vù.
Lâm Nhược Hiên tìm kiếm thật lâu, cuối cùng dừng lại, há mồm thở dốc.
Trong nháy mắt cự thạch xuất hiện, trọng lực trong mê cung cũng dần mạnh mẽ, mặc dù không phải bước đi khó khăn, nhưng thời gian dài chạy qua chạy lại cũng khiến hắn tiêu hao nghiêm trọng.
Càng bi kịch chính là.
Càng tìm càng mất phương hướng, giờ phút này hắn đã không phân rõ Đông Tây Nam Bắc.
- Đáng giận!
Vị cường giả Vũ Vương này, tâm tính đã loạn.
- Hửm?
Đột nhiên, hắn híp mắt lại rồi nhìn về phía trước, thấy một người hùng hùng hổ hổ vọt tới.
Vân Phi Dương!
Thời điểm hắn chạy tới, còn kéo theo một bộ thi thể máu tươi đầm đề.
Khóe miệng Lâm Nhược Hiên co giật một cái, nghĩ thầm, tiểu tử này không nhanh tìm lối ra đi, làm sao còn kéo thi thể chạy loạn!
Vân Phi Dương chạy tới, thở hổn hển nói:
- Nhạc phụ đại nhân, chạy dọc theo máu tươi trên mặt đất có thể tìm được lối ra!
Xoát.
Hắn ném thi thể sang một bên, nắm một tên võ giả không biết bị ai giết chết lên rồi rạch động mạch chủ, sau đó tiếp tục kéo thi thể chạy tiếp.
Tường mê cung sẽ không bị lực kình phá hủy, Vân Phi Dương muốn lưu lại kí hiệu chỉ dẫn mọi người chỉ có thể dùng thi thể tạo thành một huyết lộ.
Phương pháp này tuy tàn nhẫn, nhưng cũng hữu hiệu nhất, bởi vì máu tươi dính trên đất chỉ ngưng kết chứ không biến mất!
Lâm Nhược Hiên ngây người một chút rồi hướng những võ gia Lâm gia đang tìm đường xung quanh, quát lớn:
- Đi theo ta!
Hắn lựa chọn tin tưởng Vân Phi Dương.
Trang 119# 1