Chương 242: Hai mươi Vũ Tông cùng ra tay
Nhân Kiếm Hợp Nhất, một kiếm này của Vân Phi Dương uy lực to lớn, chẳng những chống cự đao khí sáu mươi trọng, mà còn đồng quy vu tận.
"Xoát xoát!"
Vô số khí lưu hóa thành lưu quang bay tán loạn.
"Phốc!"
"Phốc!"
Rất nhiều võ giả không thể né tránh bị đâm xuyên thân thể, oan uổng mà chết, số lượng hơn ba mươi người!
Bọn họ chỉ đứng xem, nhưng vẫn bị ngộ sát!
Cường giả giao đấu, ngộ sát hoặc ngộ thương người khác không thể tránh khỏi, dưới tình huống bình thường, rất nhiều người sẽ trốn ra xa xa.
Đáng tiếc.
Những võ giả chết thảm này lại không làm như thế.
Bọn họ không phải không biết đạo lý này, chỉ là cho rằng, Trương gia chủ lấy ra bảo đao, chém ra đao khí khủng bố, Vân Phi Dương không cách chống lại, tất bị chém ơdưới đao!
Mình đã đứng khoảng cách xa như vậy, khẳng định không có việc gì.
Ai có thể ngờ.
Vân Phi Dương bộc phát ra kiếm khí cường đại, đối diện chặt tới, vừa vặn tại vị trí bọn họ không xa, cái này rất bi kịch.
Nhất đao nhất kiếm oanh đối.
Hơn ba mươi võ giả chết oan chết uổng.
Sau khi đao kiếm song khí hoàn toàn biến mất, Vân Phi Dương vẫn ngạo đứng tại chỗ, quanh thân bao phủ kết giới, đón đỡ khí kình cho Mục Oanh và Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ.
"Vù vù —— "
Kiếm Hồn hình người bao phủ quanh thân dần thu nhập Kiếm Thể.
Sứ mệnh của nó hoàn thành, dùng thực lực chứng minh cho chủ nhân mình, đao khí sáu mươi trọng, cũng có thể phá nát!
Bất quá.
Kiếm gãy lại vỡ vụn một khối lớn!
Chuôi kiếm trước đó chỉ dài một tấc, hoàn toàn không có kiếm hình, càng giống một thanh dao găm to lớn.
Quả nhiên.
Chất liệu kiếm này không tốt, không thể chịu đựng được bạo phát khi Kiếm Hồn và Vân Phi Dương dung hợp hoàn mỹ.
Nói thật.
Vừa rồi tiếp nhận Thần lực bạo phát, giờ lại tiếp nhận nhân hồn hợp nhất, kiếm gãy không trực tiếp vỡ nát đã rất trâu bò rồi!
"Hô!"
Trương Diệu Tổ tán đi bao phủ khí kình phòng ngự quanh thân, tuy trong lòng chấn kinh, nhưng cười lạnh nói:
- Khó trách chiến thắng Hằng nhi, cũng có mấy phần năng lực.
- Đáng tiếc...
Hắn lần nữa giơ đao lên, lạnh lùng quát.
- Ngươi vẫn phải chết!
Trương Diệu Tổ nổi sát tâm, mặc dù không vì thuẫn bài, cũng muốn giết chết tiểu tử này, nếu để đối phương trưởng thành, sẽ trở thành một đại địch.
Một gia tộc cùng một thiếu niên kết thù, không thể diệt trừ đúng lúc. Mấy năm, hay mấy chục năm sau, thiếu niên trưởng thành trở thành cường giả, trực tiếp giết đến tận cửa, chuyện diệt tộc này vẫn thường hay xảy ra tại Vạn Thế Đại Lục.
Bây giờ đã kết thù với Vân Phi Dương rồi.
Cho nên.
Trương Diệu Tổ tuyệt không để hắn còn sống rời khỏi lăng mộ!
"Vù vù!"
Như ý thức được điểm này, bảy tên Vũ Tông khác của Trương gia nhao nhao bạo phát tu vi, hai tay ngưng tụ thuần linh lực cường hãn.
- Trương gia làm thật.
- Vân Phi Dương, tiểu tử này muốn chết rồi.
- Ngắn ngủi một năm, đã có tu vi khủng bố như thế, nếu cứ bỏ mặc, Đông Lăng Quận còn ai đánh bại hắn?
Mọi người nghị luận.
Bọn họ thừa nhận Vân Phi Dương mạnh đáng sợ, nhưng chỉ là một người, muốn đối mặt tám Vũ Tông!
Tám Vũ Tông thôi à?
Đương nhiên không phải!
Thời điểm Trương gia võ giả nổi sát tâm, vài Vũ Tông trong các đại gia tộc cũng đi tới.
Số lượng Vũ Tông đến 20 người!
Loại này đội hình, cho dù Lâm Nhược Hiên, cũng chưa chắc có thể chống lại.
Các đại gia tộc bài danh trước mười không có ân oán với Vân Phi Dương. Nhưng lúc này, bọn họ cùng chiến tuyến với Trương gia!
- Võ giả Mạc gia, đều lên cho ta!
Gia chủ Mạc gia quát.
Lúc này, hắn muốn biểu hiện sự trung tâm.
Vân Phi Dương chẳng sợ hãi, đã từng một mình đối mắt Chư Thần, huống chi mấy chục tên Vũ Tông!
Hắn chính là Chiến Thần.
Mặc dù không có hùng phong kiếp trước, nhưng lại không thể mạt sát hùng xương! Hắn cười lạnh châm chọc nói.
- Phong cách các đại gia tộc Đông Lăng thành đây sao?
"Hừ hừ."
Trương Diệu Tổ cười lạnh lên tiếng.
- Tiểu tử, ngươi lúc trước không tuân thủ ước định, trước một bước xông vào lăng mộ, chúng ta tự nhiên cũng cần nói giang hồ quy củ gì với ngươi.
Lấy cớ, lấy cớ rõ ràng.
Nếu như không phải Vân Phi Dương dùng một kiếm phá đao khí, mang đến lực phản phệ to lớn, hắn cũng không tính toán quần ẩu, sớm chém giết hắn rồi.
- Trương gia chủ, chúng ta cùng tiến lên, liên thủ oanh sát hắn!
Một Vũ Tông chờ không nổi hô to.
Ngày càng nhiều võ giả chạy đến, nếu chờ thêm, một khi cao thủ Đông Lăng học phủ chạy đến, muốn giết kẻ này rất khó.
- Lên!
Trương Diệu Tổ nâng đao chém tới.
Bởi vì phản phệ, một đạo này của hắn rõ ràng yếu hơn trước đó rất nhiều.
Không sao.
Vì đã có nhiều người bổ sung vào chỗ thiếu hụt đó!
"Xoát xoát!"
Đám người tế ra binh khí thi triển vũ kỹ cường thế, bộc phát thuần linh lực mạnh nhất.
Trong chốc lát.
Hai mươi Vũ Tông xuất thủ, hai mươi luồn khí kình cuồng bạo gào thét mà đến, sinh ra uy lực cường thế, sinh ra lực kình ít nhất ba trăm Trọng!
"Hô!"
"Ầm ầm!"
Vô số khí kình vọt tới, thanh thế to lớn, thật sự hùng vĩ!
Võ giả đứng xa, hoặc mới đi ra từ thông đạo, mắt thấy hơn hai mươi luồng khí kình xẹt qua hư không, chiếu sáng cả Cổ Chiến Trường, nhao nhao sợ hãi.
Nhưng.
Khí thế mạnh mẽ như thế, chỉ làm mặt đất lắc lư, cũng không phá hư cái gì.
Đây là trận pháp do Tiêu Dao Hoàng bố trí, 20 Vũ Tông sao có thể rung chuyển?
Bên trong Tụ Linh Trận.
Lâm Nhược Hiên cùng cao thủ Đông Lăng học phủ cuối cùng khôi phục.
Bọn họ không trì hoãn, nhanh chóng lên đường.
Bất quá.
Vừa đi chưa được mấy bước, đã nghe được tiếng ầm ầm to lớn.
- Sao thế?
Mọi người mờ mịt.
Thần sắc Lâm Nhược Hiên khẽ biến, lúc này tăng tốc, cao thủ Đông Lăng học phủ cũng vội vàng dẫn Lương Âm cùng Tô Tình chạy theo.
Nhưng.
Khi bọn hắn vừa vào Cổ Chiến Trường, mắt thấy mấy chục võ giả liên thủ bạo phát khí kình mạnh mẽ, thần sắc từng người đại biến.
Vẻ mặt Lâm Nhược Hiên nghiêm túc.
Hắn đoán chỗ thuần linh lực kia ít nhất đạt 300 trọng lực kình, chính hắn cũng khó chống lại!
- Hả?
Đột nhiên, Lâm Nhược Hiên nheo mắt lại.
Sau một khắc, ánh mắt hắn lộ vẻ phẫn nộ. Bởi vì, mục tiêu công kích của khí kình chính là Vân Phi Dương!
"Mẹ nó!"
Thành chủ đại nhân giận mắng một tiếng, bạo phát trăm trọng thuần linh lực, phi tốc tiến lên!
Vân Phi Dương là thiên tài hắn xem trọng, ba năm sau sẽ đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến, đám hỗn đản này lại liên thủ công kích, rõ ràng muốn đưa hắn vào chỗ chết!
Những cao thủ Vũ Tông Lâm gia thấy Gia chủ chạy gấp, tựa như ý thức được điều gì, nhanh chóng bạo phát tu vi xông lên trước.
- Vân Phi Dương!
- Nhanh bảo hộ hắn!
Sắc mặt hơn mười Vũ Tông Đông Lăng học phủ đại biến, lúc này bạo phát tu vi tiến lên!
Vân Phi Dương là thiên tài mạnh nhất Học phủ, như Cao Viễn Chúc đã chết nói, chính là tương lai học phủ, bọn họ không thể trơ mắt nhìn hắn bị đám gia tộc Đông Lăng thành hại!
Lương Âm hoa dung thất sắc, trái tim truyền đến từng trận đau nhức.
Tô Tình cảm giác được thân thể nàng run rẩy kịch liệt, bàn tay rét lạnh, vội vàng an ủi:
- Có Lâm thành chủ cùng cao thủ Đông Lăng học phủ, hắn không có việc gì.
- Muộn rồi.
Đột nhiên, đằng sau truyền đến thanh âm già nua.
Tô Tình quay người nhìn lại, ngạc nhiên hô.
- Gia gia!
Tô gia lão thái gia đi tới, nhìn lấy vô số năng lượng kia, lắc đầu nói.
- Hơn ba trăm trọng lực lượng, bọn người Lâm Nhược Hiên đuổi không kịp...
Bành!
Bành bành bành!
Vị trí nơi công kích như nở rộ pháo hoa, bao phủ trọn cả không gian.
Quả nhiên.
Mấy người Lâm Nhược Hiên tiến lên không bao xa, tập thể ngây ngốc như con gà đứng tại chỗ.
Lúc này, mọi chuyện đã vô bổ.
Sắc mặt Lương Âm trắng xanh, như bùn nhão ngã trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa.
Nàng còn sống để nhìn thấy Vân Phi Dương.
Nàng muốn tìm một cơ hội, chính miệng nói ra lời giấu trong lòng, nhưng... Hiện tại lại không có cơ hội nữa!
Trang 121# 2