Chương 114: Bây giờ đến lượt chúng tôi giúp cậu
“Anh có thể dạy em đánh nhau không?” Cậu thiếu niên yếu ớt đem mì gói đã nấu đến trước mặt Hàn Phi, còn mang cho Hàn Phi xúc xích nướng và một chai nước uống: “Bữa này để em mời anh nhé.”
“Anh không có thói quen để học sinh cấp ba đãi.” Hàn Phi thật sự đói bụng, liền ăn ngấu nghiến.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp em.” Cậu bé ngồi bên cạnh Hàn Phi, hai người cùng nhau nhìn đường phố bên ngoài qua cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sàn của cửa hàng tiện lợi.
"Nếu em thực sự muốn cảm ơn anh, thì hãy quay lại trường học càng sớm càng tốt. Mặc dù việc học không đảm bảo rằng em sẽ thành công trong tương lai, nhưng nó có thể mang lại cho em nhiều lựa chọn và cơ hội hơn." Hàn Phi cúi đầu ăn mì, giọng nói rất ấm áp: "Bây giờ em vẫn còn nhỏ, tương lai còn đầy rẫy những cơ hội khác nhau. Nếu em không thích thành phố này, em có thể học đại học ở những nơi khác, rời khỏi đây để bắt đầu cuộc sống mới và kết bạn mới."
"Học đại học thì cần có tiền, em muốn đi làm càng sớm càng tốt, không muốn gây phiền phức cho những người xung quanh, gia đình cậu em vốn rất ghét em ..." Cậu bé nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài cửa hàng tiện lợi, mím môi.
“Hoàn cảnh của em có thể đăng kí khoản vay dành cho sinh viên, nhà nước sẽ giúp em có thể đi học, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải cố gắng.”
“Hoàn cảnh của em sao?” Cậu thiếu niên có chút sững sờ.
Hàn Phi không nói thêm lời nào, ăn xong mì gói liền đi đến quầy quét thông tin của mình để thanh toán: "Đây là thông tin liên lạc của anh, nếu lũ tiểu tử kia còn dám bắt nạt em thì hãy gọi điện thoại trực tiếp cho anh."
Bước đến cửa tiệm, Hàn Phi quay đầu lại hỏi đứa nhỏ khi hắn chuẩn bị rời đi: "Khúc Văn Hầu, nếu em còn có thể gặp lại mẹ, em muốn nói với mẹ điều gì?"
Nghe Hàn Phi nói vậy, cậu thiếu niên sững sờ mất một lúc, sau đó chậm rãi cúi đầu: "Nếu có thể gặp lại mẹ, em sẽ xin lỗi mẹ và nói với mẹ rằng dù hiện tại em có như thế nào đi nữa thì em vẫn sẽ bảo vệ mẹ, sẽ không để mẹ bị ức hiếp nữa."
Khi ngẩng đầu lên, Hàn Phi đã không còn ở trong cửa hàng tiện lợi nữa, màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ là một con phố cổ vắng vẻ.
Bóng đèn neon kéo dài bóng lưng Hàn Phi, hắn đứng bên kia đường nhìn đứa nhỏ trong cửa hàng tiện lợi, hai tay đút túi quần rồi biến mất trong màn đêm.
Trở về nhà, Hàn Phi gọi điện thoại cho Hoàng Doanh, hắn đã gặp Hoàng Doanh ở buổi triển lãm trò chơi, hai người đã trao đổi thông tin liên lạc.
Hoàng Doanh rất vui sau khi nhận được cuộc gọi của Hàn Phi, anh ta còn nói rằng anh ta nhìn thấy Hàn Phi trên bản tin, lúc đó anh ta vô cùng ngạc nhiên, sau đó khi gặp mọi người ở bệnh viện liền nói rằng Hàn Phi là bạn của anh ta.
Chỉ nghe giọng nói thì Hoàng Doanh rất bình thường, nhưng để an toàn, Hàn Phi vẫn hẹn đối phương chuẩn bị offline để gặp mặt.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Phi ôn lại một cách thuần thục các động tác do Lệ Tuyết dạy, lúc này hắn thực sự cảm thấy những động tác này rất hữu dụng: "Mình đã thành thạo các kỹ năng chiến đấu cơ bản, ngày mai phải đi tìm Lệ Tuyết để học thêm chiêu mới."
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Phi ngồi vào bàn bắt đầu học tập, thẳng một mạch đến nửa đêm, hắn bắt đầu đội mũ bảo hiểm chơi game.
Một màu máu vô biên chiếm cứ mọi thứ, ý thức không ngừng rơi xuống.
Mở mắt ra, Hàn Phi nhìn căn phòng khách quen thuộc: "Về cơ bản tất cả nhiệm vụ ở tòa nhà Block 1 đã hoàn thành, mình phải nhanh chóng liên lạc với cư dân tòa nhà Block 2 mới được."
Hắn đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng động từ trong bếp.
“Vào lúc này, các bạn cùng phòng của mình chắc hẳn vẫn đang ở trong phòng ngủ mới đúng.” Nhặt con dao trên bàn, Hàn Phi lặng lẽ mở cửa phòng bếp.
Với cơ thể trong suốt, Ngụy Hữu Phúc và tiểu Bát gần như tan biến đang đứng cạnh bếp gas, Ngụy Hữu Phúc dường như đang dạy tiểu Bát nấu ăn.
Nhìn thấy Hàn Phi đi vào, Ngụy Hữu Phúc quay đầu cười với Hàn Phi: "Anh đang kể cho tiểu Bát nghe chuyện trước đây."
“Ồ.” Hàn Phi hơi sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại: “Anh có thể nói chuyện được sao? Anh đã khôi phục lý trí được rồi à!”
"Nhờ có em giúp đỡ anh đã khôi phục được chút nhân tính." Ngụy Hữu Phúc ho khan vài tiếng: "Cơ thể của tám nạn nhân bọn anh có thể dung hợp lại với nhau, ký ức về cái chết và những cảm xúc thống khổ có thể mang lại sức mạnh cho bọn anh, nhưng nó cũng có thể mang lại cho bọn anh sự tuyệt vọng không thể khống chế. Anh đã trao một phần sức mạnh của mình cho người khác, chỉ khi đó anh mới có thể duy trì được lý trí của mình."
"Thật là không dễ dàng gì." Hàn Phi nhìn Ngụy Hữu Phúc rồi trực tiếp đi tới, dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn ôm Ngụy Hữu Phúc: "Anh à, em đã giúp anh báo thù, kẻ sát nhân giết hại mọi người đã bị đưa ra trước công lý, giờ em đang muốn đưa mọi người ra khỏi cái lồng giam này để mọi người có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh kẻ thủ ác bị trừng phạt!"
"Em đã làm rất nhiều điều cho bọn anh trong khoảng thời gian này, kỳ thực bọn anh đã sớm coi em như người nhà rồi, dù cái kết có ra sao, bọn anh sẽ đồng hành cùng em đến cùng." Ngụy Hữu Phúc xoa đầu tiểu Bát: "Đã nhiều năm như vậy, tất cả cư dân đều coi 1044 là căn hộ ma ám, nói rằng có những con quái vật sống ở đây, ngoại trừ em. Lần đầu tiên bọn anh đã cho em cơ hội trốn thoát, ai mà biết rằng em sẽ quay lại nhiều lần như vậy chứ, nhưng nó đã cho bọn anh hy vọng."
Tình trạng hiện tại của Ngụy Hữu Phúc rất đặc biệt, vô cùng yếu ớt, trông như một người bệnh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, ngay cả Mạnh Thi, một bà lão ngoài 70 tuổi cũng mạnh hơn anh ấy rất nhiều.
Nhưng bằng tất cả sức mạnh của mình, anh ấy đã đánh đổi lấy lý trí, và anh ấy trở thành người duy nhất trong số tám nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác có thể giao tiếp với Hàn Phi.
“Hữu Phúc à, mọi người còn có tâm nguyện gì không?” Hàn Phi muốn hoàn thành tâm nguyện của những người bạn cùng phòng.
"Tâm nguyện sao?"
"Những gì mà mọi người muốn em làm ấy."
"Không có, bọn anh đã tìm được những tàn hồn thất lạc, bây giờ bọn anh chỉ cần từ từ học cách kiểm soát nỗi tuyệt vọng và thống khổ, có lẽ tất cả mọi người đều có thể trở về con người thật của chính mình."
"Vậy anh có mục tiêu dài hạn nào không?"
"Bọn anh chưa bao giờ tính đến tương lai, nhưng nếu nhất định có thì ..." Ngụy Hữu Phúc nhìn tiểu Bát: "Bọn anh hy vọng đứa trẻ này có thể trải nghiệm vẻ đẹp của thế giới, nó được nuôi dưỡng bởi một tên sát nhân biến thái, nó đã được định là sẽ phải chết ngay từ khi sinh ra. Em đã xem phim hoạt hình rừng đen trên TV rồi đúng không, đó chính là ký ức của tiểu Bát."
"Có lẽ em có thể đưa con bé đến thế giới kia trong tương lai và cho nó biết rằng vẫn có rất nhiều điều tươi đẹp trên thế giới này." Hàn Phi nhìn tiểu Bát, nhưng con bé lại trốn sau lưng Ngụy Hữu Phúc, nó luôn sợ sệt Hàn Phi.
"Còn em thì sao? Em muốn làm gì tiếp theo?"
"Em đã trở thành người quản lý mới của Tòa nhà Block 1, em đang chuẩn bị đến Tòa nhà Block 2, em muốn giúp bọn họ loại bỏ tất cả những kẻ ngoại lai, sau đó có một cuộc trò chuyện vui vẻ một chút với họ." Hàn Phi không giấu giếm Ngụy Hữu Phúc điều gì, bởi vì Ngụy Hữu Phúc thật sự khiến Hàn Phi cảm thấy như người nhà của mình.
"Tòa nhà Block 2 rất nguy hiểm, hay là anh đi cùng em được không?" Ngụy Hữu Phúc nói xong lại ho khan vài tiếng, cảm giác như một cơn gió có thể thổi bay anh ấy vậy.
"Thôi anh ạ, em đưa anh đến đó khéo khi nguy hiểm hơn ấy."
Hàn Phi dứt khoát từ chối, Ngụy Hữu Phúc lắc đầu cười khổ: "Em nhầm rồi, tám nạn nhân bọn anh có thể hợp nhất thành một, khi sự oán hận và thống khổ của mọi người dồn hết vào tiểu Bát, con bé sẽ trở thành con quỷ đáng sợ nhất trong tòa nhà này."
“Dồn hết vào con bé á?” Hàn Phi cũng biết tiểu Bát là người đặc biệt, nhưng con bé trông có vẻ yếu ớt.
"Thật là khủng khiếp nếu dồn hết thống khổ cùng tuyệt vọng lên một người, nó sẽ ảnh hưởng cực kỳ xấu đến tiểu Bát, nhưng em đã giúp mấy người bọn anh rất nhiều, và bây giờ đã đến lúc bọn anh phải giúp em."
Sau khi Ngụy Hữu Phúc nói xong, cánh cửa phòng ngủ ở nơi sâu nhất của căn hộ ma ám bị đẩy ra, và các nạn nhân lần lượt bước ra ngoài.