Chương 126: Có được một nhân viên như tôi là điều may mắn của ông chủ
"Cái này……"
Hối hận, vô cùng hối hận, trong lòng ông già như thể có một vạn oan hồn gào thét.
Ông ta phải tự thừa nhận rằng mình đã đánh giá thấp Hàn Phi, ông ta đã đánh giá thấp sự phức tạp và đáng sợ của nhân tính.
"Tôi không muốn mua gì cả."
Ông già nhất thời không có phản kháng, ông ta theo bản năng co rụt lại về sau, nhưng cánh tay lại bị Hàn Phi nắm rất chặt.
Hai người nhân viên bán hàng trước mặt dường như là đã thương lượng xong, hai người họ không ngừng lặp lại cùng một câu với vẻ mặt âm trầm.
"Bác muốn mua cái gì?"
"Tôi muốn về nhà."
Hai cánh tay của ông già bị hai nhân viên nắm lấy, ông ta bị kéo vào trong cửa hàng.
"Bác muốn mua cái gì?"
Mặc dù nhân viên bán hàng đang lặp lại một câu nói tương tự, nhưng sát khí ẩn chứa trong lời nói càng ngày càng nghiêm trọng.
Ông già nhìn Hàn Phi và nhân viên một mắt giống như cầu xin tha thứ, cuối cùng bất đắc dĩ bước đến quầy hàng bên cạnh cầm một viên kẹo.
"Tôi muốn mua một viên kẹo." Giọng ông già run run, ông ta sống ở ngã tư đường nên biết rất rõ thông tin chi tiết về cửa hàng này, đây là một cửa hàng tiện lợi mà không tiện lợi chút nào cả.
"Chúng tôi hiện đang có chương trình mua ba viên kẹo sẽ được tặng thêm một viên." Với nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, Hàn Phi mang đến cho người ta cảm giác như một làn gió xuân: "Bác có muốn mua thêm không?"
"Nhưng mà……" Sắc mặt ông già tái mét, cầm chặt viên kẹo trong tay: "Tôi không có nhiều mắt như vậy."
Ông già này biết rõ giá ẩn của các mặt hàng trong cửa hàng tiện lợi, ông ta sẵn sàng hy sinh một con mắt của mình: "Thanh toán cho tôi."
Nhân viên một mắt nhẹ gật đầu, từ trong túi lấy ra một người giấy nhỏ cho ông già nuốt.
Chỉ sau vài giây, cơ thể của ông già bắt đầu biến dạng, ông ta đau đớn bóp lấy cổ mình, sau đó đưa tay vào cổ họng để cố móc lấy người giấy kia ra, nhưng dù có làm cách nào thì ông ta cũng không thể chạm vào người giấy được.
Nghe loáng thoáng có một tiếng cười ở trong bụng, ông ta vẫn duy trì tư thế đáng sợ đó, âm khí trên người giảm dần, cuối cùng biến thành một vũng máu đen hôi thối.
Nhân viên một mắt nhặt người giấy bị dính máu đen lên, người giấy kia đang cầm một viên kẹo mới trên tay, nụ cười trên mặt càng trở nên chân thực.
"Tiền bối à, giá trị của một viên kẹo chẳng phải là bằng một con mắt của ông ta thôi sao?" Theo Hàn Phi, chỉ cần chênh lệch giá gấp đôi đã là lãi rồi, nhưng hắn không ngờ gã một mắt còn ác hơn, trực tiếp giết người luôn.
"Giá chỉ được sử dụng khi bên kia có thể thương lượng được với chúng ta về giá cả." Nhân viên một mắt đem người giấy cẩn thận bỏ vào trong túi, anh ta cầm dụng cụ trong phòng xử lý rác bắt đầu dọn dẹp mặt đất.
Nhìn nhân viên một mắt bận tới bận lui, Hàn Phi từ từ nhận ra người đàn anh này thật ra là một người rất đáng tin cậy.
"Ông già không dám phản kháng trước mặt gã một mắt, thực lực của anh ta kinh khủng thế sao?" Hàn Phi đột nhiên có chút tò mò đối với nhân viên một mắt, hắn chủ động giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh: "Có gã một mắt ở đây, nhiệm vụ đêm nay xem ra cũng không khó lắm nhỉ."
Hai nhân viên bán hàng còn chưa dọn dẹp xong, từ ngõ sau bỗng có tiếng động lạ, hình như thùng rác đã bị lật.
Khi âm thanh này vang lên, đầu nhân viên một mắt lại bắt đầu đau nhức, con mắt duy nhất còn lại của anh ta cứ đập liên hồi, dường như có thể bật ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào.
Anh ta bất giác lẩm bẩm những lời không ai hiểu, ngồi xổm trên mặt đất và bịt chặt tai lại.
"Anh có sao không?"
"Chuột, lũ chuột kia lại tới, sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị giết, giết hết..." Nhân viên một mắt không muốn tới gần phòng xử lý rác, một mình ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu nói như điên.
Nhân viên một mắt cảm giác lúc tỉnh táo thì giống như người bình thường, nhưng một khi bị kích thích sẽ trở nên rất đáng sợ.
Hàn Phi cũng không dám tùy tiện đến gần một mắt, hắn cầm dụng cụ dọn dẹp trên mặt đất xoay người đi vào phòng xử lý rác.
"Khi mình bảo rời đi, gã một mắt đã phát điên, hai chữ rời đi dường như kích hoạt nguyền rủa mà chủ cửa hàng đặt trên người anh ta; giờ anh ta nghe thấy âm thanh của con ngõ sau là lại bắt đầu phát điên. Chẳng lẽ trong ngõ có ẩn giấu thứ gì đó rất quan trọng với anh ta?"
Nguyền rủa trên nhân viên bán hàng được chủ đặt ra để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, nhân viên một mắt khi nghe thấy âm thanh của con ngõ phía sau sẽ kích hoạt nguyền rủa, có nghĩa là có thứ gì đó ở trong ngõ có thể giúp anh ta tìm lại được lý trí.
Ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí, Hàn Phi đặt dụng cụ trong tay xuống, mở cánh cửa sau của cửa hàng tiện lợi ra.
Ngay khi cửa sau mở ra, mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất.
Hàn Phi nhìn vào trong ngõ, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ khác là có một quả bóng từ từ lăn tới chân hắn.
"Bóng à? Size này chắc không vừa đầu người đâu, có lẽ chỉ là một quả bóng thôi."
Từ từ ngồi xổm xuống, Hàn Phi dùng đầu ngón tay sờ vào quả bóng, nhưng hệ thống không có phản ứng gì, lúc này hắn mới dám nhặt quả bóng lên: "Một mắt nói rằng có rất nhiều chuột trong ngõ, nhưng chuột làm sao mà chơi bóng được nhỉ?"
Hắn cầm bóng đi ra khỏi cửa, quỷ văn trên người lại bắt đầu kêu thảm, nhưng để điều tra rõ ràng, Hàn Phi chỉ có thể để quỷ văn chịu khổ một chút vậy.
"Thùng rác đã bị lật tung, nhưng không có dấu răng và dấu móng vuốt rõ ràng …..." Khi Hàn Phi chậm rãi đi đến giữa thùng rác thứ nhất và thùng rác thứ hai, hắn dừng lại.
Một cậu bé bốn hoặc năm tuổi đang trốn giữa hai thùng rác. Khi đứa trẻ nhìn thấy Hàn Phi trên người mặc đồng phục nhân viên thì khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, hai con mắt thì đẫm lệ, nhưng mà không dám khóc thành tiếng.
Nó cắn chặt bàn tay nhỏ bé của mình, nước mắt không ngừng chảy xuống, liều mạng chui vào trong góc bẩn thỉu.
Nói thẳng ra, Hàn Phi hiện tại cũng rất sợ hãi, dù sao hắn vẫn chưa thoát game được, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì xong đời.
Mắt to nhìn chằm chằm mắt nhỏ, một lúc sau, Hàn Phi cúi người xuống trước, nhẹ nhàng lăn quả bóng trong tay đến trước mặt đứa trẻ: "Đây là đồ của em à?"
Cậu bé ôm quả bóng gật đầu trong nước mắt, vẫn không dám nói chuyện, như thể sợ tiếng khóc sẽ trực trào ra khỏi miệng.
"Em sống ở gần đây à? Người lớn đâu hết rồi?" Hàn Phi hỏi hồi lâu đứa trẻ cũng không mở miệng, đành phải lùi lại nhường đường: "Coi như anh không nhìn thấy em, em mau về nhà đi, sau này đừng tới đây chơi nữa, nơi này rất nguy hiểm."
Đứng dậy, Hàn Phi lùi đến cửa sau của cửa hàng tiện lợi.
Thấy Hàn Phi chủ động lùi lại, đứa trẻ chạy ra cầm quả bóng.
Nó liếc nhìn Hàn Phi một cách bất định, thấy Hàn Phi thật sự không có ý định đuổi theo, liền đặt bóng xuống, cúi đầu chào Hàn Phi góc một trăm độ, rồi chạy một mạch ra ngoài ngõ.
"Em quên cầm bóng này." Hàn Phi lắc đầu: "Đứa trẻ này đáng yêu quá, nếu đám lệ quỷ ở thế giới tầng sâu đều giống như nó có phải tốt không."
Nghe được lời nhắc nhở của Hàn Phi, thằng bé lại lảo đảo chạy trở lại và nhặt quả bóng trên mặt đất lên.
"Ê nhóc, em tên gì? Sau này chúng ta có thể làm bạn với nhau."
Hàn Phi lại lên tiếng, lần này đứa trẻ không có chạy trốn, sau một hồi phiền não liền nói: "Mẹ em nói rằng những người trong cửa hàng đều rất đáng sợ."
"Em biết người trong cửa hàng rất đáng sợ, thế sao còn muốn chạy đến ngõ này chơi?" Hàn Phi chỉ muốn trêu trọc thằng bé, một thằng nhóc đáng yêu như vậy thật hiếm thấy trong thế giới tầng sâu này.
"Em đến chơi với anh trai, anh trai ở đây, ở bên trong bức tường này này."
"Trong tường á?" Đứa trẻ nói xong, Hàn Phi lập tức cảnh giác nhìn lên tường.
Con ngõ phía sau rất tối, chỉ khi đến gần thì mới có thể phát hiện ra có bóng người trên tường.
"Anh trai em ở trong tường, anh ấy từng muốn cứu em và mẹ, sau đó đi vào cửa hàng, thế là từ đấy em không gặp anh ấy nữa. Bà cụ nhân viên bán hàng ở bên trên nói rằng ai vào cửa hàng thì cuối cùng cũng sẽ xuất hiện ở trên tường, bà nói anh trai em chắc cũng ở trong tường." Thằng bé lắp ba lắp bắp nói một tràng, Hàn Phi tinh ý bắt ngay được điểm mấu chốt.
"Bà cụ nhân viên bán hàng ở bên trên?" Hàn Phi đã xem qua ảnh ở trong phòng chuẩn bị của nhân viên, bức ảnh của chính mình được dán bên cạnh bức ảnh của một mắt, còn bên cạnh bức ảnh của một mắt hình như là khuôn mặt của một bà cụ đã bị gạch xóa.
"Có phải anh của em có khuôn mặt trái xoan, tóc dài dài…..." Hàn Phi miêu tả hình dáng của một mắt, mới nói được một nửa, đứa trẻ liền chạy về phía hắn.
"Anh đã gặp anh trai của em rồi à?"
Hàn Phi còn chưa kịp đáp lời, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống:
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn rank G – anh trai mất tích."
"Anh trai mất tích: Giúp đứa trẻ trước mặt tìm được anh trai, người thân đoàn tụ là một điều tốt."
"Chú ý! Phần thưởng nhiệm vụ ẩn không cố định, nhiệm vụ ẩn có thể ảnh hưởng đến các nhiệm vụ khác, hãy cẩn thận lựa chọn phương thức hoàn thành."
Nếu không có hệ thống nhắc nhở đằng sau, chắc là Hàn Phi đã đưa đứa trẻ đi gặp một mắt ngay rồi: "Nhiệm vụ ẩn không thể đơn giản như vậy. Nếu mình trực tiếp đưa đứa trẻ đi gặp một mắt, một mắt có khi sẽ bị nguyền rủa chết dữ dội. Quản lý cửa hàng trốn trong nhà kho khéo khi cũng chạy ra giết mình và đứa trẻ mất…..."
Chuyện này phải tính toán kỹ lưỡng hơn, muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo thì trước hết phải giải trừ nguyền rủa trong cơ thể người anh trai đã.
Hàn Phi nhìn chằm chằm thằng bé trước mặt, trong đầu nảy sinh một kế hoạch: "Có lẽ mình có thể lợi dụng đứa trẻ này để chiếm lòng tin của anh trai nó, sau đó nhân viên cũ mới hợp lực từ từ tìm cơ hội thay thế quản lý cửa hàng."
"Quản lý cửa hàng thực lực rất mạnh, nhưng ở cái thế giới tầng sâu hỗn loạn này, ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có tai nạn? Chỉ cần cơ hội đến, một mắt và mình có thể nắm bắt, vậy thì trở thành quản lý cửa hàng cũng không phải là không có khả năng."
Mặc dù đây là ngày đầu tiên Hàn Phi đi làm, nhưng hắn đã nghĩ đến việc cùng nhân viên cũ hợp lực nổi dậy để thay thế quản lý cửa hàng.
"Nguyền rủa rất khó giải trừ, hiện tại mình chỉ biết có hai cách, cách thứ nhất là người hạ nguyền rủa phải chủ động giải trừ, cách thứ hai là giết chết người bị nguyền rủa."
"Hiện tại thực lực của mình và quản lý cửa hàng chênh lệch quá nhiều, tốt hơn hết là nên trung thực làm việc, mọi thứ cứ từ từ mà làm. Chỉ cần mình còn sống, xác suất thành công sẽ càng ngày càng cao."
Trong mắt lóe lên một tia sáng, Hàn Phi nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình: "Anh đã từng gặp anh trai của em, nhưng bây giờ chưa thể cho em gặp được, nhưng anh hứa không bao lâu nữa sẽ để 2 anh em đoàn tụ với nhau."
"Có thật không?"
"Đương nhiên rồi." Dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi xoa xoa đầu đứa trẻ, tâm tư thằng bé đơn giản, cảm xúc duy nhất truyền đến Hàn Phi là lo lắng và nhớ nhung người thân.