Chương 134: Tôi muốn trở thành hiệu trưởng
Sau khi đọc đi đọc lại số dư trong tài khoản cá nhân, khi mua bánh trứng Hàn Phi đã trực tiếp thêm vào hai quả trứng gà.
"Tương lai mình càng ngày càng nhiều tiền, không nên quá tệ với bản thân, đôi khi còn phải đối xử thật tốt với chính bản thân mình nữa. Mình không thể chết, tiền còn chưa dùng hết."
Đến phố Bắc khu phố cổ, Hàn Phi lên xe buýt của đoàn làm phim, hôm nay vẫn quay ngoại cảnh, nếu mọi việc suôn sẻ thì hôm nay việc quay phim của hắn sẽ hoàn thành.
Sau khi lên xe, Hàn Phi tìm một góc ngồi xuống, hắn không thích ngồi cùng người khác.
Kéo rèm cửa sổ xe lại, Hàn Phi đang định chợp mắt thì đạo diễn Khương lại cố ý ngồi vào bên cạnh.
"Hàn Phi, ngày mai có một sự kiện lớn cậu có muốn tham gia không?"
"Sự kiện gì vậy anh?"
"Mình sẽ tham gia một chương trình thực tế, mọi người sẽ chơi trò chơi, sau đó thì nhân tiện quảng bá cho bộ phim." Đạo diễn Khương vẫn hy vọng Hàn Phi sẽ tham gia: "Cậu không có công ty chống lưng, anh nghĩ cậu nên nắm bắt cơ hội này để thể hiện mình. Bên kia rất hy vọng cậu sẽ tham gia. Tất cả mọi người đều tò mò về việc diễn viên hăng hái làm việc nghĩa thì có gì đặc biệt."
"Em nghĩ là thôi đi, em không có bất kỳ tác phẩm nào, chắc là người ta chỉ quan tâm em bởi vì em đã trợ giúp cảnh sát bắt tội phạm, hiện tại tốt hơn hết là nên xuất đầu lộ diện ít thôi." Hàn Phi uể oải dựa vào ghế ngồi.
"Cậu thực sự là một dòng suối trong trẻo trong vô vàn diễn viên đấy, cậu đang trở nên nổi tiếng mà lại không kiêu căng ngạo mạn." Đạo diễn Khương càng ngày càng đánh giá cao Hàn Phi: "Sau khi quay xong bộ phim này, dự kiến là cậu sẽ bùng nổ, hy vọng rằng chúng ta vẫn có thể hợp tác trong tương lai."
"Không thành vấn đề."
Đến địa điểm quay phim, một ngày bận rộn lại bắt đầu.
Vì kịch bản của [Hoa Song Sinh] bị sửa đổi giữa chừng nên hầu hết các cảnh quay trước đó đều không dùng đến, để kịp tiến độ, cả đoàn phim đều phải làm việc thêm giờ, tất cả mọi người đều cùng nhau cố gắng.
Đến tám giờ tối, cảnh quay cuối cùng của Hàn Phi đã kết thúc, trong khi Chiêm Nhạc Nhạc và Cẩm Niên vẫn còn đang phải quay.
Với sự giúp đỡ và kích thích của Hàn Phi, kỹ năng diễn xuất của hai diễn viên trẻ này đã được cải thiện rất nhiều, nhưng họ vẫn còn chênh lệch khá lớn so với Hàn Phi.
Theo đạo diễn Khương, hai người họ cần phải rất cố gắng để không lôi bộ phim xuống.
"Vô tình, mình đã sống một cuộc sống mà trước đây mình từng mong đợi, nhưng mình lại không hề bận tâm."
Không tham gia vào bữa tiệc đóng máy với đoàn phim, Hàn Phi một mình ra về như thường lệ.
Hắn ngồi phương tiện công cộng trở lại thành phố, xuống xe còn chưa đi được mấy bước, bên tai chợt nghe tiếng gió.
Trước khi ngẩng đầu, Hàn Phi từ trong tiềm thức né sang một bên.
"Đùng!"
Một chậu hoa xương rồng đúng lúc đập ngay trước mặt!
Những mảnh sứ vỡ vụn đã cắt đứt ngón tay hắn, âm thanh lớn thu hút sự chú ý của tất cả những người qua đường xung quanh.
Năng lực phản ứng được mài dũa trong thế giới tầng sâu đã cứu sống Hàn Phi, lúc này sắc mặt hắn u ám, hai mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà dân cư bên đường.
Một cặp vợ chồng trên tầng ba đang tranh cãi, và đứa trẻ không ngừng khóc.
“Đây là trùng hợp?” Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Lệ Tuyết: “Em không chắc chắn lắm, nhưng cảm giác như Cánh bướm đã ra tay với em.”
"Cậu hãy đến chỗ đông người ngay lập tức! Chú ý bảo vệ mình!"
Sau khi Lệ Tuyết hỏi địa chỉ, cô chạy nhanh đến vị trí của Hàn Phi.
Lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh và thu thập chứng cứ, trong đầu Hàn Phi nghĩ đến những gì Mạnh Trường Hỉ đã từng nói, rằng Cánh bướm sẽ sử dụng những đồ vật và sự kiện tưởng chừng như không liên quan để giết người.
"Chỗ ở của mình được cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt nên Cánh bướm rất khó xử lý. Nếu nó muốn giết mình, nó nhất định sẽ giăng bẫy ở bên ngoài."
"Nơi này không nên quá xa, và đó phải là nơi mà mình có nhiều khả năng sẽ đi đến."
"Cuộc sống của mình cực kỳ có quy luật. Ngoài đóng phim, mình chỉ về nhà chơi game, và một trong những nơi nhất định phải đi qua trên đường là bến xe."
Nhìn đôi vợ chồng còn đang tranh cãi, ánh mắt Hàn Phi lạnh lùng đến đáng sợ: "Chậu hoa gốm sứ chứa đầy đất từ tầng ba rơi xuống, hoàn toàn đủ để giết chết một người, ở độ cao này cũng không dễ dàng rơi lệch ra được."
Mười phút sau, cảnh sát đến, họ đưa Hàn Phi cùng lên tầng.
Hai vợ chồng đang tranh cãi thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa, vốn không vui ra mở cửa, nhưng họ ngay lập tức trở nên thành thật khi nghe thấy tiếng của cảnh sát.
"Chúng tôi đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt, hy vọng các người có thể hợp tác ..."
Sau nửa tiếng đồng hồ điều tra không thu được gì, chậu hoa bị rơi do hai vợ chồng trong lúc cãi vã xô đẩy đã vô tình đụng vào.
Họ trồng vài chậu cây xương rồng, loại cây này cần nhiều ánh nắng nên họ đặt chậu hoa ngoài ban công.
Chồng trốn ngoài ban công hút thuốc, cửa sổ mở, vợ đi làm về sớm, hai bên cãi vã, xô xát vì một số chuyện vặt vãnh.
Toàn bộ quá trình không hề phức tạp, đầy tình cờ, Hàn Phi suýt tí nữa thì chết do trùng hợp.
Cảnh sát đang thẩm vấn hai người lớn, Hàn Phi thì đi lại quanh phòng, cuối cùng nhìn về phía đứa trẻ rụt rè.
Trên khuôn mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, đứa trẻ này dường như là người vô tội nhất trong nhà.
"Cánh bướm dường như có một tình yêu đặc biệt với trẻ em, cho dù đó là tiểu Bát bị nuôi nhốt hay trường Học viện tư thục Ích Dân trước đây." Hàn Phi bước đến bên cạnh Lệ Tuyết, nói vài lời vào tai cô ấy, ra hiệu cô đừng bỏ qua đứa bé kia.
Hàn Phi nói xong liền rời đi.
"Bây giờ có thể Cánh bướm đã bắt đầu ra tay với mình, mình phải bắt nó càng sớm càng tốt!"
Chạy đua với thời gian, hiện tại Hàn Phi đã bước tới chỗ sáng, nhưng Cánh bướm vẫn lẩn trốn trong bóng tối.
"Hẳn là sẽ có manh mối về Cánh bướm trong thế giới tầng sâu, dù sao thì Cư xá Hạnh Phúc và trường Học viện tư thục Ích Dân đều có liên quan đến Cánh bướm."
Sau khi bước vào căn hộ, Hàn Phi bật máy tính và đặt mua một loạt sách trực tuyến - "Nghiên cứu thành công", "Quản lý tài năng", "Làm thế nào để trở thành giáo viên tốt nhất trong tâm trí trẻ em", "Sức mạnh của giáo dục"…
Đeo tai nghe vào để nghe tài liệu, Hàn Phi cũng bị phân tâm và bắt đầu tìm kiếm thông tin về trường Học viên tư thục Ích Dân trên internet.
Không giống như vụ án chặt thây ghép xác, hầu hết thông tin của trường đã bị xóa, Hàn Phi chỉ tìm thấy vài manh mối và ảnh chụp vụn vặt.
Trong đó có một bức ảnh gây ấn tượng với Hàn Phi, trong bức ảnh, ông bà của Kim Sinh chạy đến trường với vòng hoa và tiền giấy để chặn cửa, cuối cùng bị giáo viên của trường tư thục kéo đi.
"Tại sao lại có quá ít thông tin như vậy? Có cảm giác như rất nhiều thứ đã bị cố tình xóa đi."
Vụ án của trường Học viên tư thục Ích Dân xảy ra sớm hơn so với vụ án chặt thây ghép xác, thông tin không đầy đủ thực sự có thể hiểu được.
"Trong hiện thực, có lẽ sẽ ít người nhớ đến ngôi trường đó, và chứng cứ có thể đã biến mất từ lâu theo thời gian. Tuy nhiên, trong hiện thực không tìm được không có nghĩa là trong thế giới tầng sâu không có, người quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã đánh dấu cụ thể địa điểm này trên bản đồ, chắc hẳn là phải có dụng ý sâu xa."
Hàn Phi loáng thoáng nhớ tới lời nói của người quản lý, ông ấy đã thúc giục hắn mau chóng đi thăm dò, dường như nguy hiểm sẽ nhanh chóng ập đến.
Vốn dĩ Hàn Phi vẫn còn nghi hoặc về điều này, cho đến khi tiếng ca trên đường phố vang lên vào đêm hôm đó, bách quỷ tránh dịch, xém chút nữa thì hắn đã bị con quái vật khủng khiếp đó giết chết rồi.
Thực lực của đối phương vượt quá phạm vi khả năng nhận thức của hắn, với một kẻ địch như vậy, trong lòng Hàn Phi không có cảm giác an toàn, hắn cần phải khẩn trương trở nên mạnh hơn.
"Kiếp trước mình đã hủy diệt thế giới hay sao? Thế quái nào mà cả trong hiện thực lẫn trong game đều có người muốn giết mình?"
Sau khi tìm kiếm thông tin, Hàn Phi lại luyện tập các kỹ năng chiến đấu cơ bản, sau đó ngồi trên giường cầm mũ bảo hiểm trò chơi lên.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Hàn Phi kết nối các đường dây khác nhau và đội mũ bảo hiểm trò chơi vào.
Khi trò chơi bắt đầu, thế giới trong mắt Hàn Phi trở nên đỏ như máu, khắp nơi đều bị máu tươi phủ kín.
"Chào mừng bạn đến với Cuộc sống hoàn hảo!"
Mở mắt ra, đầu tiên Hàn Phi cộng hai điểm kỹ năng mà hắn để dành vào kỹ năng diễn xuất và năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn.
Sau đó, hắn bước vào phòng ngủ ở nơi sâu nhất của căn hộ ma ám và tìm thấy Ngụy Hữu Phúc.
"Hữu Phúc à, anh cùng em đến tòa nhà Block 2 nhé. Em muốn tập hợp tất cả mọi người ở Cư xá Hạnh Phúc lại."
"Tập hợp tất cả mọi người á?" Ngụy Hữu Phúc yếu ớt dựa vào tường, một bộ dạng yếu đuối: "Một số cư dân sẽ mất đi một phần năng lực của họ sau khi rời khỏi căn hộ, vì vậy trước khi lấy được lòng tin của họ thì rất khó để tập hợp họ lại, em có chuyện gì quan trọng sao?"
"Em có thẻ giáo viên của trường Học viện tư thục Ích Dân, bây giờ em đang có một kế hoạch, nếu thành công, có lẽ chúng ta có thể chiếm được trường học đó."
"Chiếm giữ Học viện tư thục Ích Dân?" Ngụy Hữu Phúc mở to hai mắt: "Không phải hôm qua chúng ta vừa mới giải quyết chủ cửa hàng tiện lợi sao? Hay là em cứ nghỉ ngơi trước đi đã? Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn?"
"Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, đối với chúng ta thì mỗi đêm đều vô cùng quý giá." Hàn Phi nghiêm túc nhìn Ngụy Hữu Phúc: "Những đứa trẻ trong ngôi trường đó đang bị ác quỷ giết hại, nếu như muốn cứu chúng, em nhất định phải trà trộn vào."
"Em nghiêm túc chứ?" Ngụy Hữu Phúc hỏi lại Hàn Phi: "Em có thẻ giáo viên của trường đó nên có thể ra vào trường tự do, nhưng em đã bao giờ làm giáo viên chưa?"
"Ngay từ ban đầu em đã không có chuẩn bị để trở thành một giáo viên, mục tiêu của em là trở thành hiệu trưởng cơ."
Hàn Phi lấy ra thẻ giáo viên từ trong ô vật phẩm, sau đó giải thích kế hoạch của mình.