Chương 150: Ba đứa trẻ
“Các cậu có nghe nói chuyện gì đã xảy ra ở phòng 401 không?” Giọng một đứa trẻ phát ra từ giường số 3. Nó thò đầu ra khỏi chăn và nhìn sang những chiếc giường khác trong phòng ký túc xá.
"Có chuyện gì thế? Tớ chỉ biết rằng có một vài phòng trên tầng bốn bị niêm phong, dường như không ai được phép ở ấy." Giọng một đứa trẻ phát ra từ chiếc giường số 2.
"Phòng 401 đã chết hết rồi. Cả 4 bạn nữ trong phòng đều chết á." Thằng bé giường số 3 hạ giọng: "Các phòng liền kề bị niêm phong là vì phòng 401 đấy. Nhà trường không dám để lộ chuyện này, lại còn cho giáo viên quản nhiệm và đám nữ sinh gần đó thông đồng để đưa ra lý do thoái thác."
"Tại sao phải thông đồng để tìm lý do thoái thác chứ?" Đứa trẻ trên giường số 1 có vẻ rất nhát gan, sau khi nói xong, nó trùm chăn kín đầu.
"Nếu như chết một cách bình thường thì đã không cần phải như vậy. Mấu chốt là cái chết của bốn nữ sinh kia quá chi là kỳ quái." Giọng của số 3 càng ngày càng nhỏ: "Các cậu đã từng nghe chuyện ma lưng tựa lưng chưa? Đại khái là có hai người bạn rất thân, vào một đêm có một người ra ngoài rồi sau đó không trở về, người còn lại thì không ngừng nhận được điện thoại, nói cái gì mà bạn tốt, lưng tựa lưng, về sau bạn gái ấy mới phát hiện người bạn thân bị đóng đinh dưới gầm giường của mình, hai người lưng tựa lưng ngủ qua đêm."
"Cậu có mau đi ngủ không? Đừng có kể những chuyện ma quái này nữa!" Số 1 thu mình trong chăn, nó rất ác cảm với những câu chuyện ma.
“Đừng để ý đến cậu ấy, cậu kể tiếp đi.” Ngược lại đứa trẻ giường số 2 lại bị câu chuyện của số 3 hấp dẫn.
“Bạn gái chết đầu tiên ở phòng 401 là bị trói dưới gầm giường số 1. Bạn ấy ngủ ở giường số 1, cũng là người chết đầu tiên, nhưng nghe kể thì lại là người cuối cùng được phát hiện.” Giọng nói của số 3 âm trầm.
"Trời ạ, bọn họ chẳng phải là ở cùng với cái xác cả đêm hay sao? Họ không phát hiện dưới gầm giường có cái gì à?"
"Nếu là cậu, cậu có phát hiện ra không? Chẳng lẽ trước khi đi ngủ ngày nào cũng phải bỏ ga giường ra xem có cái gì dưới gầm giường không à?" Số 3 vừa dứt lời thì có tiếng sột soạt phát ra từ giường số 1. Đứa trẻ số 1 hình như vừa chui ra khỏi chăn, liếc nhìn xuống gầm giường.
"Tớ đoán là kể cả có nghe thấy tiếng máu chảy thì cũng sẽ nghĩ đó là do đường ống nước bị rò rỉ. Tại vì nhà cũ của tớ thường xuyên bị như vậy mà." Số 2 can đảm hơn và lại còn tò mò nữa: "Sau đó thì ba bạn nữ còn lại chết như thế nào?"
"Người chết thứ hai là bạn nữ giường số 2, là người kỳ quặc nhất. Vào buổi tối, bạn ấy cứ như là bị mộng du vậy, đột nhiên bật dậy và cứ thế ngồi trên giường, Sau đó thì dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình, chân trần mở cửa phòng rồi đi ra ngoài."
"Đây có phải là bị gọi hồn không?"
"Ai mà biết được. Khi bạn nữ giường 2 mở cửa bước ra ngoài thì đánh thức bạn nữ giường 3. Số 3 lại tưởng rằng số 2 đang đi vệ sinh nên lúc đầu cũng không để ý, nhưng rất lâu sau thì số 3 phát hiện số 2 vẫn chưa quay lại nên dậy đi đến nhà vệ sinh tìm.” Đứa trẻ giường 3 dần dần nói chậm lại.
"Nhà vệ sinh của trường mình đều ở ngoài cùng bên trái. Phòng 401 lại rất gần nhà vệ sinh. Cô bạn giường 3 đi vài bước là tới cửa nhà vệ sinh rồi."
"Nhà vệ sinh rất yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng động. Số 3 mở cửa ra một chút liền trông thấy cô bạn giường 2 đang cúi đầu dưới vòi nước, như thể đang gội đầu ấy."
"Cô bạn giường 3 tốt bụng, tưởng bạn mình bị mộng du nên đã gọi nhỏ tên bạn, nhưng người kia hoàn toàn phớt lờ."
"Nghi ngờ, số 3 bước đến cạnh số 2. Khi đặt tay lên vai cô bạn, không ngờ lại thấy tóc và áo của bạn mình ướt sũng."
"Số 3 tưởng số 2 vừa gội đầu xong, nhưng sau khi nghĩ lại, từ đầu đến cuối rõ ràng không hề nghe thấy tiếng vòi nước mở."
"Số 3 chậm rãi đưa tay đến trước mặt, một trận mùi hôi thối xộc tới, sau đó mới thấy trên tay mình dính đầy máu." Đứa trẻ giường 3 nói đến đây thì dừng lại một lúc.
"Tiếp tục đi! Sau đó bạn nữ số 3 thế nào?" Đứa trẻ giường 1 cũng bắt đầu tò mò.
"Bạn ấy sợ đến mức choáng váng, muốn hét lên nhưng không thành tiếng, đang định chạy về phía cửa nhà vệ sinh thì lại trông thấy bạn nữ giường 2 đang đứng cạnh cửa, khuôn mặt gần như nứt ra."
"Số 3 cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, cố hết sức trốn sang phòng bên cạnh."
"Bạn ấy khóa cửa lại, hoảng sợ dùng chút sức lực cuối cùng lấy điện thoại di động ra để gọi điện cầu cứu."
"Điện thoại còn chưa kết nối, bạn ấy cảm giác ánh sáng do màn hình di động phát ra càng lúc càng yếu. Như có một đôi tay che mắt, bạn ấy ngẩng đầu lên nhìn thì thấy số 2 đang ngồi xổm trên vai nhìn mình cười."
Đứa trẻ giường 3 rất giỏi kể những chuyện này, giọng nói rất truyền cảm, những câu chuyện vốn không rùng rợn lắm nhưng qua lời kể của nó thì lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Cô bạn giường 4 trong phòng 401 đang ngủ ngon thì điện thoại di động bất ngờ rung lên."
“Nửa đêm tỉnh dậy, bạn ấy mơ mơ màng màng trả lời điện thoại, đầu bên kia có thể nghe thấy tiếng giọt nước tí tách rơi.”
"Bạn ấy tưởng rằng đó là một cuộc gọi quấy rầy, khi đang chuẩn bị cúp máy thì điện thoại phát ra giọng nói của số 3."
"Giọng nói rất yếu, có vẻ như là đang tranh thủ thời gian để chạy, nhưng âm thanh đó biến mất sau vài giây, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng cười của số 2 và số 3, không biết họ đã gặp phải chuyện gì vui mà cứ cười mãi."
“Bạn nữ giường 4 vốn rất bực bội khi bị đánh thức, tưởng là một trò đùa quái đản, đang định nói chuyện thì bên kia cúp máy.”
"Ngay sau khi cánh cửa phòng 401 được mở ra, trong bóng tối có ba bóng người trèo lên ba chiếc giường trống." Giọng nói của thằng bé giường 3 càng ngày càng thấp.
"Sau đó thì sao? Bạn nữ giường 4 rốt cuộc chết như thế nào?" Số 2 càng ngày càng tò mò.
"Số 4 tưởng là bạn cùng phòng quay lại, cũng không để ý lắm, nhưng dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn."
"Kể từ lúc ba bóng đen quay lại thì cứ nhìn mình chằm chằm, như thể có thứ gì đó trên người mình vậy."
"Bạn ấy ngủ không được, trong lòng càng thêm bối rối, cố ý quay lưng về phía ba bóng đen nghe trộm xem ba bóng đen đó đang nói gì." Giọng đứa trẻ giường số 3 càng lúc càng kinh hãi.
"Nhưng điều khiến bạn nữ giường 4 không thể ngờ tới đó là ba bóng đen đang kể chuyện xảy ra với chính bạn cùng phòng của mình, càng nghe thì càng thấy hoảng sợ, rõ ràng rất tỉnh táo, người run lên cầm cập, nhưng vẫn nghiến răng giả vờ ngủ."
Xốc chăn màn lên, đứa trẻ ở giường 3, giường 2 và giường 1 đôi mắt chỉ còn lại một màu trắng dã, bọn chúng đi vào chỗ sâu nhất trong căn phòng.
"Ba bóng đen lẻn vào phòng 401 đứng cạnh giường số 4. Chúng chui đầu vào trong màn. Bạn nữ giường 4 giống như bị bóng đè, muốn cử động cũng không cử động được."
"Khi bạn ấy đang vô cùng sợ hãi thì sau lưng bỗng vang lên một bài đồng dao rất quỷ dị. Theo âm thanh của bài đồng dao đó, bạn nữ giường 4 đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, như thể bị viêm ruột nghiêm trọng vậy."
Ba đứa trẻ úp mặt vào màn, đứa nào cũng nở nụ cười quái dị, rồi thò tay về phía bụng của nữ sinh kia, bắt đầu ngâm nga một bài đồng dao.
"Ba nhìn, mẹ xem, bàn tay bé bỏng của bé thật là xinh xắn."
"Ba nhìn, mẹ xem, bàn tay bé bỏng của bé sao nhìn không thấy."
"Ba mẹ đến đây mà xem, bàn tay bé bỏng của bé lại xuất hiện này."
…
Hàn Phi đang núp sau cánh cửa thoát hiểm tầng 1, hắn xác định còn có một người khác đứng bên cạnh mình, khi hai bên còn đang thi gan thì tiếng hét của một nữ sinh đột nhiên vang lên từ tầng bốn của tòa nhà ký túc xá!