Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 165: Quay lưng về phía mặt của bạn

Chương 165: Quay lưng về phía mặt của bạn


“Quan Hành, sao chữ xăm trên cánh tay em lại biến mất vậy?” Hàn Phi im lặng lùi lại một bước.
"Em cũng không biết." Trương Quan Hành mười phần mờ mịt: "Sau khi em gặp thầy ngày hôm qua, chữ xăm càng lúc càng mờ nhạt. Về sau khi cánh cửa ký túc xá được mở ra thì chữ hận hoàn toàn biến mất."
"Thời điểm cánh cửa của tòa nhà ký túc xá mở ra là lúc nào?" Hàn Phi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Trương Quan Hành, sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn.
Nam sinh trước mặt đúng là Trương Quan Hành, cảm xúc trong linh hồn nó vẫn như trước.
"Quan Hành, trong số những câu chuyện kỳ quái đang lưu truyền ở ngôi trường này, cái con quỷ quay lưng lại với người khác đã từng xuất hiện trong ký túc xá chưa?"
"Chưa bao giờ. Nhiều học sinh nhìn thấy anh ta trong hành lang của tòa nhà dạy học. Có vẻ như anh ta đã bị bạn gái hại chết, trong lòng ôm oán niệm nên chỉ đi lang thang trong tòa nhà đó thôi."
"Nói cách khác, đêm qua tên đó có thể đã từ bên ngoài đột nhập vào khi cánh cửa của tòa nhà ký túc xá mở ra. Cũng chính là sau khi nó vào, chữ hận trên tay em đã biến mất hoàn toàn?"
"Đúng là như vậy." Trương Quan Hành không biết Hàn Phi muốn biểu đạt điều gì.
"Tại sao lúc trước em lại xăm chữ đó trên cánh tay của mình?" Hàn Phi thấp giọng nói, hắn cùng Trương Quan Hành ngồi ở trên giường ký túc xá: "Em đừng coi thầy như một giáo viên, hãy coi thầy như một người bạn có thể thổ lộ, thầy bảo đảm sẽ không nói cho ai biết bí mật của em."
Do dự hồi lâu, Trương Quan Hành mới lên tiếng: "Mẹ đã bỏ rơi em và bố, mẹ bỏ đi một mình, để lại em bị bố đánh đập mỗi ngày."
"Là vì mẹ ư?"
"Bố chỉ uống rượu khi ông ấy tức giận, sau đó sẽ trút giận lên em. Ngoài ra còn có một số bạn học cũ của em, chúng nó thường xuyên cười nhạo em và chế giễu mẹ." Bàn tay Trương Quan Hành từ từ nắm chặt: "Em hận tất cả bọn họ, em hận cả thế giới, tại sao lại đổ toàn bộ bất hạnh vào em? Em căn bản không đòi hỏi giàu sang phú quý gì cả, em chỉ muốn được như những đứa trẻ khác thôi, nhưng ước muốn chỉ đơn giản như vậy cũng không thỏa mãn em, mà bắt nạt em hết lần này tới lần khác! Để cho em không thấy được chút hi vọng nào."
Đưa tay vỗ lưng Trương Quan Hành, Hàn Phi nhẹ nhàng nói vài câu an ủi: "Em hận tất cả mọi thứ trên thế giới này, vậy có ai mà em không hận? Ví dụ như bạn gái Sơ Hạ của em phải không?"
Khi nhắc đến hai chữ Sơ Hạ, biểu cảm của Trương Quan Hành cũng không quá dữ tợn và đau đớn: "Em không có hận em ấy, em ấy là người duy nhất nguyện ý tin tưởng em, hiện tại còn tính cả thầy nữa."
Trương Quan Hành đã quên sự thật rằng nó đã chết, nó chỉ nhớ những điều tốt đẹp liên quan đến Sơ Hạ.
Nheo mắt lại, Hàn Phi thấy hoàn cảnh hiện tại của Trương Quan Hành rất giống với Mạnh Thi, họ đã quên đi cái chết, quên đi điều tuyệt vọng và đau đớn nhất để duy trì lý trí của mình.
Hàn Phi nghi ngờ có phải quản lý tòa nhà cũng đã động đến Trương Quan Hành hay không.
Nếu đúng như vậy, thì hắn có thể tìm ra manh mối mà người quản lý để lại thông qua Trương Quan Hành.
Trên thực tế, khi Hàn Phi nghe câu chuyện do Trương Quan Hành kể trước đó, hắn đã nhận ra là không đúng.
Những gì Trương Quan Hành đang kể dường như là câu chuyện của chính mình vậy. Con quái vật bên ngoài quay lưng lại với thế giới có thể được tạo thành từ oán hận trong lòng nó.
"Khi chữ 'hận' trên cánh tay em biến mất thì cũng là lúc tên tiểu tử đứng quay lưng về phía người xuất hiện. Liệu có mối liên hệ nào giữa hai người không?" Hàn Phi dẫn dắt Trương Quan Hành từng chút một.
"Mối liên hệ?" Trương Quan Hành yên lặng nhìn cánh tay của mình, như thể chữ hận chưa từng xuất hiện.
Nó suy nghĩ hồi lâu, đang định lắc đầu thì cửa phòng 104 đột nhiên bị thứ gì đó đập vào.
Đó không phải là tiếng gõ cửa, giống như bị ai đó dùng lưng đập thẳng vào cửa vậy!
"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn rank G - quay lưng về phía mặt của bạn."
"Quay lưng về phía mặt của bạn: Tôi quay lưng về phía bạn, nhưng bạn lại đẩy tôi xuống vực sâu. Bạn sợ tôi bám dai như đỉa, tôi liều mạng quay đầu, chỉ muốn nhìn bạn thêm một lần nữa."
"Yêu cầu nhiệm vụ: trong vòng nửa giờ, đừng để nó áp vào lưng bạn!"
"Nhiệm vụ này là một nhiệm vụ có thời hạn."
Ngay khi giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu, Hàn Phi lập tức ở trong trạng thái căng thẳng: "Không được để nó áp vào lưng mình sao? Mô tả nhiệm vụ này nghe có vẻ hơi đáng sợ nhỉ?"
"Thầy ơi, thầy sao thế?"
"Chú ý! Tên đó đang ở cửa đấy!" Hàn Phi đứng ở trong phòng nắm lấy Trương Quan Hành, hai người đều nhìn chằm chằm cánh cửa.
"Bành!"
Cửa phòng 104 lại bị va đập mạnh, cánh cửa rung rung, dường như có thể bị bật ra bất cứ lúc nào.
"Cánh cửa này sẽ không chống đỡ được lâu đâu."
Hàn Phi chặn giường và bàn sau cánh cửa, nhưng lúc này, hắn nhìn thấy vết máu rỉ ra ở khe cửa.
Điều khiến hắn kinh hãi hơn nữa là ngoài cửa vang lên tiếng xương nát vụn, con quái vật dường như có thể tùy ý thay đổi thân thể.
Mùi máu tanh nồng nặc đến cực hạn, Hàn Phi yêu cầu Trương Quan Hành đặt chiếc bình gần cửa phòng, sau đó hắn để con mãng xà khổng lồ màu đen quấn quanh người.
Cánh cửa gỗ tồi tàn của phòng ký túc xá càng lúc càng rung lên dữ dội, màu đỏ thẫm huyết dịch và thịt xương nát bét chui qua khe cửa, nhỏ giọt xuống đất, nhuộm đỏ cả phòng 104.
Không ngừng lùi lại, Hàn Phi và Trương Quan Hành đã lùi ra đến ban công, lưới chống trộm bị rỉ sét nghiêm trọng đã bao vây hai người bọn hắn ở trong phòng.
"Thầy ơi, ta phải làm sao bây giờ?"
"Em đứng ở phía sau thầy, không được rời đi cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, chuyện còn lại để thầy lo." Hàn Phi vẫn chưa thể quit game, nếu xảy ra chuyện gì trong nhiệm vụ này thì thật sự là xong đời.
Hắn căng thẳng hơn bao giờ hết, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay.
Máu thịt của con quái vật từ trong khe hở xâm nhập vào phòng, vết máu đầy trên đất đang ngọ nguậy, Hàn Phi tê dại cả da đầu.
Mùi máu tanh nồng nặc kích thích khoang mũi, máu thịt rời rạc đang dần dần tái tổ chức lại, trong phòng 104 xuất hiện một bóng người méo mó.
Nó đứng quay lưng về phía Hàn Phi, bóng lưng vặn vẹo và nghiêng lệch, như thể toàn bộ xương trên người đã bị gãy vậy.
Không khí trong căn phòng bị đè nén đến không thở nổi, con quái vật hút hết vết máu trên mặt đất, thân thể của nó dần trở nên hoàn chỉnh.
Lần đầu tiên quan sát con quái vật ở khoảng cách gần như vậy, Hàn Phi nhận thấy con quái vật quả thực có phần giống với Trương Quan Hành, chỉ là con quái vật đang mặc đồng phục của Học viện tư thục Ích Dân.
Từ từ dời tầm mắt, Hàn Phi nhìn về phía cánh tay quái vật.
Bên trong bộ đồng phục rách nát, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ hận đẫm máu.
Cái chữ kia như thể bị ngón tay đào móc ra, vết thương vẫn chưa lành, máu đen không ngừng chảy.
"Tại sao trên cánh tay nó cũng có chữ kia?"
Hàn Phi đang lùi về phía sau, lưng đột nhiên chạm vào thân thể của Trương Quan Hành.
Quay đầu lại nhìn, Trương Quan Hành kinh ngạc nhìn chằm chằm con quái vật trong phòng, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ hoang mang cùng đau đớn.
"Em chưa bao giờ nhìn thấy bóng lưng của nó."
"Nhưng sao lại thấy quen thuộc thế nhỉ?"
"Khi nhìn thấy nó em có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của nó."
"Từng cái xương cốt của nó đều bị gãy, nó không cách nào khống chế được âm thanh của chính mình, nó nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, nó muốn vặn gãy cái cổ để quay đầu lại."
Giọng nói của Trương Quan Hành trở nên âm trầm đáng sợ, nó nắm lấy cánh tay của mình rồi hung hăng cắm móng tay vào da thịt.
"Em nhớ ra nó rồi, em biết nó..."
Xương cốt phát ra âm thanh giòn tan, cả cơ thể của Trương Quan Hành và con quái vật đều trở nên vặn vẹo, Hàn Phi đứng giữa hai người với sắc mặt rất tệ.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng vào Trương Quan Hành, cho dù có chuyện gì xảy ra sau lưng, hắn cũng không quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt.
"Quan Hành, hiện tại bên cạnh em có một người thực sự nguyện ý tin tưởng em, có một người không tiếc mạng sống của mình để cứu em, em đã không còn cô đơn nữa rồi."
Giọng nói của Hàn Phi vang vọng trong phòng ký túc xá, biểu lộ của Trương Quan Hành càng trở nên đau khổ khi nghe thấy điều đó.
Con quái vật cũng nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, cổ của nó phát ra một âm thanh cót két kinh người.
Khi giọng nói vang lên, con quái vật vẫn đứng quay lưng về phía Hàn Phi, nhưng đầu của nó từng chút từng chút một chuyển động.
Từ từ, Hàn Phi cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, con quái vật này giống hệt Trương Quan Hành, chỉ là trên mặt nó đầy vết thương, thất khiếu* toàn bộ đều chảy máu.
(* Dành cho những ai không biết: Thất khiếu gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất