Chương 169: Được thầy giáo danh tiếng phụ đạo một kèm một
Với tình trạng thể chất hiện tại của Hàn Phi, hắn đến bước đi còn khó khăn, căn bản không thể đi tìm Kim Sinh, vì vậy chỉ có thể ở đây để từ từ hồi máu, trước hết là để thời gian trò chơi kéo dài đủ ba giờ rồi mới tính.
Mở ra giao diện thuộc tính, Hàn Phi tập trung toàn bộ điểm kỹ năng tích lũy được vào năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, hiện tại năng lực này đã đạt tới cấp bốn sơ cấp.
Trong trận giao tranh vừa rồi, Hàn Phi phát hiện ra không ngờ năng lực này lại rất hữu dụng, không hổ là năng lực được thưởng khi hoàn thành vượt cấp nhiệm vụ ẩn rank F.
Theo quan điểm của Hàn Phi, năng lực này cần được cải thiện hơn nữa trong tương lai, có thể sau khi nâng cấp lên level cao nhất, hắn thực sự có thể tùy ý tháo rời ma quỷ như trò chơi ghép hình.
Trong đầu ôm giấc mộng đẹp, Hàn Phi kiểm tra qua tất cả các vật phẩm và kỹ năng, sau đó hắn lấy ra cuốn nhật ký của Thư Mộng Đình từ ô vật phẩm.
Theo lời giới thiệu về vật phẩm, việc sử dụng tốt món đồ này có thể nâng cao độ thân thiện của Thư Mộng Đình.
Lật ra cái bìa màu đỏ nhạt, từng trang trong cuốn nhật ký giống như bị ngấm nước, chữ trên đó hơi mờ và hầu hết rất khó nhận ra.
Hàn Phi nhíu mày đọc, cuốn nhật ký ghi lại tất cả những gì đã xảy ra với Thư Mộng Đình dưới góc nhìn của cô bé.
Dưới tình huống bị cô lập hoàn toàn, cô bé cảm thấy mình như bị ném vào một mê cung, xung quanh là những con đường nhưng không có lối thoát.
Cô bé đau khổ, khó chịu, nghĩ mãi cũng không ra, nhưng lúc này lại có một người giúp.
Lần đầu tiên khi có suy nghĩ không tốt, cô bé một mình chạy ra ngọn núi phía sau trường, vừa khóc vì oan ức và sợ hãi thì bị bảo vệ của trường tìm được.
Nhân viên bảo vệ được học sinh gọi là lão Lý đã đưa Thư Mộng Đình trở lại trường.
Lão ấy biết rõ có người bắt nạt Thư Mộng Đình, luôn đặc biệt tìm đến giáo viên để phản ánh tình hình, không may người phụ trách lúc đó lại là Mã Mãn Giang.
Sau khi tên mặt người dạ thú này biết được sự tình liên quan đến Thư Mộng Đình, ngoài mặt thì gã giúp đỡ cô bé, nhưng thực chất lại có suy nghĩ không chính đáng.
Thư Mộng Đình càng lúc càng hoảng sợ, đến giai đoạn cuối đời, lão Lý mới phát hiện ra vấn đề, nhưng đáng tiếc là mọi chuyện đã quá muộn.
"Họ của người bảo vệ là Lý. Ông lão này là người chết đầu tiên trong vụ án chuyện lạ. Có vẻ như ông ấy biết rất nhiều bí mật trong trường." Hàn Phi đã sử dụng nhật ký của Thư Mộng Đình để tìm ra những địa điểm mà người bảo vệ thường xuất hiện, hắn cảm thấy ông ấy cũng là một "người tốt" mà mình có thể chiến đấu để đòi công lý.
Sau khi đọc xong cuốn nhật ký của Thư Mộng Đình, Hàn Phi lại nhìn Trương Quan Hành.
Con đường của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm quá đơn lẻ, ông ấy không nguyện tý tin tưởng và chấp nhận lệ quỷ. Nhưng Hàn Phi thì khác, từ khi bắt đầu vào thế giới tầng sâu, hắn đã cố gắng làm bạn với yêu ma quỷ quái. Trong khi tìm kiếm sự giúp đỡ của mọi người, hắn cũng đã cố gắng xoa dịu nỗi đau cho họ.
Bây giờ Hàn Phi mới tiếp xúc với loại ác ý ở mức thấp nhất của con người, nên tạm thời không thể nhận xét phương pháp của ai tốt hơn, nhưng từ góc độ tốc độ ra đòn, rõ ràng Hàn Phi có hiệu suất hơn.
Quay đầu nhìn Trương Quan Hành, con mắt Hàn Phi không ngừng quan sát nó.
Lệ quỷ có thể duy trì lý trí của mình là một việc vô cùng khó, để làm được việc đó Ngụy Hữu Phúc đã từ bỏ tất cả sức mạnh của mình, nguyện ý làm một tàn hồn yếu đuối.
Oán niệm càng sâu thì sức mạnh của lệ quỷ càng mạnh, lý trí càng khó duy trì, Hàn Phi cũng không dễ dàng gì để có được tình bạn của đối phương.
Vì vậy hiện tại Hàn Phi nghĩ đến một phương pháp khác, hắn muốn chính mình đi bồi dưỡng đối phương.
Người nhân viên cửa hàng tiện lợi một mắt và Trương Quan Hành đều là oán niệm, thực lực không tệ và có tiềm lực rất lớn, quan trọng nhất là bọn họ nguyện ý tin tưởng Hàn Phi vô điều kiện, đừng nói trong thế giới tầng sâu, ngay cả trên thực tế cũng rất khó để có được tình bạn như vậy.
Bị Hàn Phi nhìn chằm chằm, đôi mắt mông lung của Trương Quan Hành đầy nghi hoặc: "Thầy giáo, thầy có chuyện gì sao?"
"Vì em gọi ta là thầy, vậy thật sự nên dạy cho em một ít gì đó mới được." Hàn Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Thầy hy vọng em có thể ghi nhớ kỹ những gì thầy sẽ nói tiếp sau đây."
"Dạ vâng." Nhìn thấy sự nghiêm túc của Hàn Phi, Trương Quan Hành cũng trở nên nghiêm túc.
"Thầy sẽ không dạy em môn học cụ thể. Điều thầy muốn dạy chính là nguyên tắc làm người và cách để sống sót tốt hơn trong thế giới này." Hàn Phi đã ở trong thế giới tầng sâu được một thời gian dài, không giống như hầu hết đám lệ quỷ bị chi phối bởi đau đớn và tuyệt vọng, mỗi giờ mỗi khắc hắn đều cố gắng hết sức để suy nghĩ xem làm thế nào để có thể sống sót.
Khi con người phải đối mặt với áp lực sinh tồn, họ sẽ bộc phát tiềm năng của mình đến mức lớn nhất, Hàn Phi cũng nhìn thấy mình một cách chân thực hơn trong thế giới tầng sâu này.
Dùng gần hai giờ đồng hồ, trước tiên Hàn Phi giúp Trương Quan Hành mở lòng, sau đó đưa ra những ví dụ cụ thể và hùng hồn nói về cách đối phó với nguy hiểm cũng như cách phán đoán tình huống.
Trong thế giới tầng sâu đầy lệ quỷ và quái vật này, lòng tốt không có giới hạn chính là tự sát, muốn tồn tại thì phải trang bị sự xảo quyệt, hung ác và lý trí, nhưng những thứ đó chung quy lại cũng chỉ là vũ khí quấn quanh người.
Nếu một người muốn đi lâu dài hơn, còn cần phải có một trái tim kiên định, trái tim đó phải ẩn chứa ánh sáng cuối cùng và giới hạn thấp nhất của việc làm người.
Từ trước đến nay chưa từng có một ai nói những điều này với Trương Quan Hành, mỗi lời nói của Hàn Phi đều đánh vào đáy lòng nó.
Sau khi Trương Quan Hành hiểu được cái gì là người, phải làm người như thế nào, Hàn Phi đã phá giải một số kỹ năng diễn xuất và trò lừa gạt để tránh cho nó bị lừa và bị nhìn thấu tâm can.
Trương Quan Hành học rất nhanh, mặc dù đứa trẻ này không còn bộ dáng học sinh nhưng thực ra nó rất thông minh.
Sau khi chăm chỉ dạy dỗ, Hàn Phi lúc này thực sự giống như một người thầy, hắn sẵn sàng bồi dưỡng Trương Quan Hành trở thành người có thể một mình đảm đương trợ giúp ở một phía.
Khi ngày càng có nhiều nơi chiếm cứ được, Hàn Phi rất có thể sẽ không thể chú ý quản lý được những nơi từng chiếm cứ trước đó. Vì vậy, hắn cần người đồng hành đáng tin cậy, thông minh và linh hoạt.
Đợi đến khi có thể tự do rời khỏi trò chơi, Trương Quan Hành đã học được rất nhiều điều từ Hàn Phi, đôi mắt vẩn đục của nó hiện lên một tia sáng tỏ.
Mặc dù hiện tại Trương Quan Hành vẫn chưa tin vào sự tồn tại đầy hy vọng của thế giới tầng sâu, nhưng nó đã từ từ dao động.
Thầy giáo vốn là một nghề truyền lửa, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, dù Hàn Phi có vô tình bị chết trong game thì Trương Quan Hành người bị ảnh hưởng bởi hắn, sẽ tiếp quản ngọn lửa trong lòng Hàn Phi và tiếp tục đi về đích.
Thời gian ba giờ đồng hồ, âm khí trong cơ thể Hàn Phi rốt cục cũng tiêu tán, khí huyết cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục.
"Đợi lát nữa thầy phải đi rồi, em hãy nhớ những gì thầy nói. Có lẽ là đến nửa đêm ngày mai, thầy sẽ trở lại tìm em." Hàn Phi chuẩn bị quit game, tuy rằng lượng máu đang hồi phục, nhưng tinh thần của hắn cũng sắp đạt tới cực hạn.
"Thầy ơi, vết thương của thầy nghiêm trọng như vậy xin đừng đi ra ngoài. Nếu thầy có việc gì cần làm cứ giao cho em là được."
"Không cần, em cứ cố gắng ở trong phòng ký túc xá đừng chạy lung tung nhé." Sau khi đợi lượng máu trở lại bình thường, Hàn Phi mới hoạt động thân thể một chút và ngồi dậy khỏi giường.
Hắn để con mãng xà đen trốn trong phòng rồi mở cửa.
Trên hành lang dường như có nhiều vết máu hơn, tiếng cãi vã và tiếng bước chân ầm ập của lũ trẻ truyền đến từ tầng trên, trong không khí phiêu tán mùi hôi thối nồng nặc.
Hàn Phi cũng không dám dừng lại quá lâu, hắn lặng lẽ đóng cửa phòng ký túc xá, sau đó lựa chọn thoát khỏi trò chơi.