Chương 172: Thoát khỏi tòa nhà ký túc xá
Ba người đã trao đổi rất nhiều thông tin, Hàn Phi cũng có được thu hoạch rất lớn, hắn nhìn vào cõi âm thông qua dương gian và phát hiện có thể lợi dụng rất nhiều quy tắc của trò chơi này.
Hai giờ chiều, Hàn Phi bước ra khỏi tầng hai của quán cà phê.
Khi vừa rời khỏi tầng hai, điện thoại của hắn bắt đầu rung lên, hiển thị một số tin nhắn chưa đọc.
"Tầng hai có thể chặn được tín hiệu à?"
Hàn Phi quay đầu nhìn thoáng qua rồi yên lặng mở máy.
Phần lớn tin nhắn đều là của đạo diễn Khương, Văn hóa Du Long rất có hứng thú với series những câu chuyện có thật của Hàn Phi, muốn chính thức hợp tác với hắn.
[Hoa song sinh] đã trở thành một cú hit, vì vậy Văn hóa Du Long hiện đang tràn đầy niềm tin vào Hàn Phi.
"Thời gian đầu, [Hoa tội ác] xém chút thì dừng hoạt động vì vấn đề kinh phí. Bây giờ bộ phim mới thậm chí còn chưa có kịch bản thì kinh phí quay đã có."
Sau khi kiên nhẫn trả lời bên kia, Hàn Phi cũng hỏi về phần thù lao đóng phim, dự định đợi tiền về đến tài khoản sẽ lập tức đi mua máy chơi game cao cấp.
Đi trên đường phố, có thể bởi vì [Cuộc sống hoàn hảo] sắp open-beta nên quảng cáo về nó có ở khắp mọi nơi trong Thành phố thông minh Tân Hỗ, người qua đường ở mọi lứa tuổi cũng đều bàn luận về trò chơi này.
Một trò chơi toàn dân như vậy thực sự có thể gọi là vô tiền khoáng hậu.
"Hy vọng sau khi open-beta sẽ không có bất kỳ sự cố nào."
Hàn Phi bây giờ cũng không có tư cách lo lắng cho người khác, chỉ cần hắn tiết lộ bất cứ thứ gì liên quan đến hộp đen, não bộ sẽ nổ tung, tất cả những gì hắn có thể làm là sống sót trong thế giới kia và trở nên ngày càng mạnh hơn.
Hơn bốn giờ chiều, Hàn Phi trở về nhà, bắt đầu học tập và rèn luyện thân thể.
Để không ảnh hưởng đến việc chơi game, hắn đã từ bỏ hết những sở thích không có hiệu quả của mình, hiện tại hắn tự kỷ luật bản thân kinh khủng.
Đêm đã khuya, Hàn Phi nhìn hình ảnh của trường Học viện tư thục Ích Dân trên tường, cầm chiếc mũ bảo hiểm trò chơi trên bàn lên.
"Mình cần phải nhanh chóng làm thông trường Học viện tư thục Ích Dân, bị mắc kẹt trong trường cảm giác mất kết nối với thế giới bên ngoài, không biết hàng xóm của mình bây giờ thế nào rồi."
Đội chiếc mũ bảo hiểm chơi game vào, thế giới ngay lập tức bị bao trùm trong màu máu.
"Chào mừng bạn đến với cuộc sống hoàn hảo!"
Mở mắt ra, trong hành lang tối tăm im lặng chết chóc, không một tia sáng cũng không một tiếng động.
Đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt, Hàn Phi nhíu mày ngay khi vừa mới dùng sức.
"Cửa không khóa?"
Nhìn xuống, khóa cửa phòng ngủ 104 đã bị phá, tay nắm cửa ướt ướt, còn sót lại một chút dịch nhờn màu đỏ thẫm.
Vào phòng, Trương Quan Hành cũng không có ở bên trong.
"Trong phòng không có vết tích đánh nhau. Xem ra nó nhận ra sự nguy hiểm và đã sớm rời đi."
Lấy bộ đồng phục học sinh màu đỏ toát ra âm khí từ trong ô vật phẩm, Hàn Phi bước qua tất cả các ngóc ngách trong phòng, bóng đen Từ Cầm nuôi vẫn không hề xuất hiện.
"Tên tiểu tử này cũng rời đi cùng Trương Quan Hành rồi à?"
Bóng đen rất giỏi trong việc lẩn trốn, đến nó cũng phải bỏ chạy như vậy cho thấy chắc chắn có một thứ gì đó khủng khiếp đã xâm nhập vào trong tòa nhà ký túc xá.
Cất bộ đồng phục màu đỏ đi, Hàn Phi đóng cửa phòng ký túc xá lại, lúc này hắn cũng có chút hoảng hốt.
Có Trương Quan Hành và bóng đen đi cùng, tốt xấu gì cũng có thể dựa vào nhau, bây giờ lại chỉ còn có một mình hắn trong phòng.
"Tòa nhà yên tĩnh quá, không có bất kỳ một tiếng động dị thường nào, có cảm giác như toàn bộ tòa nhà đã bị trống rỗng vậy."
Hàn Phi không biết ai đã dọn sạch tòa nhà ký túc xá, chỉ biết rằng tồn tại kinh khủng làm trống rỗng tòa nhà có thể vẫn còn ở bên trong.
Hàn Phi cũng có chút thấp thỏm khi một mình ở với một tên đáng sợ như vậy.
"Có nên ở lại trong tòa nhà không nhỉ? Hay là rời đi?"
Cảm thấy chưa quyết định chắc chắn được, Hàn Phi đóng cửa phòng lại và bắt đầu lục soát ở bên trong.
Khi mở chiếc nồi điện giấu trong tủ, hắn vô tình phát hiện một tờ giấy nhắn bên cạnh đàn tế chứa Khóc với dòng chữ viết nguệch ngoạc – phòng vệ sinh tầng hai của nhà ăn.
"Giấy nhắn là do Trương Quan Hành để lại? Nhưng tại sao nó lại muốn đến nhà ăn?"
Hàn Phi không thể không thận trọng, nếu tờ giấy đã bị thay thế thì chẳng phải là hắn ngu xuẩn chạy tới tìm chết hay sao.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tờ giấy, Hàn Phi nhìn một hồi lâu, đột nhiên toát ra một cỗ ớn lạnh.
"Mình đã từng thấy kiểu chữ này!" Ký ức mạnh mẽ khiến Hàn Phi nhớ lại một việc, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều thư cảm ơn trong phòng giáo viên quản nhiệm, một trong số đó có kiểu chữ tương tự như chữ trên tờ giấy này, phải có đến tám, chín phần giống nhau.
"Tờ giấy nhắn là do quỷ để lại. Bọn chúng muốn hại chết mình." Hàn Phi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, ở cái thế giới này một khắc cũng không được chủ quan, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ chết rất thảm.
"Tờ giấy thật có thể đã bị đánh cắp, phòng 104 bây giờ cũng không an toàn." Hàn Phi nhìn xung quanh, không biết khi nào thì lệ quỷ xuất hiện, bây giờ ở trong phòng ký túc xá cũng không có ý nghĩa gì, nên rời đi càng sớm càng tốt.
Lưới chống trộm được lắp đặt ở tất cả các phòng tầng 1, muốn rời đi chỉ có thể đi qua cửa chính hoặc từ tầng 2 trèo xuống.
Đặt đàn tế chứa Khóc về vị trí cũ, Hàn Phi lặng lẽ bước ra khỏi phòng 104.
Tòa nhà yên tĩnh đến khiếp người, Hàn Phi lúc này vô cùng bất an, tuy rằng chiếc nhẫn của người chủ nhà không có phản ứng gì, nhưng không chừng có thể đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó.
"Vết máu trên cửa chính đã biến thành màu đen, giấy bùa cùng những đồ vật linh tinh cũng dính trên cánh cửa. Xem ra đã lâu không được mở."
Dựa vào tường, Hàn Phi bước vào hành lang, giẫm lên bậc thang, dưới chân hắn cảm giác có chút trơn trượt.
Lúc này hắn cũng không dám xem xét, chỉ nghĩ đến việc rời đi càng sớm càng tốt.
Bầu không khí trong tòa nhà thật quá quỷ dị, bây giờ có vẻ như hắn là một người sống duy nhất trong toàn bộ tòa nhà.
Dường như có những thứ vô hình phảng phất trong bóng tối dày đặc, khó mà nói rõ ràng được loại cảm giác đè nén đó.
Nín thở, Hàn Phi đi lên tới tầng hai.
Hắn thận trọng đến gần phòng 201, nhưng khi chuẩn bị mở cửa phòng 201 ra, hắn bất ngờ phát hiện vết máu trên tay nắm cửa chưa đông lại, đang trượt xuống theo tay nắm bằng sắt.
Nhìn thấy cảnh này, mỗi một dây thần kinh của Hàn Phi đều trở nên căng thẳng.
Trong vòng một phút, đã có người chạm vào cánh cửa này với bàn tay đầy máu, người kia chắc hẳn đang ở gần đây!
Tim đập loạn xạ, Hàn Phi không dám mở cửa phòng 201. Hắn sợ rằng thứ kia đang trốn ở trong phòng.
Cách cánh cửa, Hàn Phi nuốt nước bọt, bước chân nhẹ nhàng nhất, không phát ra tiếng động, hắn liền đi tới cửa phòng 202.
Trên tay nắm cửa phòng 202 cũng có vết máu, nhưng vết máu trên đó đã dần đông đặc lại.
Tiếp tục di chuyển thân thể, Hàn Phi rốt cục dừng ở cửa phòng 204.
Hắn không dám đi sâu hơn nữa trên hành lang, cứ có cảm giác bóng tối gần như sắp nuốt chửng lấy hắn vậy.
Khóa cửa bị phá, Hàn Phi nắm chặt cánh cửa, di chuyển rất chậm để không phát ra tiếng động.
Khi hắn vừa đẩy cánh cửa ra được nửa chừng, một cảm giác ớn lạnh đột ngột từ chiếc nhẫn của người chủ nhà trên ngón tay toát ra!
Không có dấu hiệu báo trước, ngón tay của hắn gần như đông cứng lại ngay khi cảm giác ớn lạnh xuất hiện.
Nhìn theo hướng lạnh lẽo truyền đến, Hàn Phi phát hiện cửa phòng 201 đã bị mở ra từ lúc nào, có thứ gì đó sắp lao ra.
"Chạy!"
Không chút do dự, Hàn Phi dứt khoát đẩy cửa phòng 204, trực tiếp xông vào bên trong.
Hắn dùng hết sức, trực tiếp nhảy qua ban công tầng hai, nắm lấy lưới chống trộm rồi nhảy xuống bụi cây đầy cỏ dại.
Cánh tay bị cứa, hắn không dám ở lại, nhanh chân bỏ chạy.
Sau khi chạy được một đoạn đường dài, Hàn Phi mới quay đầu nhìn thoáng qua, có một người đàn ông đang đứng trong phòng 204, toàn thân gã tản ra ác ý, gương mặt gần như bị máu phủ kín, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Hàn Phi không thể nhìn rõ, hắn chỉ cảm thấy hình dáng của người kia rất giống với Mã Mãn Giang trong hiện thực.
"Có thật là gã không?"