Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 177: Đây không phải là cùng cấp độ

Chương 177: Đây không phải là cùng cấp độ


Hàn Phi thử đưa sách bài tập của Kim Sinh vào ô vật phẩm, nhưng điều hắn không ngờ là mới thử có một lần đã thành công.
"Vật phẩm nguyền rủa của đứa trẻ này hơi đặc biệt nhỉ."
Đọc hết những câu chuyện kỳ lạ do Kim Sinh để lại đã tốn rất nhiều thời gian, Hàn Phi không tiếp tục ở lại trong phòng học, hắn gọi lão Lý cùng đi đến tòa nhà văn phòng.
Vội vàng ra khỏi phòng, Hàn Phi vừa đi tới hành lang thì đã phải dừng lại.
Từ cửa sổ của tòa nhà dạy học, có thể thấy rõ cánh cửa của tòa nhà ký túc xá đã được mở ra, một người đàn ông toát ra khí tức kinh khủng đang đi về phía tòa nhà dạy học.
“Mã Mãn Giang?”
Hàn Phi biết mình không còn nhiều thời gian, hắn vẫy tay với lão Lý, hạ thấp người, tranh thủ thời gian đi đến tòa nhà văn phòng.
"Trong hiện thực, thi thể của Kim Sinh được tìm thấy trong ngăn tủ ký túc xá của nó. Mã Mãn Giang biết rõ điều này? Đó là lý do tại sao gã cứ nhất mực trông coi tòa nhà ký túc xá?"
Hàn Phi chưa bao giờ đánh giá thấp đối thủ của mình, đó là một trong những lý do giúp hắn có thể tồn tại đến bây giờ.
"Lão Lý! Đừng ló đầu ra ngoài! Đừng nhìn ra ngoài!"
"Sao thế? Có chuyện gì vậy? Có phải có kẻ xấu đã chạy vào trường học không?" Lão Lý tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn vô cùng mạnh mẽ, toàn thân đầy quỷ, ngồi xổm dựa vào tường.
Mặc dù lão Lý đã ngồi xổm xuống, nhưng nữ quỷ sau lưng vẫn đứng trên hành lang, căn bản không thể giấu được.
"Thôi được rồi, bác ở đây nhé! Không được cho bất kỳ ai vào phòng học cuối cùng."
Mục tiêu của lão Lý quá lớn không thể che giấu, nên Hàn Phi đành phải một mình đi trên tòa nhà dạy học.
Hắn không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cúi thấp người, dựa vào bức tường lao thẳng về phía tòa nhà văn phòng.
"Trước đó Mã Mãn Giang nhất mực canh ở tòa nhà ký túc xá, bây giờ gã lại dẫn ba con tiểu quỷ cùng nhau ra ngoài, cho thấy rằng có thể gã đã tìm kiếm tất cả các ngóc ngách của tòa nhà ký túc xá và nhận ra Kim Sinh chắc là đang trốn ở nơi khác."
Nghĩ đến đây, Hàn Phi càng thêm nóng vội.
"Mình đã hoàn thành một nhiệm vụ, thời gian ba tiếng trong game cũng đã đến. Bây giờ đã có thể quit game bất cứ lúc nào, mình tự tin cùng gã liều một phen."
Tốc độ của Mã Mãn Giang rất nhanh, khi Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa thì bóng quỷ đã vào trong tòa nhà dạy học.
Tòa nhà dạy học và tòa nhà văn phòng của trường Học viện tư thục Ích Dân được kết nối với nhau, Hàn Phi chạy thẳng vào tòa nhà văn phòng, để phòng ngừa phải giáp mặt với đối phương, hắn trốn trong hành lang của tòa nhà văn phòng.
Trong hành lang tối tăm, nếu không cẩn thận có thể sẽ gặp phải những thứ không rõ, nhưng Hàn Phi không có thời gian để do dự.
Hắn tập trung cảm nhận chiếc nhẫn của người chủ nhà, chỉ cần hơi có khí lạnh là hắn sẽ lập tức tránh ra.
Trốn trốn tránh tránh, khi lên đến tầng hai của tòa nhà văn phòng thì có âm thanh tiếng kính vỡ truyền đến từ tầng bốn của tòa nhà dạy học.
"Mã Mãn Giang có thể đã lên tầng bốn của tòa nhà dạy học rồi!"
Hàn Phi rất lo lắng cho lão Lý, nhưng bây giờ hắn còn có nhiều việc quan trọng hơn.
Phòng y tế của trường nằm cạnh hành lang chung giữa tòa nhà văn phòng và tòa nhà dạy học, chỉ cần đi qua hành lang là Hàn Phi có thể vào trong.
Quỷ trên người lão Lý dường như đang đánh nhau với thứ gì đó ở tầng bốn, Hàn Phi nắm lấy cơ hội này vội vàng chạy đến phòng y tế.
Trong mắt hắn chỉ có cánh cửa kia, mười điểm thể lực để hắn phát huy đến cực hạn.
Sắp đến nơi rồi!
Mười mét!
Năm mét!
Tiếng gió tràn vào tai, trong không khí dần dần xuất hiện mùi máu tanh.
Ba mét!
Khi hắn chỉ còn cách cánh cửa có hai mét, một khuôn mặt quỷ đẫm máu xuất hiện ở đầu hành lang, kéo theo một thân ảnh khổng lồ xen lẫn với ác ý.
“Mã Mãn Giang!”
Hai mắt Hàn Phi đỏ bừng, dùng hết sức chạy nhanh, trong vòng hai mét không thể dừng lại được hoàn toàn.
Đánh giá thân hình khổng lồ đầy ác ý của Mã Mãn Giang có thể ngang với tiểu Bát lúc hoàn chỉnh, lúc này Hàn Phi cho dù muốn chạy trốn cũng không thể thoát khỏi tay đối thủ.
Trong chớp mắt, vô số suy nghĩ trong đầu Hàn Phi va vào nhau, thay vì giảm tốc độ, hắn lại tăng tốc nhanh hơn.
Khuôn mặt vặn vẹo tràn đầy hận ý, quỷ văn sáng lên, Hàn Phi liền giơ cánh tay lên cao.
Khi hắn xông vào Mã Mãn Giang, bàn tay đó đã tát mạnh vào khuôn mặt đầy máu của đối phương.
Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!
Ác ý vô tận lan tràn xung quanh, tuyệt vọng, tham lam và dục vọng tràn ngập tâm trí Hàn Phi như sương mù đen, ở trung tâm của làn sương mù đen, Hàn Phi nhìn thấy một con bướm màu xanh lam.
Từ trước đến nay chưa có ai dám làm như vậy với Mã Mãn Giang, thân thể gã hơi nứt ra, giống như cái miệng lớn muốn nuốt chửng Hàn Phi.
Bây giờ Hàn Phi không còn cách nào khác, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng y tế cách đó một mét, sau đó dứt khoát out game!
Màu máu ngưng kết lại, ý thức của hắn ngay lập tức tách rời.
Cởi mũ bảo hiểm trò chơi, Hàn Phi xoay người nằm ở trên giường, thở hổn hển như hen suyễn.
Ôm chặt trái tim đang đập loạn xạ, làm thế nào hắn cũng không thể bình tĩnh lại được.
"Có một con bướm màu xanh lam ở sâu trong linh hồn Mã Mãn Giang! Đó dường như là một loại dấu ấn nào đó!"
Sau khi uống mấy ngụm nước lạnh, Hàn Phi ngã gục xuống giường: "Lần sau vào game mình phải làm sao? Với tính cách xảo quyệt, nham hiểm của Mã Mãn Giang, gã nhất định sẽ canh giữ tử thi."
"Phòng y tế nằm bên tay trái mình, cách mình khoảng một mét. Vậy trước hết mình sẽ thả người giấy ra, sau đó đá văng cửa và chạy vào phòng."
"Sau khi tìm thấy Kim Sinh, mình sẽ đưa nó nhảy xuống từ cửa sổ phòng y tế."
Trong đầu không ngừng khôi phục lại cảnh tượng vừa rồi, cho dù không có thứ gì vô tình can thiệp, Hàn Phi cảm thấy xác suất sống sót cũng chỉ có 30%.
"Mã Mãn Giang này thực sự là khó đối phó."
Bật máy tính lên, Hàn Phi cố chịu đựng mệt mỏi và ghi lại tất cả những câu chuyện kỳ lạ do chính tay Kim Sinh viết ra.
Hắn không thể đảm bảo rằng mình sẽ có thể thoát chết trong lần đăng nhập vào game tiếp theo.
Thông thường, lúc này người ta sẽ viết những lời cuối cùng, than thở đôi lời về lẽ vô thường của cuộc đời.
Nhưng Hàn Phi thì khác, hắn đã quen với cảm giác này.
Hắn không viết bất kỳ lời trăng trối nào, chỉ sắp xếp tất cả thông tin mà hắn biết về vụ án của trường Học viện tư thục Ích Dân, sau đó gửi nó cùng với những câu chuyện kỳ lạ của Kim Sinh cho Lệ Tuyết.
Hàn Phi chưa bao giờ nói rằng mình là người tốt, nhưng khi cái chết đang đến gần mà "di chúc" của hắn đều là trợ giúp cho cảnh sát.
Không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, lúc Hàn Phi gửi thông tin đi cho Lệ Tuyết thì cũng là lúc trời đã rạng sáng.
Hắn không thể chịu đựng được nữa, ngã lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Biết rõ đến đêm là phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, nhưng ban ngày Hàn Phi vẫn có thể ngủ ngon, tố chất tâm lý của hắn hiện tại đã được rèn luyện rất mạnh, ít nhất thì một diễn viên bình thường nhất định không thể so được với hắn.
Ngủ một giấc đến hơn ba giờ chiều, Hàn Phi bật điện thoại lên, đầu tiên là đáp lại đủ mọi nghi hoặc của Lệ Tuyết, sau đó mới nhìn những tin nhắn chưa đọc khác.
Đạo diễn Khương đã quen với việc Hàn Phi không nghe điện thoại, anh ấy trực tiếp gửi vài tin nhắn video cho Hàn Phi.
Sau khi mở nó ra, giọng nói kích động của đạo diễn Khương lập tức vang lên trong phòng Hàn Phi.
"Hàn Phi! Cơ hội ngàn năm có một đó! Trước đó cậu đã từ chối lời mời của đạo diễn Trương khi nói rằng cậu không thể rời khỏi Tân Hỗ. Bây giờ, đạo diễn Trương đích thân đến Tân Hỗ để chọn cảnh! Sẵn sàng quay vai phụ đó ở đây đấy!"
"Sáng nay đạo diễn Trương gọi cho anh và hỏi thăm tình hình của cậu. Đừng từ chối người ta nữa!"
"Đạo diễn Trương đã rất thận trọng khi lần đầu tiên quay phim thể loại huyền nghi với quy mô lớn. Mỗi diễn viên đều được tuyển chọn cẩn thận! Anh ấy thực sự coi trọng cậu. Gọi lại cho anh khi cậu có thời gian nhé."
"Anh đã giúp cậu đọc kịch bản, nó nói về một tiểu thuyết gia huyền nghi với chín nhân cách! Cậu vào vai nhân cách phức tạp nhất, rất thích hợp với cậu đấy! Anh đã đồng ý giúp cậu rồi! Hãy đến nhà hát Tân Hỗ lúc 8 giờ tối để thử vai nhé!"
"Đại ca ơi? Sao cậu còn chưa nghe điện thoại! Cậu không định bỏ bom đạo diễn Trương đấy chứ? Anh đang dùng chính mình để đảm bảo đấy!"
Trong video đạo diễn Khương đã rất gấp gáp, gần như sắp chạy đến nơi để tìm gặp Hàn Phi luôn rồi.
"Chín loại nhân cách? Tiểu thuyết gia huyền nghi?"
Cơ hội mà một diễn viên bình thường mơ ước giờ đã ở trước mặt, nếu không đi thì thật uổng phí.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Phi ăn chút gì đó, thấy vẫn còn thời gian, hắn cầm sách trên bàn lên đọc.
"Giáo dục là gì? Một giáo viên trình độ thấp sẽ dâng chân lý đến cho học sinh, trong khi một giáo viên giỏi sẽ để học sinh tự mình khám phá ra chân lý..."
Lúc 7 giờ 50 tối, Hàn Phi đến nhà hát Tân Hỗ, đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi như vậy.
Vừa xuống xe Hàn Phi đã được nhân viên công tác nhận ra, người bên kia dẫn hắn vào hậu trường của nhà hát.
"Anh Hàn, anh đợi ở đây trước. Tám giờ tôi sẽ đến giao kịch bản."
"Kịch bản?"
"Đạo diễn Trương muốn xem ai trong số các anh là phù hợp nhất, vì vậy ông ấy sẽ ngẫu nhiên cung cấp cho các anh một phần kịch bản về vai diễn, để các anh có thể diễn các vai khác nhau." Nhân viên công tác kiên nhẫn nói.
“Ngoài tôi ra còn có những người khác nữa à?" Hàn Phi khẽ nhướng mày: "Buổi tối tôi còn có việc khác, không thể ở đây quá lâu."
"Rất nhiều công ty nghe nói rằng đạo diễn Trương đến Tân Hỗ để chọn diễn viên, họ đã ngay lập tức cử những diễn viên phù hợp đến, chúng tôi cũng không tiện từ chối, nhưng tôi nghĩ anh vẫn là người thích hợp nhất cho vai diễn." Người nhân viên rất biết cách nói chuyện, mở cửa phòng chờ, để Hàn Phi vào nghỉ ngơi trước.
Đến thì cũng đã đến rồi, Hàn Phi cũng không còn cách nào khác, sau khi hắn bước vào phòng, căn phòng vốn náo nhiệt bỗng lập tức trở nên yên tĩnh.
Hàn Phi là người cuối cùng có mặt ở đó, lúc này trong phòng chờ có mấy nam diễn viên trẻ tuổi, trong đó có ba người Hàn Phi đều biết.
A Thành là diễn viên hụt của Hoa tội ác, Ngô Lễ người được đề cử cho nam diễn viên trẻ xuất sắc nhất, ngoài ra còn có Lý Thiên Lan nhân vật chính trong Tình yêu bí mật chốn đô thành.
Ba người đều quen biết lẫn nhau, vốn đang nói chuyện vui vẻ, kết quả khi Hàn Phi bước vào, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, vẻ mặt của họ gần như ngay lập tức trở nên mất tự nhiên.
Căn phòng trở nên im ắng, Hàn Phi cũng đã quen rồi, lẳng lặng ngồi trong góc.
"Tại sao cậu ta cũng ở đây?"
"Diễn viên mới, muốn ôm chân đạo diễn Trương chỉ vì một tác phẩm? Đúng là không biết tự lượng sức mình."
"Vai diễn mà A Thành chủ động từ bỏ, chính là cậu ta nhặt mất, thằng nhóc này thật may mắn."
"Tôi nghe A Thành nói rằng lý do mà đạo diễn Trương đến Tân Hỗ để chọn diễn viên lần này, chính là vì kỹ năng diễn xuất của A Thành. A Thành cũng chính vì lời mời bí mật của đạo diễn Trương mà từ bỏ vai diễn trong [Hoa song sinh].”
"Hèn gì A Thành không thèm quan tâm đến [Hoa song sinh], kịch bản hot như vậy nói bỏ là bỏ, hóa ra là có lựa chọn tốt hơn rồi."
“Chim đẹp chọn cây làm tổ mà, đều có thể hiểu được.”
Các diễn viên trong phòng xì xào bàn tán, Hàn Phi hoàn toàn không quan tâm.
Khoảng tám giờ, nhân viên công tác kia cầm các kịch bản khác nhau bước vào phòng: "Mọi người đã chờ lâu rồi! Đây là kịch bản do đạo diễn Trương chuẩn bị cho các anh. Các anh ở đây làm quen với kịch bản, sau đó có thể vào thử vai.”
Khi nhận được kịch bản, Hàn Phi đã dành hết tâm sức cho nó, hắn xem rất nhanh, gần như xem qua là nhớ.
Sau khi lật xem hai lần, Hàn Phi đặt kịch bản của mình sang một bên, hắn nhắm mắt và từ từ nhập tâm vào nhân vật.
Những người khác chỉ mới xem được một nửa kịch bản, sau khi phát hiện ra dáng vẻ của Hàn Phi, tất cả đều cảm thấy rất quái lạ.
"Đều là diễn viên, cậu ta thật biết giả vờ."
"Cái này là bỏ cuộc sớm sao? Cậu ta còn không xem kịch bản."
Vài phút sau, Hàn Phi mở mắt ra, trong mắt hiện lên một sự kìm nén điên cuồng cùng sự cô đơn không nói nên lời.
Đứng lên, Hàn Phi đến kịch bản cũng không cầm, trực tiếp đi ra phía ngoài.
"Nhanh như vậy đã chuẩn bị đi rồi sao? Ở cùng chúng tôi cậu cảm thấy ngột ngạt đến thế à?" A Thành rất ghét Hàn Phi, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
“Mọi người còn chưa thảo luận về thứ tự lên diễn, cậu liền vội vàng muốn qua đó, như vậy không hay lắm đâu?” Nam chính của Tình yêu bí mật chốn đô thành cũng ở bên cạnh lên tiếng: “Mọi người đều là diễn viên, việc tôn trọng tối thiểu vẫn cần phải có."
“Có phải mọi người đang hiểu lầm gì không?” Hàn Phi nhìn lướt qua các diễn viên trong phòng chờ, khẽ lắc đầu: “Tôi không coi thường mọi người, tôi thực sự đang rất vội.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất