Chương 18: Hoa Tội Ác
Để sống sót được trong game Cuộc Sống Hoàn Hảo, Hàn Phi đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại về hai vụ án kia, gồm vụ giấu xác trong tủ lạnh và vụ chặt thây ghép xác. Hắn cũng thử phân tích từ góc độ của hung thủ, đêm nào cũng nhìn chằm chằm vào mấy cái ảnh dán trên tường.
Những sinh mạng sống sờ sờ ấy cứ dần dần biến mất trước mặt… Mỗi lần nghĩ tới đây, Hàn Phi đều thấy lo nơm nớp.
Sao lại có người làm chuyện tàn nhẫn và kinh khủng đến mức này chứ?
Bình tâm lại để suy nghĩ, Hàn Phi dựa vào từng tấm ảnh chụp liên quan đến vụ án để chắp vá ra hình tượng của hung thủ trong đầu mình.
Tâm hồn vặn vẹo, tính khí thất thường, bị thù hận khống chế, dùng những hành vi cực đoan để đạt được mục đích.
Khác với quan niệm trong mắt người thường rằng tội phạm thường là kẻ điên, thực ra hung thủ có tư duy logic rất chặt chẽ, mỗi lần gây án đều là ủ mưu từ lâu chứ không phải đột nhiên tinh thần thác loạn.
Nét mặt của bọn họ chắc hẳn sẽ rất điên cuồng, hành vi của bọn họ có lẽ rất lý trí, đầu óc của bọn họ hẳn là thiếu thốn rất nhiều thứ - không thể nào tìm ra bất cứ đặc điểm nào liên quan đến tình yêu hay sự đồng tình khi nhìn vào bọn họ. Sự thù hận và lạnh lùng kia có lẽ đã ăn sâu vào bản chất con người bọn họ rồi.
Khi sơ đồ manh mối vụ án chặt thây ghép xác dần được hoàn thiện, một bóng người mơ hồ lẳng lặng hiện lên.
Gã là kẻ hướng nội, tự kỷ, lạnh lẽo âm trầm, tình cảm tinh tế nhưng lại không thể nào giao lưu với thế giới bên ngoài, đằng sau sự thông minh của gã lại ẩn giấu một sự khác thường. Gã một mực sống dưới một lớp mặt nạ cho đến tận khi con mồi bước vào hành lang không người này.
Chính ở khoảnh khắc này, gã trút bỏ toàn bộ mọi lớp ngụy trang, sau đó mỉm cười.
Nụ cười mỉm này như bông hoa hồng nở trên phần mộ, rễ cây đâm sâu vào xương, vào xác; nó càng nở rực rỡ và mỹ lệ bao nhiêu thì nội tâm của nó càng tàn nhẫn và dơ bẩn bấy nhiêu.
Nhìn thấy khuôn mặt cười của Hàn Phi lúc ngẩng đầu lên, Chiêm Nhạc Nhạc ôm lấy cánh tay đạo diễn Khương, hai người đồng loạt lùi về sau một bước.
Không ai hô “Cắt!”, cũng không một ai lên tiếng, khi Hàn Phi bước về phía trước, Chiêm Nhạc Nhạc và đạo diễn Khương lại tiếp tục lùi, cho đến khi bọn họ đụng lưng vào tay vịn của hành lang.
Lúc này, Chiêm Nhạc Nhạc đã hơi bủn rủn chân tay, tiếp theo còn muốn chen vào trốn sau lưng đạo diễn Khương. Đến bấy giờ, đạo diễn Khương mới phản ứng được. Ông hít sâu một hơi, gật đầu nói thực chân thành: “Được! Được lắm! Hàn Phi, hay chú đóng luôn vai phản diện của phim này đi, OK không? Chú hợp lắm luôn, nhập vai hoàn toàn tự nhiên, từ ánh mắt đến biểu cảm, rõ ràng không có một tí điên cuồng nào nhưng ai nhìn thấy chú chắc cũng hãi hùng khiếp vía cả."
Sắc mặt Chiêm Nhạc Nhạc trắng bệch hẳn đi. Gã bước ra từ sau lưng đạo diễn Khương; chỉ bằng kỹ thuật diễn này, Hàn Phi đủ sức đá gã ra khỏi chuồng gà.
So với cảnh diễn của Hàn Phi, màn trình diễn của Chiêm Nhạc Nhạc quả thực chính là thầy pháp cầu mưa (1), càng nghĩ càng thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Mặc dù Chiêm Nhạc Nhạc lúc này chỉ hận không tìm được cái lỗ nẻ để chui vào, nhưng vì vai diễn của mình nên gã nhất định phải đứng ra. Công ty đã lót sẵn đường cho rồi, kết quả vì mình mà mất vai này thì gã có về cũng không biết ăn nói thế nào.
Chiêm Nhạc Nhạc há mồm, nhưng kẻ vốn khéo ăn khéo nói như gã đột nhiên nhận ra - dường như mình không biết nên nói gì cả. Về mặt kỹ thuật diễn, gã hoàn toàn bị nghiền áp, chênh lệch đã lớn đến mức chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhìn ra.
“Đạo diễn, anh cứ đùa! Thực ra tính cách em thế này cũng không thích hợp để diễn vai phản diện lắm đâu.” Suất diễn của vai phản diện tương đối nhiều, mà theo yêu cầu của kịch bản thì còn cần tới trường quay vào buổi tối để quay phim nữa. Trọng tâm của Hàn Phi lúc này đương nhiên vẫn là ở trò chơi, dù sao giữ được mạng mới là quan trọng nhất mà lị.
Nói với đạo diễn xong, hắn quay sang nhìn Chiêm Nhạc Nhạc, thái độ cực kì ôn hòa: “Chắc chắn là cậu đi show thể hiện tốt lắm đúng không? Cho nên nhất thời mới không đổi được phong cách trên show. Tôi tương đối am hiểu về vụ chặt thây ghép xác 10 năm trước, lát nữa tôi sẽ nói cho cậu một ít tin tức liên quan đến vụ án đó, chắc sẽ giúp cậu đắp nặn hình tượng nhân vật tốt hơn đấy.”
Câu này của Hàn Phi có EQ cực cao. Mặc dù mọi người đều đã nhìn ra kỹ thuật diễn của Chiêm Nhạc Nhạc nát bét nhưng Hàn Phi lại không chế giễu đối phương, còn vừa uyển chuyển để lộ ra rằng mình không có ý cướp vai, đồng thời lại rất hữu hảo bày tỏ rằng mình có thể trợ giúp đối phương diễn tốt hơn.
Đến lúc này, xem ra Chiêm Nhạc Nhạc đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi, gã nhìn bộ dạng của Hàn Phi quả thực như đang phát ra ánh sáng của Chúa cứu thế: “Mình gặp được thiên sứ à? Đây đúng là một dòng nước trong của ngành giải trí mà!”
Không hám vai, không ham suất diễn nhiều, cũng không coi bản thân mình là trung tâm, rõ ràng kỹ thuật diễn tốt đến dọa người lại còn khiêm tốn đồng ý trợ giúp người khác.
Một đồng nghiệp như thế, có ai lại không thích chứ? Nhìn Hàn Phi lúc này, toàn bộ nhân viên có mặt ở trường quay đều cảm thấy vô cùng khó hiểu - một người tốt như vậy, sao công ty kia lại có thể mắt mù sa thải hắn chứ?
Hàn Phi không hề câu giờ, hắn căn cứ vào kinh nghiệm của mình thẳng thắn chỉ ra cho Chiêm Nhạc Nhạc mấy chỗ mà gã cần phải cải thiện.
Để diễn vai phản diện vốn không cần phải nổi điên gầm rú như vậy, dùng sức quá mạnh còn dễ gây phản tác dụng hơn nữa. Đạo diễn Khương cũng hoàn toàn đồng ý với những chia sẻ này của Hàn Phi.
Sau khi bọn họ trao đổi một lúc, mặc dù màn thể hiện tiếp theo của Chiêm Nhạc Nhạc còn kém xa Hàn Phi nhưng ít ra không lúng ta lúng túng như trước nữa.
Hàn Phi lặng lẽ đứng một bên. Hiện tại, hắn chỉ là một vai phụ nho nhỏ. Hắn cũng biết, nếu như mình diễn vai phản diện thì hiệu quả sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc để hắn bước vào trung tâm sân khấu.
Qua cửa sổ thông ra hành lang, Hàn Phi nhìn về phía đối diện trên con phố cổ. Bộ phim của công ty cũ là [Mối Tình Bí Mật Chốn Đô Thành] đang quay ở đó. Nghe nói diễn viên đóng vai nam thứ chính của phim này chính là kẻ cùng công ty đã từng cướp vai của hắn.
Nếu là Hàn Phi của trước kia, hắn có biết những điều này cũng đành cam chịu, chẳng thay đổi được gì. Ở thời đại này, bằng sức lực một người khó mà chống đối với cả một công ty được.
Nhưng kể từ sau khi bước vào game Cuộc Sống Hoàn Hảo, Hàn Phi đã thay đổi cách nhìn cố hữu của mình, việc luôn phải đứng giữa bờ vực sinh tử đã làm nội tâm hắn dần dần mạnh mẽ kiên cường hẳn lên.
Trên thế giới này, không có điều gì là không thể hết.
Quay đầu nhìn về phía Chiêm Nhạc Nhạc đang ra sức thể hiện, Hàn Phi vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như trước. Hắn có thể nhìn ra những hạn chế trong sự thể hiện của đối phương, kỹ thuật diễn của Chiêm Nhạc Nhạc thực sự kém xa hắn nhiều quá.
Kỹ thuật diễn xuất chính là tài năng bẩm sinh của một số người, nhưng đối với một số khác thì kỹ thuật diễn là do không ngừng luyện tập trau dồi mà thành. Về phần kỹ thuật diễn của Hàn Phi, đó lại là món quà do sự sống và cái chết ban cho hắn.
Như một bộ phim diễn một hơi đến hết, không được phép NG*, diễn không tốt sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
(NG = No good/Not good: nghĩa là không tốt hay chúng ta có thể hiểu theo nghĩa khác là những thứ bị lỗi. Trong quá trình sản xuất phim thì người ta sinh ra khái niệm NG, ý nói tới những cảnh quay bị hỏng không đạt chất lượng.)
Cảnh đầu của Chiêm Nhạc Nhạc phải diễn đến chiều mới đạt. Cảnh thứ hai là nhờ kỹ thuật diễn của Hàn Phi làm trụ cột, lại thêm đạo diễn Khương cố ý tập trung ống kính vào Hàn Phi, Chiêm Nhạc Nhạc không bị quay đến mấy nên chỉ diễn hai lần là qua.
Trời bắt đầu xâm xẩm tối, sau khi đóng một hơi hết toàn bộ suất diễn của Ngụy Hữu Phúc xong, Hàn Phi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, hắn thấy một chiếc xe trông không đến nỗi nào đỗ ở ven đường. Chiêm Nhạc Nhạc trong tình trạng kiệt sức cùng người đại diện của gã bước ra khỏi xe.
“Đạo diễn Khương là người khó tính nổi tiếng trong giới, hôm nay cảm ơn thầy đã giảng hòa giúp Nhạc Nhạc ạ.” Người đại diện này cầm một hộp quà đưa cho Hàn Phi: “Còn chưa biết phải xưng hô thầy thế nào ạ?”
“Tôi tên là Hàn Phi.”
“Thầy Hàn, về sau kính xin thầy trợ giúp Nhạc Nhạc nhiều hơn. Công ty chúng tôi rất coi trọng Nhạc Nhạc, hôm nay cậu ấy được thầy chỉ bảo xong cái tiến bộ nhảy vọt luôn.” Người đại diện thực sự đã thấy kỹ thuật diễn của Chiêm Nhạc Nhạc tốt lên hẳn nên mới chạy tới đây.
“Tôi không chỉ bảo gì cả, chỉ là giúp đỡ nhau mà thôi.” Hàn Phi xua tay đáp, hắn cũng không nhận quà. Lúc này, trong đầu hắn còn đang suy đoán xem hung thủ của vụ giấu xác trong tủ lạnh là ai.
“Thầy Hàn, hôm nay đúng là phải cảm ơn anh! Hôm qua em uống nhiều quá, về sau em chắc chắn sẽ không như thế nữa.” Tính ra Chiêm Nhạc Nhạc còn ít hơn Hàn Phi mấy tuổi, tính cách gã rất sôi nổi, không thích trói buộc. So với đóng phim, Chiêm Nhạc Nhạc càng thích hợp đi show hơn, mà có lẽ làm diễn viên hài cũng không tồi. Đương nhiên, câu này Hàn Phi chắc chắn sẽ không nói ra miệng.
==========
Chú thích:
(1) Nguyên văn ở đây là Khiêu đại thần 跳大神, tiếng Mãn là samdambi, là một nghi thức của đạo Shaman tộc Mãn để cầu thần Shaman giải quyết các vấn đề chữa bệnh, trừ tai, cầu phúc, xem bói, tiên đoán. Người phụ trách nghi thức phải đội mặt nạ, dùng mũ thần che mặt, mặc trang phục Shaman, tay trái cầm trống, tay phải cầm roi vừa nhảy múa vừa hát thần ca theo nhạc.