Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 184: Văn phòng của hiệu trưởng

Chương 184: Văn phòng của hiệu trưởng


Nữ giáo viên xuất hiện ở hành lang trông gần năm mươi tuổi, mặc chiếc váy màu xám nhạt, lưng gù.
Lúc này Hàn Phi trốn cũng đã muộn, bên kia bước đi không một tiếng động, lẳng lặng đi về phía Hàn Phi.
"Khụ khụ..."
Che ngực, giáo viên ho dữ dội khi đi ngang qua Hàn Phi.
Bà ta vừa mở miệng và Hàn Phi đã nhận ra có gì đó không ổn.
Đối với nữ giáo viên lớn tuổi này, môi và mí mắt của bà ta được khâu bằng những sợi chỉ vàng rất mỏng, một ít máu đen đã được nhét vào tai của bà ta.
Bà ta cảm nhận được sự tồn tại của Hàn Phi, nhưng không làm gì được hắn, chỉ ho khan một tiếng, sau đó dường như cho rằng hắn là cái gì đó xúi quẩy, liền âm thầm tránh đi.
"Lý Tĩnh Mai?"
Người phụ nữ trông gần năm mươi tuổi này là chị của Lý Tốn và là giáo viên lớn tuổi nhất của trường Học viện Tư thục Ích Dân.
"Bà ta không làm tổn thương hay giúp đỡ mình, như thể bà ta không nhìn thấy gì."
Trong đầu hiện lên thông tin Lý Tĩnh Mai, cô giáo này được hiệu trưởng đào từ trường công với giá cao, bản thân bà ta cũng sắp nghỉ hưu.
"Mắt và miệng được khâu bằng chỉ vàng. Bà ta đã nhận tiền của Mã Mãn Giang, nên đã ngậm miệng lại sao?"
Mọi thứ trong nhiệm vụ của người quản lý được hình thành dựa trên ký ức của Kim Sinh. Ấn tượng của trẻ em về thế giới khác với ấn tượng của người lớn, hoang đường kì dị, nhưng lại chân thật làm cho người ta thấy kinh ngạc.
Lý Tĩnh Mai chắc là biết một phần sự thật, nhưng bà ta không chuẩn bị giúp Mã Mãn Giang, nhưng cũng không đủ can đảm để giải cứu Kim Sinh, bà ta giống như phần lớn những người im lặng trong ngôi trường này, chuyện không liên quan thì không quan tâm, cho đến khi ngọn lửa đen ngòm thiêu đốt chính cơ thể mình.
Nữ giáo viên cúi người đi qua Hàn Phi.
Sau khi bà ta rời đi, cuối cùng Hàn Phi cũng đến tầng bốn của tòa nhà văn phòng.
Nhiệt độ trong hành lang giảm đột ngột, nơi này dường như là một nơi rất tồi tệ trong ký ức của Kim Sinh.
“Không có bất kỳ một ai à?”
So với tòa nhà dạy học ồn ào, tòa nhà văn phòng rất yên tĩnh, bất kỳ âm thanh nào phát ra ở đây cũng sẽ được khuếch đại.
Hàn Phi tìm thấy văn phòng của giáo viên lớp một dựa trên thông tin trong trí nhớ của hắn.
Xoay nắm cửa, cửa đã bị khóa, Hàn Phi thử nhẹ nhàng gõ cửa, hắn không hề dùng sức, nhưng tiếng gõ cửa lại truyền đi rất xa ở hành lang.
Gần như cùng lúc hắn gõ cửa, tiếng bước chân ồn ào từ trên cầu thang truyền đến, giống như có một con thú to lớn bằng bốn chân, điên cuồng chạy về phía này.
“Mã Mãn Giang? Là Lý Tĩnh Mai đã nói ra?"
Không có thời gian do dự, Hàn Phi liền chạy về phía cuối hành lang, chuẩn bị rời đi theo hành lang bên kia của tòa nhà văn phòng.
Khi đi đến cuối hành lang, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên kia, bên kia cố ý hạ thấp bước chân, nhưng vẫn bị Hàn Phi cẩn trọng chú ý tới.
"Hành lang trái phải đều có người?"
Một lần nữa Hàn Phi biết được sự gian xảo và độc ác của Mã Mãn Giang, sau khi biết được vị trí của Hàn Phi, hắn không nóng lòng mà điều động những con quái vật khác đến cùng, tìm cách chặn đường lui của Hàn Phi.
"Mã Mãn Giang bình thường chắc không thông minh như vậy, chính là bị con bướm điều khiển!"
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hàn Phi sắp bị chặn ở tầng bốn.
Hắn lùi lại, cơ thể vô tình đập vào cửa phòng hiệu trưởng.
Văn phòng này nằm ở chỗ sâu nhất của hành lang, cửa không khóa, trong phòng vẫn có thể nghe thấy ai đó đang nói chuyện.
Hàn Phi không chút do dự mở cửa bước vào phòng hiệu trưởng.
Không khí có mùi hôi thối, Hàn Phi nhìn vào trong phòng, mí mắt khẽ giật.
Phía sau bàn hiệu trưởng là một ông già mập mạp đến biến dạng nghiêm trọng, thân hình dính chặt vào ghế, mỡ bốc mùi chất thành đống trên mặt đất, phủ kín bàn làm việc, trông vô cùng kinh người và ghê sợ.
Ông ta có phải là hiệu trưởng không? Tại sao trong trí nhớ của Kim Sinh, hiệu trưởng lại trông như thế này?"
Ông ta dường như không thể di chuyển tự do, chỉ cần mở mắt và nhìn xung quanh là đã cạn kiệt tất cả sức lực rồi.
Trước mặt ông già mập mạp thậm chí không thể cử động này là một nữ giáo viên trẻ ăn mặc giản dị.
Trên cổ cô ấy đeo một sợi dây chuyền dính máu, điều kỳ lạ là sợi dây chuyền rõ ràng là dính máu, nhưng lại tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt.
Nữ giáo viên bị mùi hương của sợi dây chuyền bao phủ, sắc mặt hơi xanh lại có chút ngọt ngào.
"Tìm thấy rồi!"
Nữ giáo viên đứng trước bàn hiệu trưởng này chính là giáo viên chủ nhiệm của Kim Sinh!
"Cô giáo!"
Hàn Phi chạy tới, nữ giáo viên đang báo cáo hiệu trưởng sững sờ, quay đầu nhìn Hàn Phi: "Bạn học, cậu có việc gì thế?"
Lời nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Hàn Phi, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với hắn sau khi hắn bắt đầu nhiệm vụ người quản lý.
Trong khuôn viên tuyệt vọng bị bao phủ bởi màn sương xám, sau khi bị vô số người ghê tởm và săn lùng, cuối cùng cũng có người muốn lắng nghe giọng nói của mình.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hàn Phi cũng biết mình không còn nhiều thời gian.
Vì hiệu trưởng quái vật cũng đang ở trong phòng nên không thể nói chuyện trực tiếp, khi bước đến gần nữ giáo viên, hắn nói vào tai cô: "Mã Mãn Giang đã lừa dối cô. Con quái vật đội lốt người này thậm chí còn ra tay với học sinh của mình. Tất cả mọi thứ của gã đều là ngụy trang! Nếu cô không tin, có thể kiểm tra camera giám sát trong phòng an ninh."
Hàn Phi nói với nữ giáo viên nơi giấu video giám sát.
“Bạn học, trò đùa của cậu chẳng vui chút nào.” Khi nữ giáo viên bắt đầu nghi ngờ Mã Mãn Giang, sợi dây chuyền dính máu trên cổ cô ấy sẽ chảy ra thứ gì đó tương tự như siro, tỏa ra mùi thơm nồng nặc: “Thầy Mã là người được học sinh yêu mến nhất, cũng là người thầy đáng để tôi học hỏi, thầy ấy từng là tiền bối và cũng là hình mẫu của tôi."
Sợi dây chuyền nhuốm máu trên cổ nữ giáo viên dường như là do Mã Mãn Giang tặng.
Bởi vì sự tồn tại của thứ này, bất cứ khi nào nữ giáo viên muốn độc lập suy nghĩ, cô ấy sẽ bị ảnh hưởng bởi mùi thơm ngọt ngào đó.
"Thưa cô, mùi hương trên chiếc vòng cổ của cô đã được tinh luyện bằng dầu xác chết. Cô đã bị những lời nói dối của Mã Mãn Giang lừa gạt rồi!"
Hàn Phi biết mình không còn nhiều thời gian, vươn tay nắm lấy sợi dây chuyền, nhưng ngón tay không thể xuyên qua mùi thơm vô hình.
Lúc này nữ giáo viên vẫn còn tin Mã Mãn Giang, Hàn Phi cẩn thận suy nghĩ về những chuyện trong hiện thực mà cô giáo đã làm, cô ấy chỉ bắt đầu điều tra sau cái chết của lão Lý.
Nói cách khác, cô ấy bắt đầu thay đổi lập trường của mình sau khi nhìn thấy máu và cái chết, cuối cùng thì tin vào Kim Sinh.
Không chút do dự, Hàn Phi lấy ra những mảnh vỡ của cái chén rồi cứa vào tay mình.
Với bàn tay đẫm máu lướt qua mùi thơm, Hàn Phi nắm lấy sợi dây chuyền, thô bạo kéo nó ra khỏi cổ của nữ giáo viên!
Mùi hương tan biến trong tích tắc, nữ giáo viên cũng nhìn thấy vết máu đen trên sợi dây chuyền.
“Hãy nhớ kỹ những lời em nói!”
Hàn Phi nhét sợi dây chuyền vào túi để nó không rơi vào tay Mã Mãn Giang lần nữa.
Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng hiệu trưởng bị đẩy mạnh ra, Mã Mãn Giang, người trông như một con quái vật, xuất hiện ở cửa với vẻ mặt ngay thẳng và tốt bụng.
Sau khi làm mất sợi dây chuyền, nữ giáo viên nhìn Mã Mãn Giang với vẻ sợ hãi.
Thật ra từ lâu cô ấy đã cảm thấy Mã Mãn Giang không phải là người hoàn hảo như vậy, nhưng lại bị lời nói ngon ngọt dỗ dành nên không nghi ngờ gì nữa.
"Khụ khụ..."
Khi tiếng ho vang lên, Lý Tĩnh Mai cũng đã xuất hiện ở cửa, trên mắt còn khâu thêm vài sợi chỉ vàng.
“Quả nhiên là bà ta đã nói cho Mã Mãn Giang.”
Ngoài những nạn nhân trong ngôi trường này, những người khác ai cũng không thể tin tưởng.
Trong tay nắm chặt những mảnh vỡ của cái chén, Hàn Phi chẳng dễ dàng gì mới chạy được tới đây, hắn vẫn còn muốn giãy dụa một chút.
Lùi lại về phía sau, ánh mắt Hàn Phi quét tới chiếc ghế bên cạnh bàn.
Khi Mã Mãn Giang bước vào phòng, hắn bất ngờ quay lại, túm lấy ghế và đập mạnh vào cửa sổ phòng hiệu trưởng.
Sau khi thả cái ghế ngồi xuống, Hàn Phi bật lên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm điều hòa bên ngoài tầng ba, hít sâu một hơi, dứt khoát nhảy xuống!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất