Chương 193: Điều này nằm ngoài nhận thức của một game thủ giải trí
“Ông ấy đã lừa gạt em à?” Hàn Phi cau mày, người quản lý tiền nhiệm lựa chọn con đường phá hủy thế giới tầng sâu, thái độ của ông ấy đối với lệ quỷ khác hẳn với Hàn Phi.
“Cũng không hẳn là lừa gạt, bởi vì thầy thay thế ông ấy đến đây. Lần cuối cùng xuất hiện trước mặt em ông ấy đã từng nói, nếu ông ấy biến mất, cũng sẽ để người khác đến giúp em.” Kim Sinh bị mắc kẹt trong tuyệt vọng, nhưng suy nghĩ của nó lại đẹp đẽ đơn giản, chỉ có điều khuôn mặt lạnh lùng tê dại của nó, khiến người nhìn có chút xót xa.
“Vậy thì coi như ông ấy đã giữ lời hứa rồi.” Hàn Phi chuyển động cánh tay, bây giờ khi nhớ lại những cảnh trong nhiệm vụ của người quản lý, hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi: “Phó Sinh còn nói gì với em nữa không? Ví dụ muốn chuyển lời chuyện gì cho thầy?
Sau khi nhìn chằm chằm vào Hàn Phi một lúc lâu, Kim Sinh chậm rãi nói: "Ông ấy nói rằng cơ thể ông ấy bị chia thành nhiều phần, ông ấy nói cho em biết vị trí của một phần trong đó, ông ấy còn nói chỉ người được em đồng ý, mới được biết nơi ẩn giấu của phần cơ thể này."
“Có được sự đồng ý của em?” Hàn Phi biết rằng những mảnh thi thể mà Kim Sinh đang nói đến, chính là mảnh ký ức của người quản lý tiền nhiệm.
“Không sai.”
Không đợi Hàn Phi phản ứng lại, cánh tay của hắn đã bị Kim Sinh viết lên hai chữ bằng máu --- Tòa nhà chết chóc.
Trong những cuộc trao đổi sau đó, Hàn Phi đã làm rõ ngọn ngành mọi chuyện.
Người quản lý tiền nhiệm muốn giúp đỡ Kim Sinh thoát khỏi tuyệt vọng, xuất phát điểm của ông ấy là tốt, nhưng lại không thành công.
Trong thời gian ông ấy phong ấn Kim Sinh, Học viện tư thục Ích Dân đã bị xâm nhập bởi kẻ ngoại lai do Cánh bướm điều khiển, Cánh bướm cũng muốn có được Kim Sinh, bọn chúng ở trong trường học tìm kiếm cơ thể bị phong ấn của Kim Sinh, nhưng không tìm thấy.
Hai bên đánh cờ trong Học viện tư thục Ích Dân, cho đến khi người quản lý tiền nhiệm biến mất thời gian trước, trong trường học không còn ai có thể chế ngự kẻ ngoại lai nữa.
Nếu Hàn Phi đến muộn hơn một chút, toàn bộ quỷ quái trong Học viện tư thục Ích Dân sẽ bị Mã Mãn Giang nuốt chửng, câu chuyện kỳ lạ trong trường học của Kim Sinh có thể chỉ còn lại một người, đó chính là Mã Mãn Giang.
“Kim Sinh, em có thể kể cho thầy nghe về những gì đã xảy ra ở Học viện tư thục Ích Dân được không?” Hàn Phi nhìn Kim Sinh rất chân thành.
Kim Sinh, người tê liệt với mọi thứ đã không do dự, trực tiếp kể lại những gì đã xảy ra hơn mười mấy năm trước.
Nó đã khôi phục tất cả các chi tiết của Học viện tư thục Ích Dân, hầu hết những người liên quan đã bị giết, Mã Mãn Giang là nguồn gốc của mọi thảm họa.
Kim Sinh đã sử dụng một giọng điệu rất đơn giản để mô tả những cuộc đấu tranh vô ích của mình hết lần này đến lần khác.
Khi ngày càng có nhiều người bị giết vì mình, Kim Sinh đã không chọn cách khuất phục trước Mã Mãn Giang mà chọn cách tự kết liễu cuộc đời mình.
Nó luôn bước đi trong tuyệt vọng và bị mọi người ghét bỏ, nhưng nó chưa bao giờ làm tổn thương ai cho đến khi chết.
"Em không biết tại sao em lại bị ghét, có lẽ rất nhiều người ghét em cho nên những người không ghét cũng trở thành ghét."
Nghe Kim Sinh nhàn nhạt nói những lời này, Hàn Phi cảm thấy có chút không thoải mái.
"Mã Mãn Giang rất biết cách lợi dụng nhân tính, bản thân gã là một con quái vật bị dục vọng chi phối, có cả những thứ khác trong cơ thể gã, em không biết nó là gì, nhưng em có thể chắc chắn rằng nó tồn tại."
"Em đang nói đến Cánh bướm à?"
“Đó dường như là một đoạn ý thức mơ hồ, em đã thấy Mã Mãn Giang nói chuyện với chính mình nhiều lần, gã dường như đang nói với một giọng nói khác trong trái tim mình." Kim Sinh cung cấp cho Hàn Phi một manh mối quan trọng: "Em nhớ Mã Mãn Giang gọi nó là giáo viên."
“Cánh bướm là giáo viên của Mã Mãn Giang?” Hàn Phi nhớ tới lời suy đoán của cảnh sát về nghề nghiệp của Cánh bướm, họ cho rằng Cánh bướm là giáo viên hoặc bác sĩ.
Mạnh Trường An trong vụ án chặt thây ghép xác cũng từng bị gọi đến học tại Học viện tư thục Ích Dân, đối với Mạnh Trường An mà nói, Cánh bướm cũng là giáo viên hướng dẫn của gã.
“Con bướm này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?”
Hàn Phi không tiếp xúc sâu với Mạnh Trường An, có thể bắt được gã chủ yếu là dựa vào cảnh sát Tân Hỗ và Mạnh Trường Hỉ.
Nhưng Mã Mãn Giang thì hoàn toàn đều là Hàn Phi đối mặt, đối phương nham hiểm độc ác, tàn nhẫn điên cuồng, đầu óc và khả năng kiểm soát cục diện đều vượt xa người thường, cho đến bây giờ gã là kẻ địch độc ác và thủ đoạn nhất mà Hàn Phi từng gặp.
Cuối cùng Hàn Phi liều hết mọi thứ, mới có được tia sống. Nếu làm lại lần nữa, hắn cũng không tự tin mình sẽ chiến thắng.
“Một ‘học sinh’ của Cánh bướm đã đáng sợ như vậy, vậy thì Cánh bướm thực sự sẽ độc ác và điên cuồng đến cỡ nào?”
Nắm chặt hai tay, Hàn Phi biết Cánh bướm vô cùng đáng sợ, nhưng hắn buộc phải đối mặt với nó, hai bên đã là quan hệ không chết không nghỉ rồi.
"Cánh bướm có thể đưa Mã Mãn Giang vào thế giới tầng sâu, nó nhất định biết rất nhiều điều, thậm chí có thể chính là ‘thứ’ thoát ra từ thế giới tầng sâu."
Khi Hàn Phi đang nghĩ ngợi, Kim Sinh lại nghĩ tới một chuyện khác: "Nếu có hứng thú với con bướm xanh trên người Mã Mãn Giang, sau này có cơ hội thầy có thể tới tòa nhà chết chóc xem xem."
“Tòa nhà chết chóc?” Những mảnh ký ức của người quản lý tiền nhiệm đang ở tòa nhà chết chóc, bây giờ Cánh bướm cũng có liên quan đến tòa nhà này, hắn càng ngày càng tò mò về nơi đó.
“Tất cả những kẻ ngoại lai bị Cánh bướm thao túng đều đến từ tòa nhà chết chóc, bao gồm cả Mã Mãn Giang trong đó.” Lời nói của Kim Sinh mơ hồ khiến Hàn Phi hiểu được điều gì đó, những mẩu thông tin rải rác này đang được xâu chuỗi lại với nhau thành một dòng hoàn chỉnh: "Trong trường học chắc vẫn còn lưu lại một vài kẻ ngoại lai, thầy có thể bắt lấy bọn chúng rồi tra hỏi."
Những chữ viết và kí tự trên cơ thể chảy như máu trên bề mặt da của Kim Sinh, khuôn mặt tê liệt của nó từ từ trở nên méo mó.
Bộ óc của Kim Sinh tượng trưng cho ký ức, cơ thể nó hoàn toàn là nguyền rủa và máu tạo thành, lúc này những chữ viết trên người nó đang lan dần về phía má và đầu, khí tức tỏa ra từ cơ thể nó càng ngày càng đáng sợ.
“Hiện tại em vẫn chưa có cách nào để duy trì sự tỉnh táo, khi nguyền rủa đi khắp cơ thể em sẽ bị mất kiểm soát, ngôi trường này tuy là tồn tại vì em, nhưng em không phải là một người quản lý đạt yêu cầu.” Kim Sinh nắm chặt cánh tủ, những chữ viết và kí tự màu đen trên cơ thể nó bị trộn lẫn với máu và bắn tung tóe trên bức vách bên trong của chiếc tủ.
Chiếc tủ nhìn như bình thường cũng viết đầy chữ, chữ nào cũng đầy oán niệm và nguyền rủa.
"Nếu em gặp phải chuyện gì không giải quyết được có thể tìm đến thầy. Mỗi đêm lúc 0 giờ thầy đều ép mình tỉnh táo lại."
Những chữ viết bắt đầu cũng hiện lên trong mắt Kim Sinh, cơ thể gầy gò của nó không ngừng run rẩy, có thể thấy rằng sự tỉnh táo của nó đã chống đỡ đến cực hạn.
Khoảnh khắc cuối cùng khi cánh cửa tủ đóng lại, nó lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Hàn Phi, như muốn nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Cánh cửa phòng y tế lại bị đóng lại, Hàn Phi nhớ rõ từng lời Kim Sinh đã nói, hắn chuẩn bị phân loại những thứ này giao cho cảnh sát, đúng sai thị phi, sẽ để cảnh sát phân xử.
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong chốc lát, sau khi giải quyết xong chuyện của Kim Sinh, Hàn Phi nhìn Hoàng Doanh, người vẫn đang kinh ngạc và sợ hãi cực độ.
Lúc này Hoàng Doanh đang trong trạng thái mê man đến ngất xỉu, trên mặt không còn chút máu, môi cũng đã thâm đen.
“Anh Hoàng, anh không sao chứ?”