Chương 200: Siết chặt cổ tử thần
Hoàng Doanh nằm trên giường trong phòng ngủ, rất mệt mỏi, đến cử động cũng vô cùng khó khăn.
Nhiệt độ càng ngày càng thấp, xung quanh chỉ toàn là bóng tối, lúc này có một bóng người bước ra khỏi phòng bếp.
Cảnh tượng trước mặt Hoàng Doanh rất giống với cảnh cuối cùng được phát trong video vừa rồi, quỷ dường như đã thực sự chui ra từ video, thậm chí cách giết người cũng giống hệt như vậy.
Nỗi sợ hãi dồn lên não bộ gần như ngay lập tức, chiếm cứ mọi dây thần kinh.
Điều này khác với sự kinh dị trong trò chơi, Hoàng Doanh biết rất rõ rằng bây giờ là trong hiện thực, không có lựa chọn nào để thoát khỏi trò chơi.
Cơ thể quá mệt mỏi, mi mắt của Hoàng Doanh cũng rất khó mở ra, anh ấy muốn đứng dậy khỏi giường, nhưng tay chân lại không nghe lời.
Lúc này, bộ não của anh như bị thao túng, những cảnh tượng khủng khiếp và tuyệt vọng nhất hiện lên trong đầu liên tục, anh dường như đã vô tình chấp nhận một loại tín hiệu tâm lý nào đó.
“Bên trong phòng bây giờ không an toàn.”
Tiếng bước chân liên tục kích hoạt phản ứng căng thẳng của cơ thể Hoàng Doanh, trong đầu anh bất giác xuất hiện cảnh trong video.
Trong đoạn video đầu tiên, người hàng xóm đập cửa tuyệt vọng, người đàn ông không tin, nhưng thực tế quỷ đã thực sự vào nhà.
Những con quỷ dường như đang ẩn nấp trong một góc nhà, có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Kinh sợ, ngột ngạt, khi bóng dáng bên ngoài đến gần, những cảnh trong đoạn phim thứ hai cứ hiện lên trong tâm trí Hoàng Doanh.
A Hân bị đánh thức bởi âm thanh bất thường, cô lờ mờ mở mắt, nhìn thấy người từng là chị em rất tốt của mình, đang mộng du trong bếp cầm dao tập băm chặt.
Khi cô muốn trốn thoát, mới thấy mình bị mắc kẹt trong ngôi nhà này.
Ngôi nhà từng yên bình nay đã trở thành nhà tù.
Giả sử con quỷ đúng là đi từ trong video ra, nó có thể đang ở góc nào đó quan sát mình, hơn nữa có thể không chỉ một con.
Một cảm giác sợ hãi khó tả tràn ngập trái tim, những cảnh quay trong video đan xen với thực tế.
Trạng thái hiện tại của Hoàng Doanh cực kỳ tệ, tinh thần của anh đã đến cực hạn, như thể ngàn cân treo sợi tóc vậy.
Cố gắng hết sức mới từ trên giường đứng dậy, trong đầu liền có một giọng nói thúc giục anh mau chóng rời khỏi nhà, càng lâu càng có khả năng chết trong nhà.
Nắm lấy những món đồ thủ công bên cạnh giường, những món đồ thủ công đắt tiền dường như nặng hơn bình thường rất nhiều, như thể chúng được nhồi với một loại thịt nào đó.
Những ngón tay trắng bệch, bất kì món đồ nào trong phòng Hoàng Doanh cũng cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi, dường như anh ấy đã nhận định rằng căn phòng không an toàn.
"Không thể ở đây nữa."
Tức ngực và khó thở, đèn có thể điều khiển bằng giọng nói cũng không thể bật lên được, Hoàng Doanh như người chết đuối vùng vẫy trong bóng tối.
Anh không nói ra tiếng được, cơ thể ngày càng nặng nề, nhiệt độ xung quanh cũng không ngừng giảm xuống, càng lúc càng lạnh.
Di chuyển bước chân, Hoàng Doanh nhìn thấy bóng người trong bóng tối đang tiến lại gần mình, trên tay bóng người kia cầm thứ gì đó vừa lấy ra từ phòng bếp.
Rời đi! Chạy!
Ký ức trong đầu bị kích hoạt, Hoàng Doanh mạnh mẽ đập món đồ thủ công vào bóng đen đang đi trong nhà, sau đó lao thẳng về phía cửa phòng khách.
Trong bóng tối có thứ gì đó đang đến gần , Hoàng Doanh ấn tay vào cánh cửa chống trộm mới nhất.
Cửa chống trộm mã hóa ba lớp, người ngoài hoàn toàn không thể mở, Hoàng Doanh sau khi xác định được dấu vân tay thì bắt đầu nhập mật khẩu, lúc này bóng đen chỉ còn cách anh vài bước.
Ngón tay run lên, nỗi sợ hãi tràn ngập trong mắt, Hoàng Doanh vắt kiệt sức lực cuối cùng trước khi mở được mật mã ổ khóa.
Anh nắm chặt tay nắm cửa, dùng lực đẩy nó ra ngoài!
Nhưng ngay khi anh vừa đẩy được một khe hở, một bàn tay đeo găng từ bên ngoài thò vào nhà, bên kia nắm chắc cánh cửa đang mở.
Đá một phát ra, Hoàng Doanh yếu ớt bị đá sang một bên, cánh cửa mã hóa ba lớp hoàn toàn được mở ra.
Một người đàn ông mặc quần áo đen, đeo găng tay đen, mang theo một chiếc hộp đen bước vào nhà.
Trên mặt gã bôi thứ gì đó, ngũ quan bị che đi, giám sát không thể thực hiện khóa nhận dạng khuôn mặt.
"Thời gian còn một phút nữa."
Mở hộp đen ra, có một cỗ máy nhỏ không rõ tên đang hoạt động, màn hình hiển thị nhỏ được đánh dấu bằng các tùy chọn vận hành khác nhau của hệ thống thông minh nhà Hoàng Doanh, người đàn ông mặc đồ đen dường như đã xâm nhập vào hệ thống của khu dân cư theo một cách nào đó.
Đây không phải là lần đầu tiên gã làm chuyện như vậy, sau khi điều chỉnh một số tùy chọn, gã cởi hết quần áo của Hoàng Doanh và quản gia thông minh.
Sau đó gã nắm lấy cánh tay của người quản gia thông minh và để quản gia bóp chặt cổ Hoàng Doanh.
"Mày sẽ chết theo cách tồi tệ nhất, thân bại danh liệt, gia đình cũng sẽ xấu hổ về mày."
Hai tay chậm rãi dùng sức, mí mắt Hoàng Doanh trợn lên, sức lực của đối phương khá lớn, cộng thêm vào đó anh đã kiệt sức, hoàn toàn không thể giãy dụa.
Cổ bị vặn biến dạng, mặt của Hoàng Doanh tím tái, không còn thở được nữa, sức lực ngày càng yếu.
“Linh hồn của mày sẽ được Cánh bướm đưa sang bờ bên kia, mày phải biết đây không phải là chết, mà là sự giải thoát.”
Người đàn ông tiếp tục dùng lực, Hoàng Doanh lúc này đã không còn sức chống cự, hai mắt mất đi ánh sáng, đây là lần đầu tiên anh cận kề cái chết như vậy.
Khi Hoàng Doanh từ bỏ sự phản kháng của mình, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập trong hành lang vốn yên tĩnh ban đầu!
Tiếng bước chân đột ngột làm gián đoạn mọi kế hoạch của người áo đen, gã quay đầu liếc nhìn cánh cửa mở rộng bằng nửa lòng bàn tay.
Cửa chống trộm nhà Hoàng Doanh được thiết lập với khóa mật khẩu gấp ba lần, sau khi đóng cửa, nếu muốn mở ra cần được xác thực bằng vân tay, mật khẩu và giọng nói.
Nói cách khác, nếu người mặc đồ đen đóng cửa vào lúc này, rất có thể gã sẽ bị nhốt trong nhà, trong thời gian ngắn không thể rời đi.
Chỉ do dự trong hai giây, cánh cửa không khóa trực tiếp được mở ra.
Một thanh niên ăn mặc giản dị, đang thở hổn hển nhìn vào phòng với đôi mắt đỏ ngầu.
Năm ngón tay nắm chặt cánh cửa, trên cánh tay nổi lên gân xanh, nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, nam thanh niên không chút do dự đá thẳng vào má người đàn ông áo đen!
“Bốp!”
Người đàn ông hung ác mặc đồ đen ngồi xổm trên mặt đất né tránh,về phần quản gia thông minh nhẹ nhàng thanh tú thì lại không may mắn như vậy, thân nó đập vào tường nặng nề, vai bị biến dạng lõm xuống.
Có một âm thanh cực lớn vang lên, ý thức Hoàng Doanh có chút mơ hồ miễn cưỡng mở mắt ra, anh nhìn thấy người thanh niên đang đứng ở cửa, thân ảnh đó lúc anh cận kề cái chết rõ ràng đã siết chặt cổ tử thần!
"Hàn Phi..."
Miệng anh mở ra, nhưng không phát ra âm thanh, cổ của Hoàng Doanh đang chảy máu, anh cố gắng hết sức đưa tay ra, nhưng lại không thể bắt được cái gì.
Người mặc đồ đen nhận ra không ổn, cái thứ được bôi trên mặt gã lộ rõ ra một tia hung ác.
Gã không còn quan tâm đến Hàn Phi nữa mà lấy một con dao kim loại từ trong y phục của mình, đâm vào Hoàng Doanh.
Người mặc đồ đen không biết nhận được chỉ thị gì, theo suy nghĩ của gã thì có vẻ như Hoàng Doanh quan trọng hơn Hàn Phi.