Chương 76: Trò chơi của Gương thần
Gương được đặt ở trung tâm của phòng khách, chỉ cần mở cửa chống trộm là có thể nhìn thấy.
Không có bóng người phản chiếu trên gương, nhưng lại có 4 chữ được viết: [Kẻ động vào - chết].
“Chiếc gương không phản chiếu được bóng người? Chiếc gương này lại còn hướng ra cửa?”
Hàn Phi hiếm khi thấy sự sắp xếp như vậy, bởi vì đây là một điều cấm kỵ trong phong thuỷ.
Gương phản chiếu ánh sáng, trong khi tài vận và điềm lành đều từ cửa chính tiến vào nhà. Giả sử đặt gương đối diện với cửa, vậy tài vận và điềm lành sẽ bị phản xạ ngược trở ra, lâu ngày có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và tài vận của gia chủ.
“[Kẻ động vào - chết] có nghĩa là không được đụng vào gương, hay không được tuỳ tiện động chạm linh tinh đồ đạc trong căn hộ này?”
Hàn Phi không để ý nhiều như vậy; điều đầu tiên hắn nghĩ là đóng lại cửa chống trộm, bảo đảm an toàn của mình. Nhưng lúc xoay người đóng cửa, hắn mới phát hiện khóa cửa đã bị kẻ nào đó phá hủy.
“Nguy rồi!”
Những kẻ biến thái bên ngoài đang điên cuồng lao vào cửa chống trộm, Hàn Phi cố hết sức dùng cơ thể giữ chặt cửa phòng.
“Cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ bị mắc kẹt trong này!” Đối phương có 3 người, Hàn Phi làm sao đọ sức lại 3 kẻ ngoại lai kia. Hắn chứng kiến cửa phòng bị đẩy dần ra, từng chút một.
“Trốn vào những căn phòng khác trong căn hộ số 1074 này cũng không an toàn. Nếu muốn thoát khỏi tình thế hiểm nghèo, mình chỉ có lợi dụng ngay lúc bọn chúng xông vào thì lập tức xông ra!”
Hàn Phi cắn chặt răng, lúc cửa phòng từng chút một bị đẩy rộng ra, hắn chủ động lùi ra phía sau.
“Rầm!”
Cánh cửa chống trộm nặng nề đập vào tường; Hàn Phi đột nhiên lùi hẳn ra sau, khiến 3 tên sát nhân biến thái ngoài cửa chưa kịp giảm bớt lực, chúng cũng đồng loạt tiến vào bên trong căn hộ này.
Hàn Phi vốn muốn mượn cơ hội này chạy trốn, nhưng 3 tên sát nhân biến thái như ong vỡ tổ vọt tới. Thế là, hắn chỉ có thể tiếp tục lui lại về sau.
Trong lúc di chuyển, lưng của Hàn Phi vô tình chạm vào tấm gương đặt giữa phòng khách.
“Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công kích hoạt nhiệm vụ ẩn cấp G – [Trò chơi của Gương Thần]!”
“[Trò chơi của Gương Thần (nhiệm vụ ẩn cấp G)]: sau khi bắt đầu nhiệm vụ, “bạn” trong gương sẽ bắt chước hành động đầu tiên của bạn; khi đã bắt chước thành công, “bạn” ấy sẽ thêm vào một hành động mới. Bạn cần thực hiện hành động mới này, sau đó làm thêm một động tác nữa để “bạn” trong gương bắt chước theo. Lặp đi lặp lại quá trình này và trong tình huống không xảy ra bất cứ sai sót nào, kiên trì 10 phút, hoàn thành nhiệm vụ.”
Trong đầu đột nhiên vang lên gợi ý của nhiệm vụ, Hàn Phi cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Hoàn thành nhiệm vụ có thể thoát Game, nhưng vấn đề là bên người còn 3 tên sát nhân biến thái.
“Có khi nào Hoàng Doanh đang lừa mình không nhỉ? Hình như đâu đâu trong thế giới tầng sâu đều toàn là nhiệm vụ ẩn cơ mà.”
Sau khi cơ thể của Hàn Phi va vào chiếc gương, trong gương dần dần xuất hiện 4 bóng người. “Họ” hơi mờ ảo, và số lượng lại tương ứng với 4 người đang có mặt trong căn hộ số 1074 này.
Hàn Phi nhận được gợi ý của nhiệm vụ nên không dám nhúc nhích, nhưng 3 kẻ ngoại lai kia thì khác. Bọn chúng thấy Hàn Phi đứng im tại chỗ, bèn lập tức lao về phía Hàn Phi.
Nhưng ngay khi chúng vừa bước ra bước đầu tiên, “chúng” trong gương cũng thực hiện động tác tương tự. Nhưng khi bước ra bước đầu tiên xong, “chúng” trong gương lập tức ngừng lại, sau đó ngẩng đầu lên, để lộ ra từng gương mặt vô cùng u ám.
Gã đàn ông có gương mặt âm nhu là kẻ đầu tiên phát giác ra vấn đề, thế nên không dám tiếp tục xông về phía trước nữa.
Trong nhóm 3 người đó, cái tên sát nhân biến thái cả người đầy sẹo kia đã hoàn toàn bị cơn cuồng sát điều khiển, trong mắt thằng này chỉ có Hàn Phi, nôn nóng muốn băm vằm Hàn Phi ra từng mảnh.
Trong miệng phát ra tiếng gào thét cổ quái, thằng này không thèm để ý đến chiếc gương, như dã thú đâm dao về phía cổ của Hàn Phi.
Nhưng khi còn cách Hàn Phi 2-3 bước, từng cánh tay màu xám đột nhiên vươn ra từ trong gương, túm chặt lấy cơ thể của gã.
Dù gã giãy giụa dữ dội như thế nào cũng không thoát nổi, dần dần bị lôi vào trong gương.
“Bộp!”
Con dao trong tay kẻ ngoại lai ấy rơi xuống trước mặt Hàn Phi, gã cứ biến mất như chưa từng xuất hiện trong căn hộ này vậy.
Trong căn hộ bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, 2 kẻ ngoại lai còn lại - không ai dám tấn công Hàn Phi nữa.
“Chiếc gương này thật khủng khiếp.” Hàn Phi chợt rùng mình. Kẻ ngoại lai mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng ở trước gương chỉ trụ được mấy giây: “Mạnh Thi còn nói tầng 7 không hề nguy hiểm, riêng chiếc gương này thôi cũng đủ đáng sợ rồi.”
Chiếc gương vô cùng quỷ dị, nhưng cũng có một khuyết điểm: Bản thân nó không thể di động. Hơn nữa, trên gương còn viết cảnh cáo, người bình thường cũng sẽ không tự tìm đường chết.
Việc Hàn Phi và kẻ ngoại lai kích hoạt chiếc gương hoàn toàn là ngoài ý muốn. Bọn họ cũng không biết sự đáng sợ của chiếc gương và không biết thì không sợ, đợi sau khi biết thì đã muộn.
Chẳng ai trong 3 người hiện tại dám nhúc nhích cả. Khoảng 10 giây sau, cánh tay màu xám trong chiếc gương lại duỗi ra, 3 người trong gương đều lộ gương mặt âm u, quỷ dị.
Gã đàn ông âm nhu nhíu mày, nhìn chằm chằm xung quanh, khi gã ngẩng đầu đối diện với “chính gã” trong gương, cánh tay xám xịt sắp vươn đến trước mặt đột nhiên biến mất.
“Mình cần làm động tác giống như người trong gương sao?” Gã đàn ông âm nhu rất thông minh. Khi phát hiện cánh tay duỗi về phía mình rồi biến mất, gã lập tức mở miệng phân tích.
Thằng sẹo may mắn còn sống sót kia cũng đã hiểu. Nó cũng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương, nhưng cơn cuồng sát trong mắt không hề giảm bớt.
Cánh tay màu xám duỗi ra trước mặt 2 kẻ ngoại lai đều rụt trở về, duy chỉ có cánh tay ở trước mặt của Hàn Phi càng lúc càng nhiều.
“Xem ra không thể đứng bất động trong thời gian dài, chỉ cần không động đậy trong vòng 15 giây, một bàn tay xám sẽ xuất hiện.” Hàn Phi yên lặng lùi một bước ra cửa, chính “hắn” trong gương cũng lui một bước ra cửa, sau đó khom lưng nhặt dao nhỏ trên đất.
Xem thấy đối phương nhặt dao, Hàn Phi bỗng có loại dự cảm rất xấu, giả như đối phương tự thọc mình một dao, vậy mình có phải làm theo hay không?
Cái trò chơi này bề ngoài nhìn rất đơn giản, nhưng suy xét cẩn thận thì thực ra vô cùng đáng sợ.
“Nếu như không làm động tác, cánh tay xám xịt sẽ chui ra khỏi gương cứ sau 15 giây! Hai chúng mày đừng làm động tác quá nhanh!” Hàn Phi chủ động mở miệng nói với hai kẻ ngoại lai trong căn hộ. Hắn làm như vậy căn bản không phải quan tâm đối phương, chỉ là muốn kéo dài thời gian.
Hai kẻ ngoại lai không tin Hàn Phi sẽ tốt bụng như thế, chúng chọn cách hành động trái ngược.
Thằng sẹo tiến từng bước đi về phía chiếc gương, trong khi gã đàn ông âm nhu thì nhích dần về phía Hàn Phi.
“Không phải chúng mày muốn tổ kén màu máu kia sao? Tao cho chúng mày, vật kia đối với tao chẳng có tác dụng gì. Mọi người không nên chết trong này; cho dù chúng mày muốn giết tao, đợi đến khi thoát hiểm rồi lại giết cũng không muộn, không đáng vất bỏ tính mạng của mình như vậy.” Hàn Phi không muốn vừa làm nhiệm vụ, vừa bị 2 tên sát nhân biến thái vây công. Thế cho nên, hắn cố vắt óc nghĩ cách thuyết phục đối phương.
“Bà con lối xóm giúp nhau - núi thành ngọc, đồng hương hợp tác - đất hóa vàng! Không bằng chúng ta tạm thời buông bỏ thành kiến, cùng nhau nghĩ biện pháp sống sót rời khỏi đây trước, thế nào?
Nếu thật sự hồn phi phách tán, vậy sẽ không còn gì cả.”
Dưới sự thuyết phục chân thành của Hàn Phi, gã đàn ông âm nhu đã hành động chậm lại; thế nhưng thằng sẹo cứ như đã hoàn toàn đánh mất lý trí, nó từng bước đi tới trước chiếc gương.
Đợi đến phiên nó làm động tác, thằng này giơ con dao nhỏ trong tay lên, đâm mạnh về phía chiếc gương.