Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 160: Hảo hán! Ngươi bóp ta chặt quá

Chương 160: Hảo hán! Ngươi bóp ta chặt quá



------------------
Lâm Phàm trả lời với vẻ lạnh nhạt, thản nhiên, không sợ hãi khiến cho lão yêu tức giận gào thét, thậm chí có cảm giác vô lực giống như là một quyền mạnh mẽ đánh vào bông vậy.
- A a a a! Ta là Yêu Thần đã tu luyện chục nghìn năm, tu vi nghịch thiên, vốn dĩ có thể tung hoành thiên địa, bây giờ lại bị khốn ở chỗ này bị hai con kiến hôi như các ngươi đùa giỡn. Đúng là rồng khốn nước cạn bị tôm đùa giỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Các ngươi cứ chờ đó, lúc lão phu phá giải được phong ấn này chính là ngày chết của các ngươi.
- Nha!
Khi cường giả gầm thét tốt nhất là nên đáp lại một chút.
Trong phong ấn, lão yêu không còn tiếp tục gào thét. Mọi thứ đều trở nên an tĩnh dị thường. Theo lão yêu, hắn thân là cường giả nghịch thiên, giờ lại bị một tên nhân loại nho nhỏ trêu đùa như vậy, uy nghiêm còn cao hơn trời nay lại bị sâu kiến chà đạp, làm sao có thể chịu đựng?
Bàn tay đen kịt kia không ngừng giãy dụa, muốn quay lại trong phong ấn nhưng mà dưới sự trấn áp của Lâm Phàm, làm sao có thể chạy trốn được?
- Ha ha! Lão yêu, hiện tại ngươi đã biết lợi hại chưa? Bị người chặt đứt một tay, tổn thất một phần chục nghìn công lực, mà hiểm địa Vạn Quật môn này lại ngăn cách mọi loại sức mạnh, ta xem ngươi làm cách nào để khôi phục. Ngươi đang gia tốc thời gian tử vong của mình đó.
Ếch xanh cười ha ha, bởi vì thấy có người còn thảm hơn cả nó nên cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Chỉ là vừa dứt lời, nó liền phát hiện một sức mạnh khổng lồ truyền đến, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Phàm nhìn sang, đột nhiên cầu xin tha thứ:
- Hảo hán tha mạng.
- Đừng nói nhiều, làm sao luyện cánh tay này thành đan dược?
Lâm Phàm cầm ếch xanh lên và hỏi. Hắn cũng rất hiếu kỳ về con ếch xanh này, không ngờ nó lại có thể biết nhiều kiến thức như vậy, xem ra cần phải tìm hiểu kỹ một chút.
- Nhớ kỹ, cơ hội của ngươi chỉ có một. Nếu như ngươi dám gạt ta, cho dù ngươi là ếch xanh đã sống mấy chục nghìn năm, ta cũng phải nấu ngươi thành canh.
Trong lòng của ếch xanh giận dữ, nhân loại này đến cùng là làm sao vậy? Mình đã biểu hiện ra tài năng cùng kiến thức phong phú như vậy, lẽ ra hắn phải cung kính, lễ đãi mình chứ? Khi đó có lẽ tâm tình của mình vui vẻ thì sẽ cho nhân loại này một chút chỗ tốt.
Nhưng mà bây giờ nhân loại này một mực nắm chặt mình, động một chút lại muốn lột da nấu canh Thật sự là quá thô lỗ.
Mình mặc dù trở thành ếch xanh nhưng cũng vẫn cần thể diện nha.
- Hảo hán, ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng ta, chỉ cần ta luyện chế cánh tay của lão yêu chục nghìn năm này thành đan dược, ngươi sẽ thả ta ra.
Ếch xanh nói. Lần này, nó xem như nhìn lầm nhân loại này, cứ nghĩ tu vi tuy thấp hơn mình thì bản thân có thể tùy ý nắn bóp, thật không ngờ bây giờ lại bị đối phương tùy ý nắn bóp.
Đây quả thực là nhục nhã. Nó đã sống cả chục nghìn năm vậy mà còn mắc sai lầm.
Chỉ là lúc này, ếch xanh đột nhiên trợn mắt lên tựa như là thấy được sự tình cực kỳ đáng sợ. Nhân loại này đột nhiên lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, đồng thời lại cầm Thái Hoàng Kiếm, thậm chí còn có một đống nguyên liệu nấu ăn để ở quanh nữa.
Hắn muốn làm gì?
- Hảo hán, có chuyện gì thì cứ hảo hảo nói, ngươi muốn làm gì?
Ếch xanh gấp gáp hỏi, hành động của Lâm Phàm khiến cho hắn cảm giác có chút không ổn, tựa như là có chuyện kinh khủng sắp xảy ra.
Bàn tay của Lâm Phàm xoa xoa quanh thân thể của ếch xanh rồi hắn bình tĩnh nói:
- Không làm cái gì cả, ta chỉ là đang nhìn xem từ nơi nào hạ đao sẽ không phá hư chất thịt.
- So sánh giữa đồ ăn ngon cùng đan dược, ta nghĩ một hồi vẫn quyết định là lựa chọn đồ ăn ngon.
- Ngươi biết một món ăn gọi là ếch om chuối đậu không? Món này rất ngon đó.
- Hắc hắc!
Tiếng cười âm trầm truyền vào trong tai ếch xanh khiến cho nó có cảm giác mình đang gặp được người khủng bố nhất trên thế gian, sau đó nó cố gắng giãy dụa, oa oa kêu to:
- Hảo hán tha mạng. Ta phục rồi. Ta sẽ luyện. Đừng có giết ta.
- Vậy thì nhanh nhanh chút, còn ì èo cái gì?
Lâm Phàm lắc lắc ếch xanh trong tay, khiến đối phương hoa mắt váng đầu.
Ếch xanh muốn liều mạng với nhân loại này, nhưng mà thực lực không bằng người ta, đến cuối cùng nói không chừng chính bản thân có thể bị chém chết, còn sống mới có hi vọng.
Thê tử chờ ta, ta nhất định sẽ trở về tìm ngươi.
Oa oa!
Kêu to một tiếng, quai hàm phình lên, sau đó ếch xanh há miệng ra, một cái đỉnh nhỏ bay ra khỏi miệng nó sau đó dần dần biến lớn.
- Cái đỉnh này của ngươi đúng là không tệ.
Ếch xanh dương dương đắc ý:
- Đây là điều hiển nhiên. Đây là Đan Hỏa Mộc Vương Đỉnh, là bảo bối mà ta phát hiện ở trong một chỗ bí cảnh tại hiểm địa Vạn Quật môn. Có nó trong tay, ta thậm chí có thể luyện chế ra là Thiên giai đan ...
Đột nhiên tựa như là nghĩ đến điều gì, ếch xanh ngậm miệng không nói, nội tâm có chút hoang mang, rối loạn. Nó vội vàng há miệng ra, mấy con rồng màu xanh bay ra, phun lửa đốt nóng dược đỉnh.
- Hảo hán, ngài ném cánh tay này vào bên trong dược đỉnh, ta sẽ luyện chế cho ngươi một viên đan dược Địa giai thượng phẩm.
Ếch xanh hô.
Lâm Phàm không do dự, nhanh chóng ném cánh tay này vào bên trong dược đỉnh. Hắn cực kỳ hứng thú đối với dược đỉnh, lại càng cảm thấy hứng thú đối với ngọn lửa này.
Nhất là trong ngọn lửa này lại tràn ngập khí tức đốt cháy mọi vật, hiển nhiên không phải là bảo bối bình thường.
Ếch xanh này đã sống tại hiểm địa Vạn Quật môn này tới vài chục nghìn năm, khẳng định là có cất giữ mấy món đồ tốt, nhưng thời gian dài như vậy mà tu vi vẫn thấp thế này. Đúng là kém cỏi.
Có lẽ ếch xanh này không có gạt người, huyết mạch ở trong tu luyện đúng là một nhân tố rất trọng yếu.
Mà một con ếch xanh bình thường như nó lại có thể tu luyện tới Địa Cương cảnh tầng bảy, thật đúng là rất dọa người.
Cánh tay của U Minh Hắc Mãng không có cương khí áp chế, không ngừng đánh vào Đan Hỏa Mộc Vương Đỉnh, khiến cho dược đỉnh liên tục chấn động, bỗng nhiên một tiếng gào thét từ trong phong ấn truyền đến.
- Đồ hỗn trướng, các ngươi thật sự là đồ hỗn trướng a.
Lão yêu kia rống giận. Một người một ếch này lại dám luyện chế cánh tay của hắn ở ngay trước mặt hắn, mà hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Phong ấn mặc dù đã suy yếu hơn trước nhưng mà vẫn còn rất mạnh mẽ. Lúc nãy hắn đã phóng yêu khí ra đến mức cực hạn nhưng vẫn không phải là đối thủ của nhân loại này, lại tiếp tục phóng yêu khí ra cũng chỉ cho đối phương chém, cho bản thân suy yếu mà thôi.
- Ha ha, lão yêu, có bản lĩnh ngươi lại đến, đến bao nhiêu ta sẽ thu bấy nhiêu. U Minh Hắc Mãng chính là vật đại bổ, nhất là U Minh Hắc Mãng chục nghìn năm như ngươi, nếu như có thể cho toàn bộ thân thể vào luyện chế, e rằng sẽ luyện ra được đan dược siêu việt Thiên giai đó.
Đùng!
Lâm Phàm vươn tay, vỗ lên đầu ếch xanh một cái, nói:
- Chú ý luyện chế cho ta, nói lời vô dụng làm gì.
Ếch xanh sợ hãi, liên tục gật đầu:
- Hảo hán tha mạng. Ta đã biết, nhưng bây giờ còn thiếu vài cọng linh dược, không biết... Hảo hán, đừng trừng ta, ta có.
Vốn dĩ là nó không muốn lãng phí linh dược của mình, thế nhưng mà vừa nhìn thấy nhân loại này đang trừng mắt, trái tim nhỏ của nó lập tức đập nhanh.
Khủng bố. Thật sự là quá khủng bố.
Mình rốt cuộc là gặp gỡ giặc cướp kiểu gì thế này.
Một lần nữa há miệng, vài cọng linh dược bay ra, trong đó có một gốc linh dược như là một đoạn trúc làm từ băng. Sau khi nó xuất hiện, không khí cũng giống như là bị đông lại.
- Đây là Băng Linh Địa Tinh.
Lâm Phàm cũng không ngờ con ếch xanh này lại giàu có như thế. Xem ra lát nữa, mình nên cẩn thận tâm sự với con ếch xanh này.
Băng Linh Địa Tinh là linh dược sinh trưởng ở trong lòng đất, hấp thu Địa Hàn chi lực trong lòng đất, mười năm sẽ dài ra một đoạn, sau trăm năm sẽ thành thục. Loại linh thảo này chỉ có ở khu vực cực nam, cực bắc của đại lục mà thôi, không ngờ ở bên trong chỗ hiểm địa này lại cũng có linh dược bực này. Đúng là một phát hiện lớn.
Mấy con rồng kia không ngừng phun lửa, dược đỉnh cũng liên tục rung động.
- Đan thành.
Ếch xanh hét lớn một tiếng. Mấy con rồng lửa đột nhiên nổ tung, hình thành một vùng biển lửa, bao vây dược đỉnh lại. Sau đó biển lửa dần dần tiêu tán tựa như là bị dược đỉnh hấp thu vậy.
Một viên đan dược bay ra ngoài.
Lâm Phàm vươn tay cầm lấy, cẩn thận nhìn, viên đan dược này gần như chỉ có một màu đen kịt, phía trên lại có mấy đường vân màu bạc. Lúc chạm vào mấy đường vân kia, hắn còn cảm thấy hơi lạnh.
- Hảo hán, đây chính là đan dược Địa giai thượng phẩm, Linh Mãng Thăng Long Đan. Nếu như có thể luyện hóa toàn bộ thân thể của U Minh Hắc Mãng kia thì mới có thể luyện chế ra Thần đan siêu việt đan dược Thiên giai, một viên có thể nhất phi trùng thiên, hóa thành thiên long trên chín tầng trời.
Ếch xanh tựa như là rất tiếc nuối nói, sau đó nghĩ đến yêu cầu của mình lúc trước:
- Hiện tại đan dược cũng đã luyện thành, hảo hán có thể thả ta đi được chưa?
Lâm Phàm bình tĩnh nói:
- Ngươi dám cam đoan là đan dược này không có vấn đề ư?
Ếch xanh hô to:
- Tuyệt đối là không có vấn đề, ta lừa gạt ai cũng không dám lừa gạt hảo hán.
Thật sự là từ trong đan dược này, Lâm Phàm cũng đã cảm nhận được dược lực bàng bạc, e rằng chỉ cần nuốt viên thuốc này vào là có thể để nội tình của bản thân trở nên sung túc, chỉ cần điểm khổ tu đầy đủ thì đột phá đến Địa Cương cảnh tầng sáu cũng không thành vấn đề.
Mặc dù mình có Bất Tử Chi Thân, có thể không cần quan tâm bất cứ nguy hiểm tiềm ẩn gì, nhưng hắn cũng không muốn con ếch xanh này rời đi. Nếu như lúc mà mình tự sát, ếch xanh này chạy đi mất, vậy thì thật sự là đã bỏ qua một cơ duyên to lớn.
- Tốt, ngươi làm cách nào để cam đoan là không có gạt ta?
Lâm Phàm nhìn về phía ếch xanh.
Ếch xanh vội vàng nói:
- Hảo hán, ta có thể lấy danh nghĩa thê tử của ta ra để thề. Ta tuyệt đối không có lừa gạt ngươi.
- Ha ha, ngươi đối với vợ ngươi thật đúng là rất tốt.
Lâm Phàm cười, hắn cũng không ngờ con ếch xanh này lại còn có cả thê tử.
- Tốt, lấy danh nghĩa thê tử của ngươi để thề đi. Nếu như ngươi dám gạt ta, vậy thì vợ ngươi sẽ chạy theo người khác.
Vừa nghe thấy lời ấy của Lâm Phàm, ếch xanh giãy dụa kêu to:
- Không có khả năng, tình cảm giữa ta cùng thê tử của ta có thể so với kim cương. Năm đó có vô số thiên kiêu truy cầu thê tử của ta, nhưng mà thê tử của ta cũng không có thèm nhìn bọn hắn, một mực chung tình với ta.
- Tốt, nếu như ta lừa gạt ngươi, vậy thì thê tử của ta sẽ chạy theo người khác.
Lời thề đối với Lâm Phàm chính là đánh rắm. Nhưng từ trong ánh mắt của con ếch xanh này, hắn cũng có thể nhìn ra ếch xanh này không có ý hãm hại mình. Không do dự nữa, hắn quay đầu, rời xa khu vực mà yêu khí có khả năng lan tràn, sau đó nhanh chóng nuốt đan dược vào.
Trong nháy mắt!
Dược lực khổng lồ như là hồng thủy bộc phát, triệt để nổ tung ở trong cơ thể của hắn.
- Dược lực thật là mạnh.
Vẫn bị tay trái của Lâm Phàm nắm chặt, ếch xanh oa oa kêu to:
- Hảo hán thả ta ra. Ngươi bóp ta chặt quá.
Lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn đắm chìm ở bên trong việc khống chế dược lực, hai tay đột nhiên phồng lên, từng cái gân mạch màu xanh nổi lên tựa như là sắp nổ tung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất