Chương 162: Để cho ta thử IQ của ngươi một lần (2)
---------------
Lâm Phàm chuẩn bị kiểm tra xem trí thông minh của lão yêu này như thế nào? Nếu như có thể thành công thì cũng coi là một đoạn giai thoại, nếu như không thể thành công thì cũng không sao. Dù sao thì hắn cũng không có tổn thất gì.
- Nhân loại, ngươi nhớ kỹ cho ta. Chờ lão phu đi ra, ngươi chỉ có một con đường chết.
Qua hồi lâu, lão yêu âm trầm quát.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, không có một chút cảm giác hoảng hốt nào:
- Lão yêu, đừng như vậy! Chính ngươi có thể phá vỡ phong ấn mà đi ra hay không cũng khó nói. Coi như ngươi có thể đi ra, chỉ sợ cũng là chuyện của chục nghìn năm sau. Đến lúc đó, thực lực của ngươi còn có bao nhiêu?
Trầm mặc, yên tĩnh giống như chết.
Ếch xanh dương dương đắc ý:
- Không sai, tám tấm Phong Yêu Bia này mặc dù đã không lớn bằng lúc trước, thế nhưng mà bọn chúng vẫn đang không ngừng hấp thụ sức mạnh của ngươi để trấn áp ngươi. Đến lúc ngươi có thể phá tan phong ấn đi ra, ngay cả ta cũng có thể dễ dàng trấn áp ngươi.
- Ngươi cái thứ người không ra người, yêu không yêu thứ này, bị người đánh nát thần hồn ném vào trong cơ thể súc sinh này quả là xứng đáng.
Trong phong ấn, lão yêu tức giận gào thét, không chỉ có nhân loại này khiến cho hắn phẫn nộ, ngay cả con ếch xanh này cũng làm hắn cực kỳ căm ghét.
Lâm Phàm cũng lười nói nhảm cùng lão yêu này.
- Kỳ thật, ta cũng có thể thả ngươi đi ra. Nhưng ngươi nhất định phải lại để cho ta chém mấy cánh tay của ngươi.
Ếch xanh nghe thấy lời nói này của Lâm Phàm, vội vàng hô:
- Hảo hán, chuyện này không thể được. Nếu như người thả xuất lão yêu này ra, chúng ta đều sẽ chết đó. Mặc dù đã bị phong ấn mấy ngàn năm, nhưng mà thực lực của lão yêu này cực kỳ cường đại, yêu lực hùng hậu, hơn nữa hắn còn có thể thu hồi sức mạnh của hắn ở bên trong tám tấm Phong Yêu Bia này. Dù không đạt đến thời kì đỉnh phong, nhưng cũng không phải là thứ mà chúng ta có khả năng đối phó. Ngài không nên tự tìm đường chết.
- Hừ, ngươi thật sự cho rằng lão phu là kẻ ngu hay sao? Lời nói này đổi lại là ngươi thì ngươi có tin hay không?
Trong phong ấn, lão yêu gầm thét. Hắn cảm giác nhân loại này đang muốn vũ nhục trí tuệ của hắn.
- Hảo hán, không thể.
Ếch xanh kêu to, khuôn mặt vốn là màu xanh, giờ lại càng thêm xanh. Cái này hoàn toàn chính là đang tự tìm đường chết, bảo hổ lột da.
- Ngươi câm miệng cho ta.
Lâm Phàm vỗ một cái, sau đó nói ra:
- Ta có thể thề với thiên địa, như có vi phạm, chết không có chỗ chôn. Mà ngươi chỉ cần thề dù là ngươi đi ra thì vĩnh viễn cũng không thể giết ta là được, thế nào?
Trong phong ấn, lão yêu hiển nhiên cũng bị lời nói này của Lâm Phàm làm cho ngây ngẩn cả người tựa như là không ngờ nhân loại này lại có loại suy nghĩ này.
- Ngươi nói thật sao?
Lão yêu âm trầm hỏi, nhưng trong giọng nói lại thể hiện rõ sự hưng phấn. Chỉ cần hắn có thể đi ra, như vậy tất cả đều không phải là vấn đề.
Lâm Phàm vung tay áo một cái, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Tự nhiên, Lâm Phàm ta cả đời nói lời giữ lời, đã nói là làm. Chỉ cần ngươi có thể thỏa mãn yêu cầu của ta, thả ngươi đi ra thì cũng có làm sao?
- Tốt. Tốt. Thật can đảm. Có khí phách. Trong số những nhân loại mà lão phu đã từng gặp được, ngươi chính là người can đảm nhất.
Lão yêu hiển nhiên cũng không ngờ nhân loại này lại có khí phách như thế.
- Nhưng bản nguyên yêu khí hiện tại của ta cũng không còn nhiều cho nên nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi chém ba lần, nếu không bản thể của ta sẽ vỡ nát, không có cách nào phá phong ấn đi ra.
- Có thể.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó ngửa mặt nhìn lên bầu trời:
- Lâm Phàm ta thề với trời. Chỉ cần lão yêu này cho ta chém ba lần, ta sẽ lập tức phá giải phong ấn thả hắn đi ra. Nếu như có vi phạm, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, hóa thành tro tàn.
Một sức mạnh hình thành lời thề với thiên địa, bao phủ ở phía trên đầu của Lâm Phàm.
Lão yêu không ngờ nhân loại này lại thật sự thề:
- Tốt.Tốt. lão phu thề với trời, chỉ cần nhân loại này có thể phá giải phong ấn thả ta đi ra, lão phu sẽ vĩnh viễn không ra tay với hắn. Thiên địa chứng giám, nếu như có vi phạm, thần hồn chôn vùi, vĩnh viễn không được luân hồi.
Ếch xanh hô to:
- Lão yêu, tính cả ta nữa, lão phải thề không ra tay với ta nữa.
- Hừ, súc sinh, vô số năm qua, mỗi khi có nhân loại đi ngang qua đây, ngươi đều tìm cách dẫn những người này rời đi, khiến ta không thể phá vỡ phong ấn. Sau khi lão phu đi ra, việc làm đầu tiên chính là chém chết ngươi.
Sau đó lại có một đám yêu khí bay ra khỏi phong ấn, hình thành ba bàn tay đen kịt. Đây đều là bản nguyên yêu lực của lão yêu. Sau khi tổn thất, cũng không biết hắn phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể khôi phục lại.
- Chém đi.
Lâm Phàm không hề do dự. Kiếm quang lóe lên, chặt đứt ba cánh tay này, sau đó lập tức vận chuyển cương khí trấn áp.
- Tốt, hiện tại lão phu sẽ nói cho ngươi biết cách phá vỡ phong ấn...
Lúc lão yêu vừa định nói ra cách phá vỡ phong ấn cho Lâm Phàm, lại phát hiện hắn đã quay người rời đi.
- Ngươi làm gì? Ngươi muốn làm gì?
- Nhanh phá vỡ phong ấn để ta ra ngoài.
- Ngu ngốc.
Lâm Phàm trả lời một câu rồi không quan tâm nữa, thu ba cánh tay đã bị trấn áp vào trong nhẫn trữ vật rồi quay đầu rời đi:
- Ếch xanh, đợi lát nữa ngươi tiếp tục luyện chế đan dược cho ta.
- A a a a! Đáng giận, ngươi cũng dám vi phạm lời thề với thiên địa. Ngươi sẽ chết không yên lành. Ngươi sẽ chết không yên lành.
Trong phong ấn truyền đến tiếng gào thét tê tâm liệt phế của lão yêu nhưng mà không có người đáp lại hắn.
Ếch xanh lúc này cũng đang choáng váng, nó đã hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Nhân loại này thật muốn vi phạm lời thề với thiên địa sao?
Chỉ cần hắn bước ra khỏi vực sâu Vạn Quật thì chỉ có một con đường là chết thôi.