Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 216: Đây mới là phương thức sử dụng chính xác

Chương 216: Đây mới là phương thức sử dụng chính xác




Thùng thùng ~
Tựa như là thanh âm búa rèn sắt, vô cùng trầm muộn, nội tâm giống như bị cái búa này đập xuống.
Thân thể của Lý Sùng Sơn không có cao lên, cũng không có biến lớn, nhưng mà thân thể nguyên bản nhìn qua giống như là rất gầy yếu kia, đột nhiên phát sinh biến hóa cực lớn. Ánh sáng màu vàng lóe lên, bao phủ thân thể của hắn. Trong chốc lát, làn da ở bên ngoài thân thể của Lý Sùng Sơn đã biến thành màu vàng sẫm, mà trên thân thể màu vàng này lại có phù văn lấp lóe.
– Tiểu tử, ngươi có biết khác biệt lớn nhất giữa Thiên Cương cảnh cùng Địa Cương cảnh là cái gì hay không?
Lý Sùng Sơn nắm chặt tay lại, nói:
– Khác nhau ở chỗ là mặc kệ thực lực của ngươi cường đại đến cỡ nào, chỉ cần ngươi vẫn còn là Địa Cương cảnh thì vĩnh viễn không có cách nào khiêu chiến cường giả Thiên Cương cảnh. Bởi vì đây là chênh lệch giữa trời cùng đất.
Vừa mới nói xong.
Thân thể của Lý Sùng Sơn tựa như là phá vỡ hư không, nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, một quyền đánh thẳng vào bụng của Lâm Phàm.
Ầm!
Một sức mạnh khổng lồ bộc phát ra, đánh bay Lâm Phàm về phía phương xa. Loại cảm giác này, không, không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì cả, nhưng mà một quyền của đối phương đánh lên trên người hắn lại làm cho lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn bị tổn thương nghiêm trọng.
– Ngươi có biết sử dụng ngạnh công ở trước mặt ta là chuyện buồn cười cỡ nào hay không? Võ giả Thiên Cương cảnh chính là Thiên Nhân mà ngươi mãi mãi cũng chỉ là con kiến bò sát trên mặt đất.
Trong nháy mắt, Lý Sùng Sơn xuất hiện ở bên người Lâm Phàm, song quyền đột nhiên giáng xuống.
Uỳnh!
Sức mạnh khổng lồ bộc phát ra. Mặc dù còn ở không trung, nhưng sức mạnh cường hãn này đã xuyên qua thân thể của Lâm Phàm, đục hai cái hố thật to ở trên mặt đất.
– Viêm Hoa tông đúng là có chút bản sự, lại có thể bồi dưỡng được đệ tử cường hãn như ngươi. Có thể nói ở phía dưới Thiên Cương cảnh, thực lực của ngươi cũng thuộc hàng đầu. Bọn họ cho ngươi mà không phải cường giả Thiên Cương cảnh đến Nhật Chiếu tông ta phá hoại. Xem ra bọn họ cũng còn nhớ rõ, chỉ cần Thiên Cương cảnh tiến vào Nhật Chiếu tông quấy phá thì lúc đó sẽ là ngày mà hai tông khai chiến. Nhưng mà ngươi thật sự là quá ngu xuẩn, không nên tới chỗ này của ta.
Ầm!
Nắm đấm giống như chùy sắt đột nhiên vung ra.
Lâm Phàm không hề có năng lực phản kháng, thân thể không ngừng rơi xuống. Sức mạnh cường đại đã sớm xuyên qua thân thể của hắn mà đập mặt đất thủng lỗ chỗ. Lúc thân thể của Lâm Phàm va chạm với mặt đất, toàn bộ mặt đất đều lõm sâu xuống phía dưới.
Trên bầu trời, Lý Sùng Sơn ngạo nghễ đứng thẳng. Nhìn về phía cái hố sâu không thấy đáy kia một lúc rồi hắn quay sang nói với mấy người Hùng Liệt Bách ở phương xa:
– Các ngươi cho rằng kẻ này tới là có thể cứu các ngươi hay sao? Các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.Hoặc có lẽ nên nói, ánh mắt của các ngươi thật sự là quá ngu dốt, không biết cường giả Thiên Cương cảnh rốt cuộc là mạnh mẽ đến cỡ nào.
Mấy người Hùng Liệt Bách đã sợ ngây người. Nguyên bản bọn họ tưởng rằng nam tử mái tóc dài màu đỏ ngòm này đã đủ mạnh mẽ.
Thế nhưng mà ngay sau khi Lý Sùng Sơn xuất thủ, bọn họ mới hiểu được cái gì mới gọi là cường đại.
Đây là sức mạnh mà bọn họ căn bản không thể ngăn cản.
Bọn họ bí mật hành động tại Nhật Chiếu tông nhiều năm như vậy cũng chưa từng chiến đấu cùng Thiên Cương cảnh. Nhưng mà hiện tại, bọn họ đột nhiên có cảm giác, cường giả Thiên Cương cảnh thật sự là quá mạnh mẽ, quá cường hãn.
Nam tử tóc đỏ kia mạnh mẽ như thế cũng bị Lý Sùng Sơn dễ dàng bị miểu sát.
Mười giây sau.
Kẽo kẹt!
– Sảng khoái, ngươi đúng là rất mạnh mẽ, nhưng mà vừa rồi cũng không phải trạng thái hoàn mỹ nhất của ta, hiện tại mới đúng.
Trong hố sâu vang lên thanh âm của Lâm Phàm.
Từ bên kia chạy đến, cố gắng phi hành đánh vỡ vận tốc âm thanh quả nhiên không phải là chuyện mà người bình thường có khả năng chịu đựng, cương khí ở trong cơ thể hắn cũng không chống đỡ nổi tiêu hao bực này.
Đồng thời, ca khúc do cái MP 4 rút thưởng này phát ra vậy mà khiến cho tâm thần của hắn chấn động. Rõ ràng mình có được Bất Tử Chi Thân, miễn dịch tinh thần công kích, lại không cẩn thận bị cái đồ vật rút thăm được này ảnh hưởng.
Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi, sau khi phục sinh, tâm tình tiêu cực sẽ biến mất hết, sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì nữa.
Lý Sùng Sơn ngưng trọng, quay đầu nhìn xuống phía dưới, tựa như là không ngờ đối phương lại còn có thể sống sót, còn có thể nói ra những lời tự đại như vậy.
– Có chút năng lực, nhưng mặc kệ ngươi có bao nhiêu chuẩn bị ở phía sau thì cũng đều vô dụng mà thôi, không vào Thiên Cương cuối cùng thì sẽ bị ta tùy ý hành hạ.
Từ trong hố sâu, Lâm Phàm bay lên và trôi nổi ở giữa không trung. Dáng vẻ cười tươi roi rói cùng với dáng vẻ cực đoan ở lúc trước hoàn toàn chính là hai người. Sau đó hắn nhìn về phía đám người Hùng Liệt Bách ở phương xa, nói:
– Các ngươi cũng là người của Viêm Hoa tông sao? Vậy thì cứ đi trước đi. Nơi này chẳng mấy chốc sẽ không còn nữa.
Hùng Liệt Bách nghe Lâm Phàm nói thế, không do dự nữa, nhanh chóng đẩy tảng đá lớn đang ngăn chặn lỗ thủng kia ra, để người trong này có thể mau chóng rời khỏi.
Lý Sùng Sơn không có để ý đến những người chạy trốn kia. Chờ sau khi hắn chém tên tiểu tử này thì đuổi theo cũng không muộn, những sâu kiến này làm sao trốn thoát được khỏi tay hắn.
– Hình dạng đen kịt lúc nãy của ngươi đâu? Chẳng lẽ là bị ta phá vỡ rồi sao?
Lâm Phàm cười nói:
– Ngươi rất mạnh, nhưng hôm nay ngươi vẫn là phải chết thôi. Về phần hình dạng kia, chỉ là hơi có chút sai lầm nên mới trông như thế mà thôi, như vậy hiện tại ta sẽ để ngươi xem một chút.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Thất Thần Thiên Pháp!
Ma Thể hình thức ban đầu!
Long Thân
Trong chốc lát, lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một sức mạnh cuồng bạo triệt để bạo phát ra.
Lý Sùng Sơn cảm thụ sức mạnh này lại vẫn lạnh nhạt như cũ, gật nhẹ đầu, nói:
– Không sai, trạng thái hiện giờ của ngươi cũng rất mạnh, nhưng mà còn không đủ. Cuối cùng ngươi vẫn chỉ là Địa Cương cảnh mà thôi, không có cách nào cảm nhận được sức mạnh chân chính. Như vậy để ta giúp ngươi cảm thụ một chút đi.
– Thiên uy!
Ầm ầm!
Thiên địa đột nhiên chấn động. Một sức mạnh huyền diệu xuất hiện trong thiên địa rồi nhanh chóng nhập vào người Lý Sùng Sơn.
Một khi bước vào Thiên Cương cảnh là võ giả có thể sử dụng thiên địa chi lực tăng cường cho bản thân, mà hiện tại Lý Sùng Sơn đang vận dụng năng lực đó. Ánh sáng màu vàng ở bên ngoài thân thể hắn nguyên bản đã xán lạn, nay càng thêm xán lạn, thậm chí có chút loá mắt, làm cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.
Khi cảm nhận được thiên uy huy hoàng, mấy người Hùng Liệt Bách đang đi trốn ở phương xa, trái tim đều phù phù nhảy lên tựa như là có một uy áp không lồ đang bao phủ bọn họ vậy.
Vốn Lý Sùng Sơn nghĩ chỉ cần loại thiên uy này là có thể khiến cho tinh thần của đối phương khó mà chịu đựng đi. Chẳng qua là khi đưa mắt nhìn qua, hắn lại sững sờ, không ngờ đối phương vậy mà không có một chút dị dạng nào, giống như không có bất kỳ cảm thụ gì vậy.
– Môn công pháp này của ngươi là gì?
Nội tâm của Lâm Phàm vô cùng hưng phấn. Hắn đã coi trọng công pháp này. Ngạnh công vẫn luôn là thứ khó mà tìm được. Rút thăm thì tỷ lệ không lớn, mà lão sư cũng chỉ có loại pháp môn đả thương địch thủ 1000, tự tổn 800. Còn môn ngạnh công mà gia hỏa ở trước mắt đang thi triển nhìn qua nhan sắc lộng lẫy, rất không tệ.
– Tiểu tử đừng nói nhảm nữa! Ta cho ngươi thêm thời gian là một hơi thở, nếu như mà ngươi vẫn không có thêm trò gì khác, vậy thì sau đó, ngươi chính là người chết.
Lý Sùng Sơn cũng không trả lời câu hỏi của Lâm Phàm. Hắn nhường Lâm Phàm chuẩn bị cũng là bởi vì thấy có người tu luyện ngạnh công làm cho hắn muốn chơi đùa một chút. Hiện giờ, hắn chỉ lo thực lực đối phương quá yếu, cảnh giới chênh lệch quá lớn thì căn bản chơi không được bao lâu.
Lâm Phàm cười. Nếu đối phương không nói, vậy thì mình chỉ có thể đoạt tới.
Cực Diệt Phá Thể!
Lý Sùng Sơn hơi ngây người, đúng là không ngờ tiểu tử này lại còn có bí pháp nữa.Tốt. Đợi lát nữa giết hắn rồi đúng là có thể nhìn qua một chút, đến cùng là công pháp gì.
– Nghe chút âm nhạc để trận chiến của chúng ta vui hơn nhé.
Lâm Phàm nhấn nút, ca khúc vô địch lại một lần nữa vang lên. Lần này, hắn đã chuẩn bị tốt, cả người tựa như là bao phủ ở bên trong một loại khí tràng đặc thù.
Đây mới là phương thức sử dụng chính xác.
– Ta tới.
Uỳnh!
Bàn tay kia trong nháy mắt biến thành vuốt rồng, rồi đột nhiên Lâm Phàm nhấn về phía hư không một cái. Hư không kịch liệt chấn động, ba động truyền thẳng đến chỗ Lý Sùng Sơn.
– Không ngờ ngươi đã học xong Hư Không Thiết Cát Thuật của Thiên Cơ, nhưng đáng tiếc là còn chưa đủ cao thâm.
Lý Sùng Sơn vung tay lên, đánh nát chấn động trong hư không, sau đó nhanh chóng đánh về phía Lâm Phàm.
Ầm!
Hai người trong nháy mắt đụng vào nhau. Ở dưới lực trùng kích phát tán ra này, kiến trúc bên trong cứ điểm Lục Thời không ngừng vỡ nát.
– Chết cho ta.
Lý Sùng Sơn đánh một quyền vào bụng của Lâm Phàm, mà Lâm Phàm cũng không có do dự, một quyền đánh lên trên đầu của đối phương.
– Thoải mái, ngươi đã làm cho ta cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi chiến đấu.
Lâm Phàm cười lớn, hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, lấy thương đổi thương.
Giờ khắc này, Lang Nha bổng cùng cái chảo đã trở thành vật thừa thãi.
Tại trong chiến đấu ở loại tầng thứ này, chỉ có nắm đấm mới là binh khí tốt nhất.
Sức mạnh mà hai người bùng lên, đủ để lay động đất trời, dư ba không ngừng khuếch tán. Cứ điểm Lục Thời nguyên bản đã bị đám người Hùng Liệt Bách dằn vặt, giờ lại bởi vì trận chiến đấu này mà hủy diệt gần một nửa.
Mấy người Hùng Liệt Bách lúc này đang vội vàng sơ tán người. Khi cảm nhận được dư ba của trận chiến này, trái tim của bọn họ cũng không ngừng nhảy lên.
Trên bầu trời, căn bản không nhìn thấy bóng người, chỉ có dư ba chợt lóe lên, hủy diệt mọi thứ ở trên đường mà nó đi ngang qua kia.
– Tiểu tử, ngươi đã lộ sơ hở.
Lý Sùng Sơn không ngờ tiểu tử này lại có thể chiến đấu cùng hắn đến bây giờ. Lửa giận ở trong lòng cũng bắt đầu thiêu đốt. Cho nên khi Lâm Phàm lộ sơ hở, năm ngón tay sắc bén của hắn nhanh chóng đâm vào trong cơ thể của đối phương.
Phốc phốc!
Máu tươi phun trào ra.
– Tiểu tử, cảm giác như thế nào?
Hắn rất muốn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ hiện giờ của tên tiểu tử này, nhưng đột nhiên, hắn phát hiện cổ tay của mình bị tiểu tử kia nắm chặt.
– Hắc hắc, lão đầu, ngươi cũng lộ sơ hở.
Lâm Phàm cười. Tay trái nắm chặt cổ tay của Lý Sùng Sơn, tay phải nắm lại thành quyền. Canh Kim cương khí bộc phát, một quyền đánh phía đỉnh đầu của Lý Sùng Sơn.
Lạch cạch!
– Hảo tiểu tử, vậy mà còn có thể phản kích.
Lý Sùng Sơn nhanh chóng giơ tay lên đón đỡ, sau đó kẹp lấy cánh tay của Lâm Phàm rồi cánh tay đột nhiên xoay tròn, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên.
– Hóa Thần Kiếm Trận
Lâm Phàm quát to. Kiếm ý cường hãn bất chợt bộc phát ra, đánh thẳng đến Lý Sùng Sơn.
Khi Lý Sùng Sơn cảm nhận được những kiếm ý bén nhọn này, sắc mặt hơi biến đổi, vươn tay vỗ một chưởng lên ngực của Lâm Phàm.
– Đừng nghĩ đến chuyện đẩy ta ra.
Lâm Phàm gắt gao bắt lấy cổ tay của Lý Sùng Sơn, trên mặt lại nở nụ cười xán lạn.
Tiểu tử này bị sao vậy? Chẳng lẽ là hắn không biết đau hay sao? Bị một chưởng của mình vỗ trúng mà vẫn cười được. Nhưng mà hiện tại Lý Sùng Sơn cũng không nghĩ được nhiều như vậy, cơ bắp toàn thân trong nháy mắt bành trướng lên.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, kiếm ý đánh lên trên thân thể của Lý Sùng Sơn lại không có cách nào tạo thành tổn thương. Nhưng Lâm Phàm biết, Lý Sùng Sơn chỉ là đang cố gắng chịu đựng.
Cánh tay vừa bị Lý Sùng Sơn bẻ gãy đột nhiên hất lên, đánh phía đầu của Lý Sùng Sơn.
– Tiểu tử đáng ghét, ngươi muốn chết sao?
Lý Sùng Sơn không ngờ chỉ là một tên võ giả Địa Cương cảnh lại có thể chiến đấu với hắn đến tận lúc này, cho nên cũng không hề lưu lực nữa. Hắn vươn tay đấm ra một quyền. Quyền đầu mang theo sức mạnh hủy diệt kinh khủng bạo phát ra, nhanh chóng đánh vào bụng của Lâm Phàm.
– Đến, đánh chết ta lại nói.
Lâm Phàm cũng đá ra một cước, nhắm thẳng về phía đũng quần của Lý Sùng Sơn.
Ầm một tiếng.
Tên này tu luyện Kim Cương Bất Hoại hay sao mà một chút phản ứng cũng không có.
– Đồ hỗn trướng.
Lý Sùng Sơn chợt quát một tiếng, cơ bắp ở phía sau lưng lồi ra, hư không giống như là bị đánh nát vậy. kiếm ý nhanh chóng bị đánh nát. Sau đó Lý Sùng Sơn nâng cánh tay lên, năm ngón tay nắm lại thành quyền rồi nhanh chóng đấm xuống.
– Băng diệt
Ầm!
Thân thể của Lâm Phàm bị một quyền này đánh tới tận sâu trong lòng đất, ngũ tạng lục phủ ở trong cơ thể trong nháy mắt đã bị vỡ nát.
– Hô!
Lý Sùng Sơn đứng ở không trung, bàn tay vươn ra sờ ở phía sau lưng một lúc, khi rút về, bàn tay lại đẫm máu tươi:
– Kiếm ý này thật mạnh, vậy mà có thể phá Thiên Cương chi lực của ta.
Sau đó hắn nhìn về phía dưới, trầm giọng nói:
– Tiểu tử, ngươi thật sự là đã chọc giận ta. Nhưng ngươi không có cách nào nhìn thấy được vẻ mặt tức giận của ta, đồng thời ta cũng chỉ có thể phát tiết sự phẫn nộ này ở trên người đồng bào của ngươi mà thôi.
– Giờ cũng là lúc nên đi giải quyết đám sâu kiến kia rồi.
Khi Lý Sùng Sơn vừa mới chuẩn bị hành động, lông mày lại hơi nhíu, dừng bước.
– Ngươi muốn đi đâu thế? Chuyện giữa chúng ta còn không có kết thúc đâu.
Mười giây qua nhanh chóng, Lâm Phàm lại một lần nữa thức tỉnh, giáng lâm đến thế giới này.
– Tình huống của tiểu tử này đến cùng là như thế nào?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất