Chương 230: Lần này ta sẽ tha các ngươi một lần
…
– A ha ha ha!
– Phát tài, phát tài rồi.
Vừa mới nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, vốn dĩ hắn cũng không biết đây là thứ gì, thế nhưng mà không ngờ hắn tùy tiện đụng vào một cái nút lại có vô số đan dược lăn xuống.
Đan dược giống như là đậu nành vậy, lít nha lít nhít lăn đầy xuống sàn nhà.
Mặc dù phẩm giai không cao nhưng mà nhiều đan dược đổ vào cùng một chỗ khiến cho mùi thuốc ngưng tụ nồng hậu, dày đặc. Sau khi thu hết số đan dược này, Lâm Phàm nhìn thấy có ba cái hộp đang được bày riêng ra ở bên trong hang động.
Hắn nhanh chóng mở cái hộp ở giữa ra xem, cảm giác hô hấp như là bị ngưng lại.
Thiên giai… Đan dược Thiên giai hạ phẩm.
Loại đan dược này đã là đan dược cao giai chân chính. Dược lực quấn quanh đan dược hình thành dị tượng, nhìn qua là đã biết không phải là bảo vật bình thường. Hai viên đan dược khác tuy không phải là đan dược Thiên giai nhưng mà cũng là hàng cực phẩm trong cấp độ đan dược Địa giai thượng phẩm, cũng có thể gọi là bảo bối bên trong bảo bối.
Chẳng qua là khi Lâm Phàm vừa mới cầm đan dược Thiên giai lên, toàn bộ cốc Thiên Hiểm đều chấn động.
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng là động đất nhưng mà nghĩ lại thì đây chính là cơ chế bảo vệ viên đan dược Thiên giai này và mình không để ý cho nên đã bị người phát hiện.
Lập tức, hắn cảm giác được có năm khí tức nhanh chóng lao tới. Chuyện này khiến hắn cực kỳ hưng phấn. Hiện tại mình đang rất tự mãn, mong rằng những người sắp đến có thể giúp mình bớt tự mãn đi.
Uỳnh!
Sau khi thu hết mọi thứ, Lâm Phàm cũng không có kịp kiểm tra lại. Hắn nhanh chóng giơ chân đá nát cánh cửa đá nặng nề như núi kia.
Hắn liếc nhìn quanh. Hình ảnh của cốc Thiên Hiểm được thu trọn vẹn vào trong tầm mắt. Nguyên lai chỗ cất trữ vật tư này lại xây ở trên đỉnh núi cao như thế này.
– Ta chờ các ngươi đã rất lâu rồi.
Lâm Phàm sải bước ra, nổi bồng bềnh giữa không trung, nhìn về phía mấy bóng người đang lao tới từ phương xa.
– Tài phú ở nơi này đúng là rất phong phú. Các ngươi thật đúng là giàu có. Nhưng hiện tại, tất cả mọi thứ đều thuộc về ta. Nhưng mà các ngươi cũng không phải là không có cơ hội lấy lại, chỉ cần các ngươi có thể đánh chết ta. Như vậy số tài phú này cuối cùng rồi sẽ vẫn là của các ngươi.
– Các ngươi yên tâm. Ta sẽ không chạy. ta sẽ đợi ở ngay chỗ này. Hiện giờ nếu không phải là các ngươi đánh chết ta thì ta sẽ đánh chết các ngươi.
Lâm Phàm ngạo nghễ, vẻ mặt bình tĩnh giống như là không hề để mấy bóng người đang lao tới kia vào trong mắt.
Trên bản đồ của Tần Mộc Băng đã đánh dấu rõ ràng, cường giả trấn thủ cốc Thiên Hiểm chỉ có tu vi là Thiên Cương cảnh tầng hai.
Lý Yêu Hoàng gầm lên:
– Tặc nhân dám trộm cắp tài nguyên của cốc Thiên Hiểm ta. Lưu lại cho ta.
Lý Yêu Hoàng nhanh chóng giơ tay lên, một khí tức mênh mông đột nhiên bạo phát ra. Toàn bộ thiên địa tựa như là bị Lý Yêu Hoàng chộp vào trong tay vậy. Cương khí hình thành một bàn tay cực kỳ lớn, che kín bầu trời, đánh về phía Lâm Phàm.
– Băng Diệt.
Mí mắt của Lâm Phàm khẽ giật giật. Hắn đấm ra một quyền. Quyền kình va chạm kịch liệt cùng bàn tay khổng lồ kia. Nếu như chỉ có uy thế cỡ này, một quyền của mình là có thể phá hủy.
Nhưng đột nhiên, Lâm Phàm cảm thấy không thích hợp.
Hắn ngẩng đầu, trợn to mắt. Bàn tay khổng lồ kia chẳng những không có biến mất, ngược lại càng ngày càng mạnh.
Uỳnh!
Một chưởng che trời nhanh chóng đánh thẳng xuống. Cả khu vực đều chấn động, lực trùng kích thổi bay mọi thứ về bốn phương tám hướng xung quanh.
Tá Đằng Binh thấy cảnh này, lập tức lao ra quỳ ở trước mặt Lý Yêu Hoàng, nói:
– Đại nhân, ta…
Lý Yêu Hoàng hừ lạnh, đứng chắp tay, nói:
– Đi tra xét cho ta. Vật tư có ở trong nhẫn trữ vật của hắn không?
– Vâng.
Tá Đằng Binh gật đầu, sau đó tranh thủ thời gian lao xuống phía dưới. Hắn từng nghe nói thực lực của Lý Yêu Hoàng đại nhân cực kỳ cường đại, là Vương giả ở trong cấp độ Thiên Cương cảnh tầng bốn. Hiện giờ được tận mắt chứng kiến, lời đồn quả là không sai. Thật sự là quá kinh khủng. Lý đại nhân chỉ đánh ra một chưởng đã khiến cho thiên địa chấn động. Uy thế của Thiên Cương cảnh hoàn toàn bộc phát làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Mấy tên cường giả Thiên Cương cảnh ở phía sau lưng nhìn thấy uy lực của một chưởng kia tạo thành, cũng mặc cảm. Thiên địa chi lực được Lý Yêu Hoàng vận dụng thuần thục đến mức làm cho bọn họ cam bái hạ phong.
Đó cũng không phải là do chênh lệch về cảnh giới mà là chênh lệch ở trên phương diện lĩnh ngộ thiên địa chi lực.
Tá Đằng Binh nhìn thấy thi thể của Lâm Phàm hãm sâu ở dưới mặt đất, cũng khinh thường hừ lạnh:
– Đồ hỗn trướng như ngươi cũng dám chui vào cốc Thiên Hiểm. Thật sự là gan to bằng trời.
Sau đó nhìn thấy nhẫn trữ vật ở trên ngón tay của Lâm Phàm, hắn nhanh chóng đi tới, chuẩn bị cầm, dâng lên cho Lý Yêu Hoàng.
Mười giây thời gian đã sớm đi qua.
Trong lòng Lâm Phàm đã có ngàn con thảo nê mã* đang phi nước đại. Đây là tình huống như thế nào, trên bản đồ đã ghi chú rõ ràng chỉ là cường giả Thiên Cương cảnh tầng hai mà thôi. Làm sao uy thế người này bạo phát ra lại mạnh như vậy.
* Thảo nê mã: Đồng âm với từ mắng chửi “Thao nhĩ mụ”, tiếng Việt là [Đ•M•M] ấy bà con ^^. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là “Thần thú” (Mọi người có thể Google tên “Dương Đà” để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng “Không biết nói sao”, “Bó tay toàn tập”… các loại.
Mình mặc dù tự mãn, cần chèn ép một phen, nhưng mà cũng không thể để siêu cấp cường giả đi ra hành hạ mình chứ. Chuyện này con mẹ nó quá vô lương đi.
Lý Yêu Hoàng nhẹ nhàng thở ra. Nếu như vật tư thật sự bị đánh cắp vậy thì đúng là xảy ra đại sự. Chiến sự với Viêm Hoa tông chỉ sợ cũng bởi vì việc này mà kéo dài vô thời hạn.
May mà hiện tại hắn đã xử lý được tặc tử này, bảo vệ được vật tư.
– A!
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đây là tiếng kêu của Tá Đằng Binh.
Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tá Đằng Binh bị tặc nhân kia một quyền đánh chết, thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
– Tặc tử, ngươi dám.
Lý Yêu Hoàng gầm lên, tựa như là không ngờ tặc nhân này chịu đựng một chưởng của hắn lại không chết. Chuyện này theo hắn thấy căn bản là không có khả năng xảy ra.
– Các ngươi hèn hạ, vậy mà để cường giả đánh lén ta. Các ngươi chờ đó cho ta.
Sau khi đánh chết gia hỏa muốn cầm nhẫn trữ vật của mình là Tá Đằng Binh kia, Lâm Phàm chuẩn bị trốn đi xa, vội vàng vơ lấy nhẫn trữ vật ở trên ngón tay của Tá Đằng Binh rồi trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng bay về phía phương xa.
Tài phú đưa đến trước mặt, mình chỉ cần nhấc tay là chiếm được, không thể lãng phí.
– Đuổi!
Lý Yêu Hoàng gầm lên rồi cũng nhanh chóng đuổi theo Lâm Phàm.
Tâm tình hiện tại của Lâm Phàm cũng không quá tốt. Hắn cảm giác mình đã bị những người này lừa một phát rồi. Đám hèn hạ vô sỉ này không phải đã nói là Thiên Cương cảnh tầng hai sao? Hiện tại con mẹ nó là tình huống gì?
Năm gia hỏa đang đuổi theo ở sau lưng mình rõ ràng có khí tức vô cùng cường đại, còn kẻ vừa mới một chưởng đánh chết mình ít nhất cũng có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn.
– Đồ chó hoang.
Cuồng Thân!
Bạo Huyết!
Lúc này, hắn nhanh chóng bật hết hỏa lực, không phải là muốn liều mạng cùng đối phương, mà là muốn tăng cường tốc độ để chạy trốn.
Mặc dù mình có Bất Tử Chi Thân nhưng mà trong năm gia hỏa kia có một kẻ quá cường đại. Mình cùng hắn chênh lệch tận năm cảnh giới nhỏ, một cảnh giới lớn. Thế này thì còn đánh như thế nào.
Nếu như chỉ có bốn tên khác, hắn còn có lòng tin chiến một trận nhưng mà hiện tại, vẫn là chạy thôi.
– Tặc tử lưu lại cho ta.
Lý Yêu Hoàng bổ ra một chưởng. Hư không bị chém ra làm hai. Vết nứt phóng thẳng về phía Lâm Phàm.
Cảm nhận được uy thế nhanh chống đánh tới ở sau lưng, lông tơ trên người Lâm Phàm dựng đứng lên. Đây là cường giả thực sự, coi như là hắn muốn liều mạng cùng đối phương cũng không được.
Thân thể đột nhiên lóe lên, tránh qua một bên. Ở vị trí nguyên bản, hư không cũng bị cắt mở.
Cường giả Thiên Cương cảnh quả thật là rất kinh khủng.
Mình chỉ là muốn đánh một gia hỏa Thiên Cương cảnh tầng hai thôi mà. Vì cái gì lại không cho mình cơ hội này? Thật sự là tên ghê tởm.
– Làm sao bây giờ đâu?
Lâm Phàm bắt đầu suy nghĩ đối sách. Đột nhiên, hắn quay đầu quát lớn:
– Các ngươi đừng quá càn rỡ. Các ngươi biết ta là ai không? Ta là người ngay cả bản thân cũng dám giết. Các ngươi còn dám đuổi theo thì sẽ giống như là cánh tay này.
Lâm Phàm đột nhiên kéo đứt một cánh tay của mình rồi ném về phía sau lưng, nói:
– Nhìn thấy chưa? Các ngươi còn dám đuổi theo thì kết cục sẽ chính là thế này.
Sau đó hắn không ngừng lại, bay thẳng đến phương xa.
Ngoại trừ Lý Yêu Hoàng, bốn vị cường giả Thiên Cương cảnh còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ không hiểu đối phương muốn làm gì. Sao đang yên đang lành lại chặt đứt cánh tay của mình?
Chẳng lẽ là bởi vì uy thế khủng bố của Lý Yêu Hoàng đại nhân, tinh thần trở nên hoảng loạn hay sao?
– Tặc tử, ngươi đang tự tìm đường chết đó. Giao tất cả những thứ mà ngươi đã đánh cướp ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết, nếu không ta sẽ nghiền xương của ngươi thành tro.
– Có gan thì tới đi.
Lâm Phàm khinh thường hừ lạnh, trong nháy mắt thi triển ra ‘Long Ảnh Tùy Hành’ để chạy nhanh hơn. Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn trong đống công pháp của mình có không ít đặc tính là tăng tốc độ. Nếu không muốn chạy thoát từ trong tay địch nhân cường đại như vậy, hoàn toàn chính là nằm mơ.
– Liệt Thiên!
Lý Yêu Hoàng chợt quát to. Hư không bị chấn vỡ, một sức mạnh cường hãn nhanh chóng xuyên thấu hư không, đánh vào lưng của Lâm Phàm.
Phụt!
Lâm Phàm phun ra một búng máu tươi những hắn vẫn không có dừng lại, thậm chí mượn nhờ lực trùng kích của một chiêu này để mà tăng tốc độ, lao nhanh về phía phương xa.
Một chiêu này thật mạnh. Ngũ tạng lục phủ ở trong cơ thể hắn đã dần dần vỡ nát, sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như không phải là mình đang trong trạng thái bật hết hỏa lực, lại thêm Vô Tướng Sắc Thân gia trì thì vừa rồi, mình sẽ ngay lập tức bị đánh chết.
Nhưng mà hiện tại còn chưa đủ, nhất định phải chạy xa thêm một chút.
Không biết đã qua bao lâu.
Lâm Phàm dừng bước, quay đầu đối mặt với năm người Lý Yêu Hoàng.
– Giao tất cả mọi thứ ra.
Lý Yêu Hoàng giận dữ nói. Thanh âm cực kỳ băng lãnh, âm trầm.
Lâm Phàm khoát tay, cực kỳ suy yếu nói:
– Ta đã nói qua ta là một kẻ rất tàn nhẫn. Các ngươi chỉ sợ còn không tin, như vậy thì ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy.
Hóa Thần Kiếm Trận.
Ầm ầm!
Từ trên người Lâm Phàm, một sức mạnh cường hãn bạo phát ra. Kiếm ý vô tận trôi nổi ở phía sau lưng hắn, che khuất bầu trời, hình thành thế giới của kiếm.
– Hừ, chút tài mọn, không biết tự lượng sức mình.
Lý Yêu Hoàng lạnh lẽo nhìn Lâm Phàm, không hề để cảnh tượng này vào mắt. Sức mạnh bực này có lẽ rất cường đại đối với người khác, nhưng mà ở trong mắt của hắn thì vẫn chỉ như là sâu kiến mà thôi.
Bốn tên cường giả Thiên Cương cảnh ở phía sau cũng thản nhiên, thậm chí còn nở nụ cười tươi.
– Châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Thực lực thế này ở trước mặt Lý Yêu Hoàng đại nhân, đơn giản không chịu nổi một kích.
Chỉ là đột nhiên, một cảnh tượng khiến cho bọn họ khiếp sợ phát sinh.
– Vạn Kiếm Xuyên Thể
Vù vù!
Vô số kiếm ý đánh thẳng xuống, nhưng những kiếm ý này không phải công kích bọn họ mà là nhanh chóng đâm xuyên qua thân thể của tặc nhân này.
– Các ngươi, những tên ngu xuẩn này, ta đã nhớ kỹ các ngươi.
Kiếm ý vô tận trong nháy mắt chém đứt thân thể của Lâm Phàm, thậm chí ngay cả một miếng thịt đều bị cắt thành mấy mảnh.
Lúc kiếm ý tiêu tán thì tặc tử kia cũng đã biến mất không thấy.
Bốn tên cường giả Thiên Cương cảnh ngơ ngác nhìn nhau.
– Người đâu rồi?
Lý Yêu Hoàng cũng cực kỳ sửng sốt. Trong nháy mắt, hắn đi đến vị trí tặc tử vừa mới đứng kia nhưng lại không cảm thấy bất cứ ba động gì. Đây không phải là hư không xuyên thẳng qua, cũng không phải là thi triển bí pháp bỏ chạy mà cứ như vậy là biến mất.
– Người đâu rồi?
Sắc mặt của Lý Yêu Hoàng tái nhợt. Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng của tặc tử kia.
Hắn không tin tưởng tặc tử này lại tự sát ở trước mặt hắn, khẳng định là vận dụng một loại thần thông nào đó để chạy trốn.
Ở cách đó khá xa, từng giọt máu tươi nhỏ xuống trên mặt đất.
Một cánh tay treo ở trên nhánh cây nào đó.
Mà lúc này, tựa như là từ không tới có, chỗ cánh tay này xuất hiện một bộ thi thể.
– Ai, sống lại rồi.
Lâm Phàm mở mắt, bẻ bẻ cổ. Buff cấp Vĩnh Hằng, Bất Tử Chi Thân quả thật là cường đại.
Hóa thành hư vô mà còn có thể trống rỗng xuất hiện.
Chỗ có vương máu là có thể mượn máu phục sinh.
Mà vị trí của cánh tay này là an toàn nhất, cũng là ở vị trí cách xa cường giả kia nhất vậy thì phục sinh ở đây là tốt rồi.
Đưa mắt nhìn về phía phương xa, hắn giơ ngón tay giữa lên.
– Xem như ngươi lợi hại. Chờ đó cho ta.
Nói rồi, hắn nhanh chóng hóa thành một vệt sáng, rời xa nơi này.
Hiện giờ, cốc Thiên Hiểm quá nguy hiểm, cho nên ta tạm thời tha cho các ngươi một mạng, chờ đến khi ta trở nên cường đại thì ta sẽ giết trở lại.