Chương 339: Tham lam thành tính
---------------------
- Ngươi đang uy hiếp lão phu hay sao?
Thiên Tu bình tĩnh nói. Việc chế tài không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn nhưng lại có ảnh hưởng khá lớn đối với Viêm Hoa tông.
- Không. Đây không phải là uy hiếp ngươi mà là ta đang nói thật thôi.
Chích Diệu Quân Chủ nhẹ nhàng nhấc ngón tay, ngưng tụ một chút thánh quang, sau đó ngả vào trước mặt một Tiểu Thiên Sứ, nuôi nấng những sinh linh nhỏ bé, đáng yêu này.
Sau khi gặm ăn thánh quang, bụng của mấy Tiểu Thiên Sứ phồng lên. Chúng nhàn nhã nằm ở trên vai Chích Diệu Quân Chủ, quên cả vung hoa cùng thổi loa nhỏ.
Nhìn những Tiểu Thiên Sứ đáng yêu này, hàng lông mày của Chích Diệu Quân Chủ đều lay động tựa như là rất vui vẻ. Nhưng sau đó, hắn nghiêm mặt lại, nhìn về phía Thiên Tu.
- Lần này, bổn quân chủ sẽ bẩm báo mọi chuyện theo đúng sự thực. Mà nói thật ta cũng cảm thấy Thiên Tu ngươi đúng là gan to bằng trời, không ngờ ngươi dám xâm lấn Nhật Chiếu tông, mang đến vô tận phiền phức cho Nhật Chiếu tông. Dù sao, lúc hai tông ngưng chiến, ngươi cũng là ký tên lên hiệp ước rồi. Thân là trưởng lão đỉnh tiêm của Viêm Hoa tông, chẳng lẽ ngươi quên nhanh như thế hay sao?
Vừa dứt lời, từ trên người Chích Diệu Quân Chủ, nhuệ khí bộc phát. Các Tiểu Thiên Sứ nguyên bản đang nhàn nhã nằm trên vai hắn lập tức kinh hãi, chúng nhanh chóng quấn quanh bay múa, tiếp tục làm việc.
Thiên Tu khoát tay, nói:
- Ngươi muốn làm gì thì cứ làm, ai chẳng biết Chích Diệu Quân Chủ nhà ngươi là người tham lam nhất, năng lực đâm thọc cũng thứ nhất, không ai bằng. Chờ lão phu tọa trấn Viêm Hoa tông, lại nhìn Thiên Tông điện chế tài tông ta như thế nào.
- Ha ha ha ha. Thiên Tu, xưa đâu bằng nay, trước kia khi ngươi còn là đệ tử thì có Viêm Hoa tông làm chỗ dựa nhưng hôm nay, ngươi chính là chỗ dựa duy nhất của Viêm Hoa tông. Nếu như ngươi không thể đứng vững, vây thì Viêm Hoa tông sẽ gặp phiền toái đó.
Chích Diệu Quân Chủ lạnh nhạt nói. Người khác có lẽ sẽ e ngại Bán Thần cảnh như Thiên Tu, nhưng mà Thánh Đường tông bọn họ không e ngại.
Thân là đệ nhất tông môn, Thánh Đường tông có không ít cường giả Bán Thần cảnh, hơn nữa mỗi một người đều cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng.
Hàn Bích Không ghé vào bên tai Lâm Phàm nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, việc này có chút phiền phức, ta tiềm ẩn tại Nhật Chiếu tông bị phát hiện, nếu như bị giết chết, đó là chuyện bình thường. Nhưng lão sư đến đây nghĩ cách cứu viện ta, cưỡng ép cứu ta đi, chính là chọc phiền phức.
- Bây giờ, hai người còn dọn sạch không bảo khố của Nhật Chiếu tông. Nếu như Thiên Tông điện chế tài thông qua, tông ta sẽ có phiền toái.
- Hơn nữa, bây giờ lại có Chích Diệu Quân Chủ này chứng thực. E rằng tài phú mà sư huynh cướp đoạt đều muốn trả về cho Nhật Chiếu tông, thậm chí Viêm Hoa tông còn phải bồi thường. Mặc dù nhập Thiên tông có nhiều chỗ tốt nhưng sau khi vào, có chuyện gì muốn làm cũng phải suy nghĩ kỹ càng mới được.
Hắn ẩn núp tại Nhật Chiếu tông lâu như vậy, tự nhiên sẽ nhìn rất thoáng một ít chuyện.
Nhật Chiếu tông không có cường giả Bán Thần cảnh tọa trấn, bởi vậy một mực ôm đùi, mà cái đùi này chính là Thánh Đường tông. Mỗi khi Thánh Đường tông có người đến Nhật Chiếu tông, toàn bộ người của Nhật Chiếu tông từ tông chủ đến đẹ tử đều phải ra nghênh tiếp, trận thế kia không phải là bình thường, tuyệt đối là quy cách cao nhất.
Lâm Phàm không nói gì, tròng mắt xoay tròn để tìm kiếm đối sách giải quyết, đồng thời hắn cũng cẩn thận phân loại tài phú mà mình vừa cướp đoạt tới.
Hắn hiểu được, Viêm Hoa tông khắp nơi bị quản chế cũng là bởi vì không có năng lực siêu việt những đại tông môn này. Nếu có thực lực tuyệt đối, như vậy thì bọn gia hỏa này làm sao dám ho he.
- Chích Diệu Quân Chủ.
Lúc này, Lâm Phàm đi lên trước một bước. Theo hắn, chuyện này thật sự là rất dễ giải quyết.
Cách thứ nhất là hắn thi triển Hữu Sắc Nhãn Tình, để lão sư cưỡng ép giết chết Chích Diệu Quân Chủ này.
Nhưng hậu quả của phương án này hơi lớn, thậm chí có chút không thể tiếp nhận. Dù sao đây chính là quang minh chính đại giết chết mà không có bất kỳ ẩn tàng gì. Nếu như là ở trong hiểm địa hoang vu, phương án này có lẽ là lựa chọn tốt nhất để giải quyết mọi chuyện một cách hoàn mỹ.
Nhưng hôm nay, nếu quả như bọn họ thật sự giết chết Chích Diệu Quân Chủ, Viêm Hoa tông sẽ không chịu nổi hậu quả này. Mặc dù mình không có việc gì, nhưng Viêm Hoa tông tuyệt đối sẽ gặp phiền phức.
Ngẫm lại tình huống bây giờ, hắn đúng là có cảm giác tay chân bị gò bó.
- Hừ. Thiên Tu, đồ đệ của ngươi này đúng là không biết lớn nhỏ, ngươi và ta đang nói chuyện, kẻ như hắn há lại có thể xen vào.
Chích Diệu Quân Chủ hừ lạnh, uy áp của Bán Thần cảnh bộc phát ra. Thiên Tu vừa định ra tay thì lại bị Lâm Phàm ra hiệu không cần.
Uy áp khổng lồ cuốn tới nhưng thần sắc của Lâm Phàm vẫn rất bình tĩnh, không thống khổ, không khó chịu tựa như là không việc gì vậy.
Chích Diệu Quân Chủ hơi biến sắc. Phải biết hắn chính là cường giả Bán Thần cảnh, uy áp không phải là bình thường mà như là thiên địa nghiền ép vây. Thế mà kẻ này lại không có nửa điểm dị dạng, dù là người mang chí bảo cũng không có khả năng.
- Ngươi không cần quá khẩn trương, ta chỉ muốn nói một việc.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói. Đối mặt cường giả Bán Thần cảnh, hắn cũng không sợ hãi, không phải chỉ là ra đời sớm, tu luyện sớm hơn mình vài chục năm thôi sao.
Chỉ cần cho ta thời gian một năm, ta tuyệt đối có năng lực đánh nổ đầu của ngươi.
- Có ý tứ, thật đúng là có ý tứ. Một tiểu gia hỏa Thiên Cương cảnh tầng năm lại cũng dám nói điều kiện với ta. Bổn quân chủ ngược lại là muốn nghe một chút, ngươi muốn nói cái gì.
Chích Diệu Quân Chủ cười, nói chỉ là nụ cười này ẩn chứa sự khinh thường.
- Tốt. Vậy ta sẽ đi thẳng vào vấn đề mà không vòng vo nữa. Chỉ cần ngươi làm bộ như chưa từng thấy chúng ta, giúp chúng ta ẩn tàng, vậy thì ta sẽ phân cho ngươi một phần tư tài phú mà chúng ta lấy được từ Nhật Chiếu tông.
Lâm Phàm nói.
Hắn nghe lão sư nói, cường giả Bán Thần cảnh ở trước mắt này là người tham lam đến cực điểm, nên nghĩ phương án này có thể thử một lần.
- Ha ha ha. Ngươi muốn hối lộ bổn quân chủ hay sao? Nói cho ngươi, bổn quân chủ sao có thể là hạng người tùy ý bị người hối lộ kia được. Thánh Đường tông ta giữ gìn an toàn cho mọi tông môn trên thế gian, Viêm Hoa tông các ngươi dám can đảm đến Nhật Chiếu tông phá hoại, ta sao có thể để cho các ngươi bình yên vô sự rời đi được.
Chích Diệu Quân Chủ nghiêm trang nói. Trong lúc nói chuyện, thanh âm to giống như hắn là đại biểu tồn tại chính nghĩa nhất trên thế gian vậy.
- Tốt. Vậy quên đi. Nhưng ngươi nên biết, cho dù ngươi nói chân tướng ra, ngươi cũng sẽ không có chỗ tốt gì, còn tài phú của Nhật Chiếu tông vô cùng khổng lồ, cho dù là một phần tư cũng không phải là tài phú mà ngươi có khả năng tích lũy được.
- Nếu như ngươi là hạng người chính nghĩa, như vậy thì trở về nói cho tất cả mọi người đi. Mặc dù Viêm Hoa tông ta không muốn gây chuyện nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không sợ phiền phức. Chế tài thì làm sao? Trước đây cuộc sống càng thêm gian khổ, chúng ta đều có thể chịu đựng, há có thể sợ những thứ này.
- Lão sư, chúng ta đi thôi.
Một lời không hợp, Lâm Phàm liền định rời đi, lưu lại làm gì, tăng thêm phiền não.
- Chờ một chút!
Chích Diệu Quân Chủ vội vàng nói. Lúc này, hắn đã động tâm. Tài phú của một tông khổng lồ cỡ nào, coi như hắn là cường giả Bán Thần cảnh cũng không thểcó thể tích lũy được số tài phú khổng lồ như thế.
Hắn chưa bao giờ để Nhật Chiếu tông vào mắt, đồng thời cũng giống như là Lâm Phàm đã nói vậy, cho dù hắn tiết lộ chân tướng thì cũng sẽ không đạt được bất kỳ vật gì.
Dù sao hắn đã là cường giả Bán Thần cảnh, lại là trưởng lão đỉnh tiêm của Thánh Đường tông, tông môn sao có thể ban thưởng thứ gì thực chất được?
Lâm Phàm cười. Nhân tính là tham lam, dù là người có địa vị lại cao hơn, thực lực mạnh hơn, lòng tham lam cũng sẽ không tiêu tán. Nếu như nói thờ ơ, vậy cũng chỉ là tài phú còn không vào được mắt.
- Ta muốn một nửa.
Chích Diệu Quân Chủ giở công phu sư tử ngoạm, lập tức muốn một nửa.
- Ngươi nằm mơ hay sao? Chúng ta có ba người lại thêm ngươi, tổng cộng là bốn người. Vậy mà đơn độc một mình ngươi liền muốn một nửa, chúng ta khổ cực kiếm lời còn ngươi không làm gì cả. Ngươi cho rằng khả năng này hay sao?
- Một phần tư, đây là giá quy định trong lòng ta, cũng là mức cực hạn mà chúng ta có thể chịu đựng. Nếu như ngươi không đồng ý, như vậy giao dịch kết thúc, ngươi cũng không chiếm được bất cứ thứ gì cả. Cứ trở về nói cho Thiên tông, hết thảy mọi việc đều là do chúng ta làm, dù chịu trừng phạt, chúng ta cũng không sợ hãi.
Hàn Bích Không cảm giác tình huống không đúng. Rõ ràng đang thật tốt, làm sao đột nhiên chuyển biến thành dạng này.
Lâm sư huynh lại muốn giao dịch với cường giả Bán Thần cảnh, hơn nữa còn có thể thuyết phục đối phương.
Thiên Tu mỉm cười. Hiện tại, đối với ông, tài phú đã không quan trọng nhưng ôn biết, Chích Diệu Quân Chủ người này cực kỳ tham lam.
Khi đó, Chích Diệu Quân Chủ nói một câu làm ông nhớ mãi.
- Ta muốn trở thành người mạnh nhất để có thể đạt được càng nhiều tài phú hơn.
E rằng người này có thể trở thành cường giả Bán Thần cảnh cũng bởi vì có loại chấp niệm này.
- Hảo tiểu tử, chỉ là Thiên Cương cảnh tầng năm mà ngươi đã dám bàn điều kiện cùng bổn quân chủ rồi. Tốt. Như ngươi mong muốn, một phần tư liền một phần tư.
Chích Diệu Quân Chủ mở miệng nói, hắn không thể nào cự tuyệt tài phú khổng lồ bực này.
Lâm Phàm gật đầu, cười, nói:
- Chúng ta cùng thề đi.
- Ta Chích Diệu Quân Chủ thề với trời, chỉ cần ngươi đưa ta một phần tư tài phú của Nhật Chiếu tông, ta sẽ giúp ngươi che giấu mọi chuyện. Nếu như có vi phạm, thần hồn câu diệt, vĩnh thế không được siêu sinh.
Lời thề vừa nói xong lập tức trời đất chấn động, hình thành dị tượng. Lời thề của cường giả Bán Thần cảnh cũng không phải là bình thường, nếu có vi phạm, e rằng sẽ rất thảm.
- Tốt, bổn quân chủ đã thề rồi, ngươi hãy lấy tài phú ra.
Lâm Phàm cười rồi nhẹ nhàng nhấc ngón tay. Bảo quang lấp lóe, hóa thành trường long, nhanh chóng bay ra bên trong từ trữ vật.
Lâm Phàm cũng không có lấy ra bảo tàng trong cửa đá mà chỉ vẻn vẹn là tài phú trong bảo khố thôi.
Nhưng coi như vậy, lượng tài phú này cũng đã rất kinh người, một người khó có khả năng tích lũy được nhiều tài phú như thế.
May mắn lúc trước hắn đã phân loại qua tất cả mọi thứ, nhờ thế mà hắn có thể đưa những thứ kém nhất cho Chích Diệu Quân Chủ.
Dù vậy, lượng tài phú này cũng cực kỳ khổng lồ. Khi nhìn thấy đống tài phú tản ra ánh sáng chói mắt này, Chích Diệu Quân Chủ cũng vô cùng thoải mái.
Lấy địa vị cùng thực lực của hắn, phẩm chất của những tài phú này tự nhiên không vào được mắt hắn. Nhưng chỉ cần là tài phú, hắn đều muốn, nhất là lần này chỉ cần thề liền có thể lấy được, thật sự là quá sung sướng.
- Tốt. Tốt. Ngươi yên tâm đi, bổn quân chủ nói lời sẽ giữ lời. Bây giờ lời thề cũng đã thành, tan tuyệt đối sẽ giúp các ngươi giấu diếm.
Nói xong, Chích Diệu Quân Chủ xé rách hư không, đi thẳng về phía Nhật Chiếu tông.
- Thật sự là một gia hỏa tham lam.
Lâm Phàm cười lạnh. Chuyện này hắn cũng không có để ở trong lòng, nên trở về còn phải trở về.
Coi như tạm đặt ở trên người của tên kia, chờ sau này khi thực lực trở nên cường đại, giết chết tên kia, lúc đó hắn sẽ kiếm được lợi tức kếch xù.
Chích Diệu Quân Chủ đã xuất hiện ở trên danh sách tất sát của hắn.
- Lâm sư huynh, không ngờ huynh lại có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản như vậy.
Hàn Bích Không vui vẻ nói.
Thiên Tu gật đầu, nói:
- Đồ đệ, cách làm của con đúng là biện pháp tốt nhất. Ta cũng không ngờ đến cái tuổi này rồi mà lão bất tử Chích Diệu này còn tham lam như vậy. Nhưng có hắn ra mặt, việc này tạm thời sẽ kết thúc. Về phần Nhật Chiếu tông tin hay không, đó chính là chuyện của bọn họ.
- May mắn là Thánh Đường tông lại có dạng cường giả tham lam này tồn tại. Nhưng thực tình con rất khó chịu, nếu như là tại hiểm địa, chúng ta chỉ cần giết chết hắn là xong hết mọi chuyện, ai cũng không biết, sao còn cần nói nhảm nhiều như vậy.
Lâm Phàm nói.
- Ừm. Đồ đệ , ngươi nói cực kỳ có lý, chỉ là đáng tiếc không đúng chỗ.
Thiên Tu gật đầu, rất tán thành lời nói này của Lâm Phàm.
- Nhưng đồ đệ, một phần tư của vi sư đâu rôi? Khi nào ngươi mới đưa cho ta?
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Lão sư, tình cảm ở giữa hai sư đồ chúng ta dầy như đất, sâu như biển, người không nên nói mấy cái này, sẽ khiến con thương tâm đó. Bây giờ, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian về Viêm Hoa tông đi. Nếu như để hai con yêu thú kia đuổi kịp, chúng ta sẽ lại phải khai chiến.
Không nhắc thì coi như thôi, Lâm Phàm vừa nói đến việc này, râu tóc của Thiên Tu đã dựng lên.
Nếu như không phải là đồ đệ của mình này gọi hai con yêu thú kia tới, làm sao có nhiều chuyện như vậy.
Đột nhiên!
Phương xa có hai khí tức cực hạn đang lao tới.
- Đi, về tông.
Thiên Tu chỉ sững sờ trong chốc lát rồi nhanh chóng kéo hai người Lâm Phàm chạy nhanh.
Tốc độ của cường giả Bán Thần cảnh nhanh đến cực hạn.
Băng Thiên Ma Long cùng Huyết Nhãn Ma Viên Vương lại vồ hụt.