Chương 343: Ta kém chút không nhịn được nghĩ đánh ngươi tơi bời
-------------------
Quả cầu ánh sáng kia đã nhỏ bé như là tro bụi nhưng hào quang mà nó tỏa ra vẫn chói mắt như cũ.
Khi liếm một cái cuối cùng, đầu lưỡi run lên, liếm đến thiên băng địa liệt, liếm như si như say.
Một hạt tro bụi phát ra ánh sáng chói mắt tiêu tán, vô ẩn vô tung.
Sau đó, hắn đưa Thái Hoàng Kiếm tới gần cái cổ của mình mà kéo mạnh một cái.
Mười giây sau!
- Lần này kiếm lời rồi.
Vất vả hồi lâu, rốt cục hắn cũng liếm sạch sẽ quả cầu ánh sáng, không có lãng phí chút nào.
Điểm khổ tu: 200,001,000.
Nhìn điểm khổ tu, hắn há miệng cười một cách điên cuồng.
- Ta là vô địch! Ta là vô địch! Ta là vô địch!
Chuyện trọng yếu muốn nói ba lần. Tích lũy điểm khổ tu là vất vả, nhưng cũng không phải là không có đường tắt để đi. Lần này, mình đúng là có vận khí nghịch thiên, chỉ đánh nát một cái cửa đá của Nhật Chiếu tông, phía sau liền có đồ tốt như vậy.
Hắn không biết quả cầu ánh sáng là cái gì, nhưng đích thật là thứ tốt, hiệu quả còn cường đại hơn đan dược nửa bước Thần giai. 200 triệu điểm khổ tu tới tay đầy đủ cho hắn tăng lên mấy cảnh giới.
Nhưng nội tình không đủ, điểm tích lũy cũng không đủ, xem ra hắn phải tìm cường giả để chiến đấu.
Cảm giác tự mãn lại một lần nữa xuất hiện.
Lần này, ai cũng không thể chôn vùi cảm giác tự mãn bực này, hắn muốn để cảm giác tự mãn này một mực truyền thừa tiếp, thẳng đến khi hắn trở thành người mạnh nhất.
Bước ra mật thất, tinh thần khí sảng, cùng lúc trước thế nhưng mà có cải biến rất lớn, loại cảm giác này không thể nào dùng lời nói mà hình dung được.
Bây giờ, hắn còn có 380 nghìn điểm tích lũy nhưng hắn còn không muốn dùng. Hắn định chờ tích lũy cho đủ để tăng tất cả công pháp của mình lên tới cảnh giới viên mãn mới sử dụng. Đến lúc đó, không biết hắn sẽ cường đại đến mức nào.
Bán Thần cảnh.
Cũng không phải là không có khả năng.
Mặc dù Viêm Hoa tông có Bán Thần cảnh nhưng vẫn còn không đủ cường đại. Vậy thì để ta trở thành người thứ nhất siêu việt cường giả Bán Thần cảnh, trở thành người mạnh nhất trên thế gian từ trước tới nay.
Lúc này, ở một chỗ âm u nhất, ẩm ướt nhất.
Một con giun to như cánh tay có hình dáng rất buồn nôn di chuyển ở trong bùn đất ẩm ướt, mềm da. Ở phần đầu của con giun này tách ra làm hai. Giờ phút này, ở chỗ hai đầu mút kia mọc ra một cái mụn nhọt buồn nôn. Sau đó, cái mụn nhọt này đột nhiên nổ tung, có mủ vàng phun ra, hai đầu xúc tu mọc đầy gai ngược buồn nôn đến cực điểm theo đó chui ra ngoài.
- Tạo sao bản tọa đột nhiên có cảm giác hoảng hốt giống như có thứ gì đó trọng yếu vừa biến mất.
Con giun mềm nhũn nằm nhoài bên trong bùn nhão tựa như là đã ngủ say vậy.
Lúc này, một con mãng xà trốn ở chỗ tối, nhìn thấy con mồi rơi vào trạng thái ngủ say, thè lưỡi rắn, há miệng lớn muốn nuốt trọn con mồi.
- Bản tọa hận các ngươi. Vì sao lúc ta cần thì các ngươi không tại, lúc không cần thì các ngươi lại xuất hiện.
Tiếng tê minh truyền đến. Một con mãng xà dài mấy trượng lại bị một con giun dài có một cánh tay nuốt sống. Con giun nguyên bản không tính quá thô, giờ lại hóa thành hình cầu rồi nó nằm yên không nhúc nhích, từ từ tiêu hóa chiến lợi phẩm.
- Bản tọa tên Vô Tồn, sau này chính là Địa Long chi chủ.
- Sư huynh.
Lữ Khải Minh nhìn thấy Lâm Phàm xuất quan, vội vàng tiến lên.
- Đan dược đựng như thế nào?
Lâm Phàm hỏi. Số đan dược kia là nội tình của Vô Địch phong bọn họ, có thể cung cấp các đệ tử tu luyện. Lần này dọn sạch bảo khố của Nhật Chiếu tông, lượng đan dược đầy đủ cho đệ tử cả ngọn núi tu hành trong mấy năm.
- Đan dược quá nhiều nên bọn đệ còn cần một đoạn thời gian mới làm xong.
Lữ Khải Minh hưng phấn nói. Nhìn thấy số đan dược mênh mông như vậy, hắn rất phấn khởi. Mặc dù khi đựng đan dược, có không ít đệ tử xuất hiện triệu chứng nôn mửa, ngất nhưng đều không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi, liền có thể tiếp tục gia nhập hàng ngũ đựng đan dược.
Đối với những đệ tử dù thân thể khó chịu, còn muốn vất vả cố gắng này, hắn cảm thán vạn phần, đây mới là tinh thần mà các đệ tử của Vô Địch phong nên có.
Lâm Phàm đứng ở trên đỉnh núi, chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về phía những ngọn núi còn lại. Từ lúc vào tông đến nay, hắn còn giống như thật chưa bao giờ thấy qua phong chủ của sáu ngọn núi còn lại.
- Những phong chủ còn lại chưa từng trở về sao?
- Bọn họ cũng trở về qua, nhưng rất nhanh lại rời đi. Căn cứ tin tức của đệ, bọn họ đều đã đột phá đến Thiên Cương cảnh.
Lữ Khải Minh lạnh nhạt nói, không hề cảm thấy áp lực.
Lâm sư huynh có thực lực sâu không lường được, cường đại hơn những phong chủ kia rất nhiều lần. Về phần những phong chủ kia vừa trở về lại đi ra ngoài, căn cứ hắn phỏng đoán, hiển nhiên là cảm nhận được áp lực cực lớn.
Nhưng tầm mắt của Lâm sư huynh đã sớm không còn ở việc tranh đoạt giữa các phong chủ trong tông môn, mà là đặt ở toàn bộ tông môn, tăng thực lực tổng hợp của tông môn lên.
Mặc dù không có chính tai nghe được nhưng hắn đã phỏng đoán ra.
- Có đúng không?
Lâm Phàm nở nụ cười. Hắn không ngờ những phong chủ kia lại khắc khổ như vậy, vừa trở về đã lại đi ra ngoài lịch luyện rồi. Xem ra tông môn xuất hiện sư huynh kỳ tài như hắn cũng một chuyện tốt đối với những phong chủ kia.
Thiên Cương cảnh tầng một cũng không phải là một thành tích đáng để kiêu ngạo, cũng chưa đủ để càn rỡ tại tông môn, mà cần tiếp tục không ngừng tăng lên, đạt tới đỉnh phong.
Mặc dù bây giờ các ngươi có lẽ không rõ nhưng sau này các ngươi nhất định sẽ minh bạch.
Bởi vì các ngươi sẽ sống trong ở một cái niên đại cực kỳ khủng bố.
- Lâm huynh...
Phương xa, một tiếng hô to vang lên. Sau khi nhìn kỹ, Lâm Phàm lại phát hiện người vừa gọi chính là Mặc Kinh Trập.
- Gia hỏa này không phải là đang ở Linh Phong thành hay sao? Tại sao hôm nay hắn lại chạy tới nơi này?
Lâm Phàm cũng không muốn để ý tới kẻ ngu này, bởi vì hắn luôn có cảm giác đứng cùng một chỗ vởi kẻ này không có chuyện gì tốt.
Nhưng bây giờ đối phương cũng đã tìm tới cửa, hắn khẳng định là không tránh được.
- Mệt chết ta! Mẹ của ta! Lâm huynh, hôm nay ta đến tìm ngươi là ...
Mặc Kinh Trập đứng ở trước mặt Lâm Phàm, thở hổn hển, nhưng Lâm Phàm có thể loáng thoáng cảm giác được có Thiên Cương chi lực chui vào trong cơ thể Mặc Kinh Trập giúp hắn khôi phục.
- Ồ. Ngươi đột phá đến Thiên Cương cảnh rồi sao?
Lần trước thấy thì gia hỏa này giống như là cũng mới đột phá Địa Cương cảnh tầng chín đi. Lúc này mới qua bao lâu mà tên này lại đột phá đến Thiên Cương cảnh rồi.
- Ừm. Ở nhà không có việc gì cho nên ta mới tùy tiện tu luyện một chút, không ngờ lại có thể đột phá. Thật đơn giản, không có gì lớn.
Mặc Kinh Trập xem thường, nói rất nhẹ nhõm.
Lâm Phàm thật sự muốn rút kiếm chém chết kẻ hay trang bức này, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
Thiên phú của Mặc Kinh Trập hoàn toàn chính xác rất cao. Mặc dù, hắn không có tu luyện Kinh Long Đại Thiên Công tới tình trạng có được nhiều đặc tính như mình vậy nhưng lại tự mở ra một con đường mới.
Tại Dung Nham hiểm địa, kẻ này lấy đại nghị lực, chịu đựng mọi loại thống khổ, dẫn Cương Hỏa vào trong cơ thể, từ Kinh Long Đại Thiên Công sáng tạo ra Địa Viêm Kinh Long Khí. Chuyện này quả thật làm cho người ta bội phục, thậm chí có thể nói là phúc lớn mạng lớn.
Dù sao dẫn Cương Hỏa vào trong cơ thể là một việc rất nguy hiểm, nếu là không cẩn thận, bản thân có thể bị đốt thành tro bụi.
- Nói đi! Ngươi tới tìm ta có chuyện gì.
Hiện tại, hắn chỉ muốn đá gia hỏa này về thành Linh Phong, tuyệt đối đừng đợi ở bên cạnh mình. Nếu không mình cũng không biết sẽ dẫn tới phiền toái gì.
Mặc Kinh Trập có chút thương cảm, nói:
- Lâm huynh, làm sao mà ngươi lại lãnh đạm như vậy? Mặc Kinh Trập ta đã coi ngươi là bằng hữu rồi mà, chí ít ngươi cũng phải cười lên chứ.
Khóe miệng của Lâm Phàm hơi co giật. Muốn ta cười sao? Vậy thì dễ thôi! Chỉ cần ngươi đứng yên cho ta đập một trận là được rồi. Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của hắn mà thôi.
- Khuôn mặt tươi cười đây, hiện tại ngươi có thể nói đi.
Lữ Khải Minh yên lặng lui xuống. Hắn cũng đã cảm giác được người vừa đến này không giống người thường, không thích hợp.
- Vậy thì tốt rồi, ngươi cười thì ta cũng vui vẻ. Đây mới là bạn tốt.
Mặc Kinh Trập cười xán lạn.
- Đoạn thời gian này, ta ở nhà quá chán cho nên bình thường ta cũng hay tu luyện. Nhưng bởi vì quá mức nhàm chán, lại trải qua sự kiện Thiên Thần giáo kia, ta cảm giác mình không thể sống uổng thời gian ở trong nhà được, nhất định phải làm chút chuyện mới...
- Nói điểm chính đi.
Lâm Phàm đưa tay, khoác lên trên vai Mặc Kinh Trập, nhẹ nhàng dùng lực bóp một cái.
Mặc Kinh Trập cảm thụ áp lực ở trên vai, ngẩng đầu, sau đó một tay đập vào mu bàn tay của Lâm Phàm, gật đầu.
- Ta phát hiện tung tích của Thiên Thần giáo.
- Ở đâu?
Lâm Phàm gaait mình nói. Hắn vẫn muốn tìm kiếm tung tích của Thiên Thần giáo. Lần trước có thể phát hiện khu thứ sáu cũng là bởi vì vận khí của hắn tốt, gặp được kẻ có xương cốt mềm. Nhưng những khu khác ẩn tàng thật sự là quá sâu, muốn tìm kiếm được khó như lên trời.
- Chuyện kể ra thì rất dài. Dù sao cũng thật khó để phát hiện tung tích của đám người kia. Nhưng Mặc Kinh Trập ta là ai cơ chứ, tâm tư kín đáo, đầu óc linh hoạt, thông minh tuyệt đỉnh...
Mặc Kinh Trập cảm thán, thần sắc dần dần kích động tựa như là rất khó tin tưởng mình sẽ là người như vậy.
- Nói điểm chính đi! Nếu ngươi còn tự luyến nữa, ta thật sẽ không nhịn được mà đánh chết ngươi.
Lâm Phàm đã không thể nhịn được nữa. Hắn thật sự không muốn nói chuyện cùng gia hỏa này nữa, thậm chí còn không muốn gặp mặt.
- Lâm huynh, ngươi không thể nói như vậy. Chúng ta là bằng hữu. Từ trước đến nay, đối đãi bằng hữu, Mặc Kinh Trập ta luôn thực tình chân ý. Trước kia, đã từng có một người, nhưng kẻ đó lại khiến cho ta cảm thấy trơ trẽn, bây giờ ngươi...
- Tốt. Đừng nói nữa! Bây giờ, ta không còn một chút hứng thú nào đối với Thiên Thần giáo nữa, cũng không muốn biết ngươi đến cùng là phát hiện cái tung tích gì. Ta muốn đi bế quan, ngươi đừng quấy rầy ta.
Lâm Phàm thật không muốn hỏi, cứ tiếp tục như vậy, e rằng hắn thật sự là rất khó ngăn chặn xúc động đánh đối phương một trận tơi bời.
- Thôi được rồi, là ở Sông Thiên Thủy. Ở nơi đó, ta phát hiện tung tích của Thiên Thần giáo.
Mặc Kinh Trập đột nhiên nói.
Sông Thiên Thủy.
Nơi này hắn biết, đó là một chỗ thần kỳ, nước từ trên trời rơi xuống, thuộc về Vô Căn Chi Thủy. Ai cũng không biết trên trời này tại sao có thể có dòng nước chảy xuống như vậy.
Dù là tông môn đi dò xét, cũng không tra ra được nguyên nhân, bởi vậy nơi này trở thành một chỗ tương đối thần kỳ của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm nguyên bản còn cho rằng nơi này sẽ là một chỗ bí cảnh nhưng cuối cùng được biết, đây không phải là bí cảnh mà là tự nhiên hình thành.
- Lão Hắc, ngươi biết Sông Thiên Thủy này hình thành như thế nào hay không?
Đang quấn quanh ở trên Vô Địch phong, phun ra nuốt vào vô cùng vô tận Địa Cương chi lực, tu bổ nhục thân, lúc này lão Hắc mở miệng.
- Lão nô cũng không biết. Trước đây thật lâu, sông Thiên Thủy này cũng đã tồn tại, không người nào biết được nó hình thành như thế nào, chém không đứt, cản không được, lấy không hết, nhưng cái hồ này lại vĩnh viễn bảo trì dung lượng nhất định.
Không ngờ ngay cả lão Hắc cũng không biết.
Bản thể của lão Hắc là U Minh Hắc Mãng, là cường giả sống từ mấy chục nghìn năm trước, niên đại đã lâu. Ngay cả hắn cũng không biết, có thể thấy được sông Thiên Thủy này là thần bí cỡ nào.
Thiên Thần giáo xuất hiện ở nơi đó, có chút khả năng là tổng bộ của chúng ở đó nhưng có lẽ chỉ là đi ngang qua. Nhưng bất kể như thế nào, hắn đều phải đi qua kiểm tra một chút.
- Mặc Kinh Trập ta cũng coi như là một người có kiến thức rộng rãi, vậy mà chưa bao giờ thấy qua con rắn lớn như vậy còn có thể mở miệng nói tiếng người nữa.
Mặc Kinh Trập đi đến biên giới của đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới, có chút kinh ngạc, có chút hiếu kỳ.
- Tiểu tử, bản tọa là U Minh Hắc Mãng, không phải là rắn, chú ý từ ngữ mà ngươi sư dụng.
Lão Hắc không nói thêm gì nữa. Hắn cũng không muốn để ý đến người này.
Hắn đã lập lời thề cùng Lâm Phàm, khi đối phương còn sống thì hắn sẽ trấn thủ Vô Địch phong. Bây giờ, tu vi của Lâm Phàm đã đạt tới Thiên Cương cảnh tầng năm. Chuyện này khiến cho hắn cảm thấy chấn kinh, cảm thấy thiên phú của Lâm Phàm quá mạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Lâm phàm rất có thể sẽ trở thành Bán Thần.
Khi đó, tuổi thọ của Lâm Phàm sẽ được nâng cao nhưng cũng may, tuổi thọ của Bán Thần cũng không phải là vô cùng vô tận. Rồi cũng sẽ có một ngày, hắn sẽ được tự do.
Mặc Kinh Trập vốn định nói cái gì đó nhưng nhìn thấy Lâm Phàm giống như muốn rời khỏi, lập tức hô lên:
- Lâm huynh, ta đi chung với ngươi.
Lâm Phàm không có để ý đến Mặc Kinh Trập. Bây giờ, hắn muốn đi qua kiểm tra một chút.
- Không cần, ngươi quá yếu, đi theo sẽ cản trở ta.
Nghe lời này, Mặc Kinh Trập lập tức biến sắc, giống như bị thương nặng vậy.
- Lâm huynh lại chê ta quá yếu. Mặc Kinh Trập ta thiên tư tung hoành, không ngờ lại có ngày bị người nói yếu...